Dựa theo cách nói của dân chúng ở địa phương, là bả thủ thứ năm. Xếp hạng phía trước hắn, ngoại trừ Bí thư Huyện ủy và Huyện trưởng ra, còn có Phó bí thư kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật và Phó bí thư kiêm Bí thư Đảng ủy Công an.
Và so với mấy vị huyện lãnh đạo khác, tình hình xấu của Trình Lục Đồng không chỉ thể hiện ở tuổi tác lớn hơn, mà quan trọng hơn là, hắn không có người chống lưng. Cho nên cho dù Trình Lục Đồng công tác tương đối tốt, cũng làm chỉ cho người mù xem. Không chỉ uổng phí công sức, còn phải suy nghĩ nhiều tới chuyện đáp lên tuyến trên.
Sau khi đứng trên cương vị Phó bí thư sáu năm, rốt cục Trình Lục Đồng đã suy nghĩ cẩn thận: muốn đạt được mục tiêu có khi cần phải suy nghĩ tới những chuyện xung quanh. Không giàu có chớ hy vọng đạt được mục tiêu. Kia không phải là người của ngươi, có tranh cũng không có tác dụng.
Từ đó về sau, rốt cuộc Trình Lục Đồng không quan tâm gì đến vấn đề lên chức. Trong huyện, mấy Bí thư vì tranh đoạt một vị trí đã kéo bè kết phái lục đục tranh đấu với nhau đến mức đầu rơi máu chảy, Trình Lục Đồng lại có thể bàng quan, suốt ngày tránh ở trong văn phòng, ngoài xử lý hết các công tác bình thường ra, bắt đầu khổ luyện thư pháp.
Bởi vì hắn không có xung đột về lợi ích với mọi người xung quanh, cho nên mấy lãnh đạo trong trong huyện tại trường hợp giương cung bạt kiếm, thậm chí trong công khai đều không thèm để ý tới hắn, Trình Lục Đồng lại rất hiếm thấy, duy trì được mối quan hệ không tệ với mấy phương.
Khi người khác cười nhạo Trình Lục Đồng không có hùng tâm tráng chí, Trình Lục Đồng chỉ là thản nhiên cười châm biếm. Hắn biết rõ, dường như mặt mũi hắn như vậy cũng không có vấn đề gì. Theo lệ thường, cán bộ đã quá năm mươi tuổi sẽ theo chế độ cán bộ thay thế luân phiên.
Trước sáu mươi tuổi, trước khi về hưu gần như không có hi vọng nhảy đến cấp bậc chính huyện. Trong tình hình tốt nhất cũng không có gì chắc chắn trước khi về hưu có thể đột phá leo lên chức vụ nhàn hạ cấp chính huyện, sau khi về hưu hưởng thụ một chút đãi ngộ của cấp chính huyện.
Vốn cuộc sống của Trình Lục Đồng có thể sẽ theo suy nghĩ của hắn mà tiếp tục đi xuống, nhưng mấy hôm trước trong huyện đã xảy ra một chuyện đại sự phá vỡ cuộc sống vốn bình yên của hắn. Bí thư Huyện ủy Vương Phong Minh khi đi tới thành phố họp bị tai nạn xe đã chết.
Vương Phong Minh đi, tình thế lập tức thay đổi. Trong huyện vốn đang trong tình trạng thế lực chính trị giữa hai bên đối lập cân bằng. Huyện trưởng Mao Hữu Tài và Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật huyện Lưu Kỳ Thanh vì tranh đoạt chiếc ghế Bí thư Huyện ủy vừa bị trống do Vương Phong Minh qua đời mà bắt đầu ra tay.
Bí thư Đảng ủy Công an Phương Bình Minh, Phó chủ tịch thường trực huyện Tần Xuyên và một nhiều Ủy viên thường vụ Huyện ủy cũng căn cứ vào lợi ích của mình lần lượt lựa chọn gia nhập vào hàng ngũ của Mao Hữu Tài và Lưu Kỳ Thanh. Cuộc đấu tranh bắt đầu gần như là ngươi chết ta sống. Cùng lúc đó, nhân mã hai phái đồng loạt chống lại người nơi khác.
Nhân vật số một trong huyện chỉ có thể là một trong những Cán bộ trong huyện. Nếu cấp trên khác phái người nơi khác tới, những cán bộ trong huyện cam đoan sẽ làm hắn làm chưa đến ba ngày liền cuốn gói trở về.
Lực lượng chính trị của hai phái Mao Hữu Tài và Lưu Kỳ Thanh ngang nhau. Bất kể là mức độ ủng hộ từ quan hệ phía cấp trên hay phái nhân vật địa phương có thực lực ở trong huyện mà nói cũng không phân cao thấp. Cho dù là là người thông minh nhất có khả năng tiên đoán giỏi nhất cũng không thể phán đoán được trong trận tranh đấu chức Bí thư Huyện ủy rốt cuộc là bên nào sẽ giành được thắng lợi.
Trình