Chu Lịch Hoành tự giễu lắc đầu, thời gian trôi qua quá nhanh, hắn tự hỏi một chút, dĩ nhiên đã trải qua nhiều tiếng đồng hồ. Lại nghĩ tới ngày mai là ngày cuối tuần, tất cả mọi người đều không đến đi làm, trong lòng Chu Lịch Hoành nói, coi như xong, để cho Trương Bảo Tài sống thêm một chủ nhật yên ổn đi, dù sao hắn cũng phải lợi dụng thêm ngày mai suy nghĩ nhiều một chút, nhìn xem sử dụng mối quan hệ giữa Triệu Trường Phong này như thế nào mới ổn thỏa nhất, đào móc ra lợi ích lớn nhất.
Đứa cháu nhỏ của Chu Lịch Hoành đã đi theo bọn họ, do hai người bạn già phụ trách chăm sóc. Dựa theo bạn già và Chu Lịch Hoành phân công, ngày thứ hai đến thứ sáu cuối tuần đều là bạn già chăm sóc cho cháu nhỏ, đến ngày cuối tuần, thì do Chu Lịch Hoành phụ trách chăm sóc, bạn gìa được nghỉ ngơi một ngày đêm.
Thế nhưng ngày cuối tuần này Chu Lịch Hoành nói gì cũng không muốn chăm sóc cho cháu nhỏ, chỉ lẳng lặng ngồi ở thư phòng lúc thì cười lúc thì đờ ra, cũng không biết đang tính toán cái gì. Để bạn già cả ngày quẹt miệng, đến lúc trời tối, Chu Lịch Hoành vẫn còn chưa phản ứng lại.
Tâm tình Chu Lịch Hoành không tồi, đến buổi tối hắn dặn dò bảo mẫu chuẩn bị thêm mấy phần ăn sáng, còn ngoại lệ uống chai ly rượu sâm banh, cuối cùng mở nhạc nhỏ hát thầm chìm vào giấc ngủ.
Tới nửa đêm, Chu Lịch Hoành đứng lên buồng vệ sinh, cảm giác vui vẻ ban ngày không cánh mà bay, hai mí mắt hắn kinh hoàng không thôi, để hắn không rõ là tai hai tài, hoặc là tài từ tai đến, tai tùy tài theo.
Đi ra khỏi buồng vệ sinh, Chu Lịch Hoành nằm ở trên giường trằn chọc không thể đi vào giấc ngủ, mãi cho đến lúc trời gần sáng, hắn mới mơ mơ màng màng ngủ. Thế nhưng chỉ ngủ được một lát, hắn bỗng nhiên tỉnh lại. Nhìn đồng hồ đầu giường, đã là bảy rưỡi, Chu Lịch Hoành quyết định rời giường, lúc này mí mắt hắn vẫn như trước kinh hoàng không thôi.
Ăn qua loa chút điểm tâm, Chu Lịch Hoành vội vã tới phòng làm việc của hiệu trưởng. Ngồi ở trên ghế da rộng thùng thình, mí mắt Chu Lịch Hoành vẫn luôn nhấp nháy không thôi. Cuối cùng hắn quyết định không thèm nhìn nó, thấy nhưng không thể trách, nghĩ nhiều tự bại. Mí mắt nháy suốt, vậy cứ đẩy nó nháy đi, bất kể nó là tài hay tai.
Chu Lịch Hoành cầm lấy điện thoại, gọi đến điện thoại phòng làm việc của Trương Bảo Tài.
…
Ngày hôm nay Trương Bảo Tài cũng đi làm rất sớm, bởi vì đêm qua hắn đã nghe được tin tức Triệu Trường Phong bị bảo vệ tóm được. Tuy rằng khoa tài chính dã quyết định không để ý đến chuyện chỗ bảo vệ, thế nhưng dù sao Triệu Trường Phong vẫn là sinh viên hệ tài chính, mấy lãnh đạo phụ trách công tác sinh viên hệ tốt hơn hết là nên gặp nhau, thương lượng một chút xem làm sao ới có thể giải thích chuyện này với các sinh viên khác trong hệ.
Mới vừa vào phòng làm việc, Lịch Trình Sinh ngồi sát vách làm việc nghe được liền chạy sang đây, làm tổng bí thư công tác học sinh sinh viên, trọng trách của Lịch Trình Sinh còn nặng hơn cả Trương Bảo Tài.
Hai người thảo luận nửa ngày, cuối cùng vẫn không thương lượng ra kết quả gì. Hành vi chạy trốn ngày hôm qua của Triệu Trường Phong đã khiến khoa tài chính đánh mắt quyển chủ động. Chính như Liễu Bình An đã chất vấn, bây giờ Triệu Trường Phong là nghi phạm. Nếu như không để cho bảo vệ xử bắt người, đến thời gian sau này, Triệu Trường Phong lẩn trốn đến bên ngoài, ai sẽ tới nhận trách nhiệm này?
Trương Bảo Tài và Lịch Trình Sinh đều không muốn đắc tội Liễu Bình An, Triệu Trường Phong chỉ bất