- Ơn cứu mạng sao có thể không cảm ơn được chứ?
Lâm Hân Bình nghiêm mặt nói:
- Triệu tiên sinh, ông nội tôi vẫn muốn gặp ân nhân cứu mạng ông. Cha mẹ tôi cũng từ Hắc Long Giang vội vàng trở về. Bọn họ đã rất muốn gặp anh một chút, trực tiếp nói lời cảm ơn với anh. Lần này tôi chính là nhận lệnh của ba người cha, mẹ và ông tôi đến mời Triệu tiên sinh đến nhà làm khách!
Triệu Trường Phong khoát tay nói:
- Lâm tiểu thư, nhờ cô thay tôi cám ơn lòng tốt của ba vị lão nhân gia. Chỉ có điều hiện tại tôi thật sự sốt ruột muốn về nhà. Chờ sau khi khai giảng, tôi nhất định sẽ tự mình tới nhà thăm hỏi ba vị lão nhân gia. Như vậy có được không?
- Không được, ngươi lần này nhất định phải đi!
Lâm Hân Bình lại không đồng ý bỏ qua.
- Chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, chậm trễ không được Triệu tiên sinh bao nhiêu thời gian. Hơn nữa nhà của ta ngay khu vực gần nhà ga, ăn cơm xong có thể trực tiếp đưa Triệu tiên sinh lên xe lửa.
Triệu Trường Phong thật sự không quen giao tiếp với con gái. Thấy Lâm Hân Bình cố ý kiên trì, cũng không tiện nói gì nữa. Lập tức mang theo hành lý cùng Lâm Hân Bình xuống lầu.
Ở trong vườn trường, đúng lúc gặp được một vài sinh viên còn chưa thi hết các môn. Triệu Trường Phong là nhân vật nổi tiếng trong trường. Tất nhiên bọn họ đều nhận ra. Lúc này bọn họ đột nhiên nhìn thấy Triệu Trường Phong dẫn theo hành lý đi ra ngoài cùng một mỹ nữ, không khỏi đều bàn tán xôn xao.
- Này, kia không phải là phó chủ tịch hội sinh viên Triệu Trường Phong sao?
- Đúng vậy! Mỹ nữ bên cạnh hắn là ai vậy?
- Tôi cũng muốn hỏi những lời này! Có thể là bạn gái của Triệu Trường Phong hay không?
- Ừ, rất có thể! Không trách được ngày thường Triệu Trường Phong mắt cao hơn đỉnh đầu, cũng không để ý tới mấy nữ sinh xinh đẹp trong trường chúng ta. Hoá ra hắn đã sớm có bạn gái?
- Nữ sinh xinh đẹp? Ha ha, các cô ấy so với bạn gái của Triệu Trường Phong, còn có thể nói là xinh đẹp không? Cho dù là Tương Lệ đứng đầu tứ đại hoa hậu giảng đường đại học tài chính Hoa Bắc chúng ta nhìn thấy bạn gái Triệu Trường Phong cũng phải tự biết xấu hổ đi?
- Cũng không thể khác được! Cậu nói tiểu tử Triệu Trường Phong này có phải là kẻ trộm có may mắn không? Bộ dạng dung mạo xấu xí, nhưng vận may thật ra không tồi!
* * * * * * *
Trên đường đi còn có không tít người quen của Triệu Trường Phong. Vài người trong bọn họ thật may chỉ bắt chuyện với Triệu Trường Phong một chút, sau đó thoáng nhìn qua Lâm Hân Bình, bí hiểm mỉm cười. Còn có một vài người có lá gan lớn trực tiếp nói đùa với Triệu Trường Phong:
- Ôi, Trường Phong, lúc này còn bao lớn bao nhỏ tính làm gì vậy? Đi gặp cha vợ sao?
- Gặp cái đầu cậu ấy!
Triệu Trường Phong thẹn quá hóa giận quát:
- Tiểu tử thối, có phải da lại ngứa hay không?
Người nọ sớm có chuẩn bị, hi hi ha ha chạy đi.
Lâm Hân Bình xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, cúi đầu nhìn mặt đường không nói một lời.
Triệu Trường Phong liều mạng giải thích:
- Lâm tiểu thư, cô ngàn vạn lần đừng để ý. Bọn họ thuần túy chỉ là giỡn chơi, nói đùa thôi.
* * * * * * *
Thanh Vân Lý nằm tại một đường nhỏ yên tĩnh nằm ở phía nam trạm xe lửa. Đường phố xung quanh trạm xe lửa đều có rất đông người mua sắm hàng tết, Thanh Vân Lý vẫn duy trì sự yên tĩnh trước sau như một.
Phía nam Thanh Vân Lý, phía sau một loạt những gốc ngô đồng cao lớn, có một cái sân có cửa sắt lớn màu đỏ. Đây là nhà của Lâm Hân Bình.
Đẩy cửa sắt lớn màu đỏ ra, Lâm Hân Bình dẫn Triệu Trường Phong đi vào.
Triệu Trường Phong sớm đã từng nghĩ gia đình Lâm Hân Bình có điều kiện không tồi, nhưng nhìn tình trạng sân trong hắn vẫn không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Diện tích tiểu viện không lớn, đại khái khoảng bảy tám mươi mét vuông, Một con đường mòn được rải đá cuội uốn lượn quanh co từ trong xuyên qua,