- Trường Phong? Cháu mua dao cạo râu của Nga làm gì? Chuẩn bị buôn bán sao?
- Đúng vậy, Lâm thúc thúc, Cháu thấy dao cạo râu của Nga có chất lượng tốt, giá lại rẻ. Nếu lấy bán ở thành phố Sơn Dương chúng ta, nhất định sẽ bán rất đắt hàng. Hiện tại đang nghỉ đông,cháu không có việc gì làm, cho nên muốn kinh doanh một chút để rèn luyện bản thân. Chỉ có điều xin Lâm thúc thúc yên tâm, chú chỉ cần bán với giá mà chú vẫn có thể kiếm được lợi nhuận là được.
Triệu Trường Phong một hơi nói ra dự định của hắn. Ở thành phố Sơn Dương còn chưa từng có người bán dao cạo râu của Nga. Thứ này tốt xấu cũng là hàng chất lượng tốt nhập khẩu từ nước ngoài. Chất lượng vượt qua thử thách, giá cả lại rẻ. Nhất định sẽ có rất nhiều người tranh nhau mua.
Lâm Đông Phong trầm ngâm một chút, hỏi Triệu Trường Phong nói:
- Trường Phong, thật ra trong tay chú còn có ba bốn trăm cái dao cạo râu của Nga. Vấn đề là cháu dự tính bán thế nào?
Triệu Trường Phong chỉ theo bản năng cảm thấy dao cạo râu của Nga nhất định bán rất chạy, cho nên nhất thời xúc động có ý tưởng này. Về phần bán thế nào, hắn thật sự chưa nghĩ kỹ.
Hay là tìm một quầy trong chợ tết để bán hàng? Chỉ cần bán một cái dao cạo râu kiếm ba tới năm đồng. Bán một trăm bàn cũng có thể kiếm được ba trăm, tới năm trăm đồng. Ít nhất có thể giải quyết được tiền sinh hoạt phía trong bốn tới năm tháng.
- Ha ha, Trường Phong, suy nghĩ của cháu không thể thực hiện được.
Lâm Đông Phong lắc đầu.
- Cháu ngẫm lại xem, những dao cạo râu này tốt xấu cũng là hàng nhập khẩu. Cháu bán trong chợ tết thì có bán được không? Cháu bán với giá thấp, người khác không tin hàng cháu bán là hàng thật. Thứ rẻ như thế liệu có thực sự là hàng nhập khẩu không? Nhất định là giả!
- Nếu cháu bán với giá cao, lại không mấy người mua. Cháu ngẫm lại xem, người đi chợ mua hàng tết là người có khả năng tiêu dùng thế nào. Một cái dao cạo râu cháu lấy trên trăm đồng, bọn họ có thể bỏ số tiền này ra không được? Trừ phi cháu quen biết với người buôn bán lớn trong thành phố Sơn Dương, tìm một lễ quầy trong đó, tạm thời gửi bán một chút, có lẽ còn có thể bán được cái này.
Triệu Trường Phong lập tức nhụt chí. Hắn làm sao quen biết được người làm kinh doanh lớn chứ?
- Lâm thúc thúc, thôi đi, cái này xem ra cháu không làm được.
Triệu Trường Phong có chút uể oải.
- Trường Phong, cháu thật sự muốn rèn luyện mình một chút sao?
Lâm Đông Phong cười hỏi.
- Đúng vậy, Lâm thúc thúc. Cả ngày học trong đại học, đều học đủ cả. Cháu thật sự muốn ra rèn luyện một chút năng lực của mình trên xã hội!
Triệu Trường Phong tìm một lý do chính đáng.
Lâm Đông Phong suy nghĩ một chút, nói:
- Trường Phong, nếu cháu thật sự muốn rèn luyện mình một chút, ngược lại, chú có nhiều thứ cháu có thể lấy bán được ở thành phố Sơn Dương.
- Cái gì vậy? Lâm thúc thúc nói rõ hơn một chút được không ạ.
Trong lòng Triệu Trường Phong lại dâng lên chút hi vọng.
- Mộc nhĩ đen của Nga.
- Mộc nhĩ đen của Nga?
Triệu Trường Phong ngạc nhiên hỏi.
- Thứ này có rất nhiều người muốn mua hay không?
- Đương nhiên, thứ này đương nhiên có rất nhiều người muốn mua. Nhất là thời điểm mừng năm mới.
Lâm Đông Phong nói:
- Trường Phong, cháu nhất định là không mấy khi nấu cơm phải không?
- Đúng vậy, Lâm thúc thúc, cháu thường không nấu cơm.
Triệu Trường Phong thành thành thật thật trả lời nói.
Lâm Đông Phong chỉ vào phòng bếp nói với Triệu Trường Phong:
- Trường Phong, nếu cháu biết nấu cơm, sẽ biết thứ mộc nhĩ đen này có bao nhiêu người cần. Không tin cháu hỏi Trương mụ thử xem.
Lúc này Triệu Trường Phong mới nghĩ tới, mỗi khi tới lễ mừng năm mới mẹ đi đặt mua hàng tết, luôn sẽ mua trên một ít mộc nhĩ hoa cúc và các loại tương tự như vậy để làm thức ăn. Xem ra Lâm Đông Phong nói không sai.
Lâm Đông Phong đối Triệu Trường Phong nói:
- Trên chợ Trung Châu, một cân mộc tai đen có giá là mười tám đồng. Tuy rằng chú không rõ về giá mộc nhĩ đen ở thành phố Sơn