Triệu Trường Phong kinh ngạc thoáng nhìn về phía cha, thầm nghĩ. Cha hầu hạ mẹ suốt ba tháng, chẳng những học xong được cách xuống thang, hơn nữa còn học được cách nói lảng sang chuyện khác. Thật sự không đơn giản!
- Cha, những mộc nhĩ đen này là do con lấy được từ một bằng hữu bán sỉ. Con tính dem bán ở chợ 447 bên cạnh nhà chúng ta.
Chợ 7447 nằm ngay phía đối diện nhà Triệu Trường Phong, là một chợt khá lớn nằm phía bắc của thành phố Sơn Dương. Bởi vì giá cả mọi thứ đều rẻ, nên thời điểm giáp tết gần như người của nửa thành phố Sơn Dương đều qua mua hàng tết.
- Bán sỉ ? Trường Phong, trong nhà cho con tới Trung Châu là để đến trường học, không phải cho con đi học buôn bán!
Mặt cha Triệu Trường Phong tối sầm xuống.
- Lão già kia, sắp năm mới, có phải ông không làm ầm ĩ lên vài lần thì trong lòng không dễ chịu phải không?
Mẹ Triệu Trường Phong từ nhỏ đã che chở con trai, không chú ý tới sắc mặt của cha Trường Phong mà nhìn Trường Phong nói:
- Vì sao Trường Phong của chúng ta phải nghĩ đến việc buôn bán? Còn không phải bởi vì chúng ta bất lực, ngay cả một công việc cũng không có sao? Trường Phong thấy trong nhà không có một đồng thu nhập, sao có thể không nóng nảy được?
- Lão già kia, ông không khen ngợi con trai tôi biết điều, ngược lại còn muốn lên mặt với nó. Ông thật có bản lĩnh!
- Cha, mẹ, hai người làm cái gì vậy?
Triệu Trường Phong vội vàng khuyên giải nói:
- Cha, ba yên tâm, con không hề trễ nải chuyện học tập. Đợt thi cuối kỳ lần này, còn làm bài rất khá. Con nghĩ cho dù không lấy được học bổng đứng đầu, nhưng tuyệt đối học bổng đứng thứ hai sẽ không chạy khỏi đâu.
- Xem đi, xem con trai tôi có tiền đồ tới mức nào! Còn có thể lấy được học bổng nữa!
Mẹ Triệu Trường Phong kéo tay Triệu Trường Phong thấy thế nào cũng thuận mắt, xoay mặt lại trách móc cha Triệu Trường Phong nói:
- Lão già kia, giờ ông còn có cái gì để nói nữa?
Cha Triệu Trường Phong nghe nói Triệu Trường Phong thi rất tốt, không trễ nại chuyện học hành, biết mình hiểu lầm con trai, nhưng trong lòng ông ta lại có một nỗi lo lắng khác. Ông ta hừ một tiếng nói:
- Trường Phong, cho dù con muốn buôn bán, cũng phải thương lượng với cha mẹ một chút. Con chưa thương lượng đã mang về nhà nhiều hàng như vậy, nếu chẳng may bán không hết, chúng ta lấy đâu ra tiền bồi thường cho người ta?
Trong lòng Triệu Trường Phong tự nhủ: “con cũng biết tới việc đó. Nhưng thời gian quá eo hẹp, con có cách nào thương lượng cùng cha mẹ được chứ?”. Ngoài miệng lại nói:
- Cha, cha yên tâm, đống mộc nhĩ đen này có chất lượng vô cùng tốt. Giá cả lại rất thấp. Bằng hữu của con chỉ bán cho con với giá mười đồng một cân. Nếu bán ở chợ của chúng ta, tuyệt đối không lỗ được! Con chỉ lo lắng một trăm cân này không đủ bán. Con chưa từng nghĩ không bán được!
Điều này lại làm ẹ Triệu Trường Phong lo lắng. Bà thường xuyên đi chợ mua đồ ăn, biết giá của mộc nhĩ đen. Ở trên thị trường loại mộc nhĩ đen tốt một chút đều bán mười tám, mười chín đồng một cân. Cho dù chất lượng kém nhất cũng phải mua đến mười sáu mười bảy đồng. Trường Phong mua loại mộc nhĩ đen này chỉ với giá mười đồng một cân. Có thể có chất lượng tốt được sao?
- Mẹ, mẹ đừng lo lắng. Người bằng hữu này của con rất tin cậy. Tuyệt đối sẽ không gạt con!
Triệu Trường Phong nhìn mẹ cam đoan nói.
Mẹ Triệu Trường Phong lại không tin được vào lời cam đoan của Triệu Trường Phong. Bà cởi một bao tải ra, lấy một cái mộc nhĩ đen, mượn ánh sáng cửa sổ nhìn thật kỹ. Sau khi quan sát hết bảy tám phút, bà vẫn không nhận ra mộc nhĩ đen trong tay có khuyết điểm gì. Dựa vào kinh nghiệm mua thức ăn nhiều năm của bà mà xem xét, loại mộc nhĩ đen này có chất lượng rất tốt!
Nhưng, mộc nhĩ đen có chất lượng tốt như vậy, sao có thể bán với giá