Hắn bưng chén rượu lên, một hơi uống hơn phân nửa chén.
- Tốt! Trường Phong lão đệ thật sự là một người thống khoái!
Lịch Trình Sinh ở bên cạnh giơ ngón tay cái.
Trương Bảo Tài ha ha nở nụ cười, vô cùng hài lòng với biểu hiện của Triệu Trường Phong. Hắn ta đưa tay ra ôm cổ Triệu Trường Phong:
- Lão đệ, cậu nói thật cho Trương ca biết, rốt cuộc giữa cậu và Triệu Phó tỉnh trưởng có quan hệ gì?
Lịch Trình Sinh nâng chén trà lên, giả vờ như uống nước, nhưng cái lỗ tai lại dựng thẳng lên, nghe xem Triệu Trường Phong trả lời thế nào.
- Trương ca, Triệu Phó tỉnh trưởng đường đường là một Phó tỉnh trưởng. Tôi là một sinh viên nghèo, tôi có thể có quan hệ gì với Triệu Phó tỉnh trưởng chứ?
Triệu Trường Phong vừa cười vừa nói, sau đó lại cực kỳ nghiêm túc bổ sung một câu:
- Thật sự, tôi và Triệu Phó tỉnh trưởng thật sự không có quan hệ gì!
Triệu Trường Phong đã sớm tính toán tốt điểm dừng ình. Hắn muốn xây dựng một loại tình thế mơ hồ, có một chút ba phải cái nào cũng được để người khác tưởng rằng hắn và Phó tỉnh trưởng Triệu Cường có quan hệ nào đó.
Như vậy tương lai cho dù mọi người hiểu được tình hình thực tế, biết hắn và Triệu Cường không hề có quan hệ gì, lại tóm không được nhược điểm gì của Triệu Trường Phong. Bởi vì từ đầu đến cuối Triệu Trường Phong cũng chưa từng nói với người ta là hắn và Triệu Cường có quan hệ gì.
Nếu Triệu Trường Phong chính miệng thừa nhận hắn và Triệu Cường có quan hệ, như vậy chuyện này một khi lộ ra, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Ngẫm lại xem, lúc này Triệu Trường Phong dám dùng danh nghĩa của lãnh đạo tỉnh ra ngoài giả danh lừa bịp sao.
Lịch Trình Sinh và Trương Bảo Tài nghe Triệu Trường Phong trả lời lại nở nụ cười. Rốt cuộc đúng là người trẻ tuổi a, còn non một chút. Nghĩ có thể lừa gạt được lão già chúng ta dễ dàng như vậy sao. Nhất là câu nói bổ sung phía sau của Triệu Trường Phong, không phải rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi sao?
"Thật sự" không có quan hệ gì! Nếu thật sự thật sự không có quan hệ gì, vậy phía sau làm gì phải thêm một câu cam đoan vẽ rắn thêm chân đây?
Hơn nữa, nếu quả thật và Triệu Phó tỉnh trưởng không có quan hệ gì, vậy sao Triệu Phó tỉnh trưởng lại cố ý gọi điện thoại bảo Chu Lịch Hoành chiếu cố cậu được chứ?
Chuyện này ở người ngoài cuộc thoạt nhìn vô cùng tốt, nhưng là người trong cục, Lịch Trình Sinh và Trương Bảo Tài đã giữ ấn tượng ban đầu. Từ bất kỳ lời nói và hành động nào của Triệu Trường Phong, bọn họ đều thấy có ý tứ ám chỉ hàm xúc, chứng tỏ quan hệ giữa Triệu Trường Phong và Triệu Phó tỉnh trưởng không bình thường.
Triệu Trường Phong càng biện bạch, Trương Bảo Tài và Lịch Trình Sinh càng cho rằng quan hệ giữa Triệu Trường Phong và Triệu Phó tỉnh trưởng không giống như lời hắn nói. Nếu không, vì sao hắn phải cố gắng hết sức giải thích với mình đây?
- Nào, Trường Phong lão đệ, lại cùng uống với Lịch ca một chén.
Lịch Trình Sinh lại rót thật đầy vào chén của Triệu Trường Phong, sau đó giơ chén lên cụng một cái với Trường Phong đụng một cái, một hơi uống cạn. Trong chén của hắn ta là chính là nước trắng. Vừa rồi nhân lúc Trương Bảo Tài dây dưa với Triệu Trường Phong, Lịch Trình Sinh đã lén thay.
Kỳ thật, Triệu Trường Phong đã sớm thoáng nhìn thấy động tác nhỏ của Lịch Trình Sinh, nhưng hắn không bóc trần. Cho dù Lịch Trình Sinh làm vậy đi nữa, đối với hắn mà nói, rượu đế cũng chẳng khác gì là nước trắng. Cho nên chẳng có hại gì cho hắn.
- Cám ơn Lịch ca!
Triệu Trường Phong cầm chén rượu lên, hết sức miễn cưỡng uống cạn. Như vậy khiến người khác vừa nhìn đã biết hắn đã uống tới ngưỡng rồi.
- Trường Phong lão đệ, nào nào, uống nữa đi!
Lịch Trình Sinh cầm bình