- Trường Phong, chú và cháu thương lượng chuyện này, cháu xem có thể được không?
- Lâm thúc thúc, chuyện gì, chú cứ nói đi. Chỉ cần cháu có thể làm được, nhất định sẽ đi làm.
Trong lòng Triệu Trường Phong rất cảm kích Lâm Đông Phong. Lúc này tất nhiên hắn nguyện ý vì Lâm Đông Phong làm chút chuyện.
- Ha ha, Trường Phong, không phải cháu làm chuyện gì cho chú.
Lâm Đông Phong vừa cười vừa nói.
- Hiện tại, không phải cha mẹ cháu đang nghỉ ở nhà không có việc làm sao? Vì sao không kiếm chút lời chứ? Từ việc bán mộc nhĩ đen lần này có thể nhận ra được, bọn họ rất có thiên phú buôn bán.
Ánh mắt Triệu Trường Phong sáng lên. Hai ngày nay trong đầu hắn vẫn mơ hồ có ý tưởng, nhưng chưa thành hình. Lúc này nghe Lâm Đông Phong một chút, lập tức trong lòng trở nên sáng tỏ.
- Lâm thúc thúc, cháu cũng có ý nghĩ như vậy. Nhưng có một vấn đề là không biết để bọn họ kinh doanh cái gì thì tốt. Ngoài ra còn có một vấn đề nữa. Đó là trong nhà cháu không có tiền để dành. Việc buôn bán sợ không thể lấy ra được bao nhiêu vốn.
Lâm Đông Phong mỉm cười:
- Hai vấn đề này đều rất đơn giản a. Làm kinh doanh gì? Trường Phong, hiện tại cháu còn không rõ sao? Đó là bán đặc sản của nga và Đông Bắc. Cháu thuê cố định cho cha mẹ cháu một quầy hàng trong chợ, bán một ít mộc nhĩ đen, nấm, đồ ăn các loại, các loại đặc sản hạt khô.
- Nguồn tiêu thụ nhất định rất tốt. Về phần tiền vốn, cũng không tốn bao nhiêu. Chỉ cần bỏ tiền ra thuê một quầy hàng là được rồi. Thời điểm vắt đầu chú có thể mang hàng hóa bên Hắn Long Giang qua. Chờ sau khi bọn họ bán xong hàng lúc đó trả lại tiền hàng cho chú sau. Chờ kinh doanh một thời gian, trong tay cha mẹ cháu đã có chút tiền vốn, lúc đó sẽ suy nghĩ tới cách thức hợp tác khác.
- Thật tốt quá!
Triệu Trường Phong nói:
- Lâm thúc thúc, thật cám ơn chú! Cháu sẽ trở về thương lượng với cha mẹ cháu một chút. Nếu bọn họ đồng ý, cháu sẽ bảo bọn họ ra thuê một quầy cố định ở chợ, chuyên bán hoa quả khô của Nga và Hắc Long Giang.
Triệu Trường Phong muốn lập tức chạy trở về thương lượng với cha mẹ. Thấy Triệu Trường Phong nhớ nhà như dao cắt, Lâm Đông Phong cũng không ngăn cản. Hắn bảo Lâm Hân Bình đưa Triệu Trường Phong đến trạm xe lửa.
Trên đường tới trạm xe lửa, toàn bộ tâm tư của Triệu Trường Phong đều đắm chìm trong sự vui sướng. Nếu quả thật có thể giống như Lâm thúc thúc nói mở một quầy hàng bán hoa quả khô.
Cho dù không thể kinh doanh giống như lễ mừng năm mới này ba ngày đã nhanh chóng kiếm một nghìn đồng, nhưng một tháng kiếm một nghìn đồng chắc là có thể?
Như vậy tính xuống, thu nhập của cha mẹ mình còn gấp hai lần so với lúc còn đi làm ở nhà máy. Như vậy mình cũng có thể an tâm học tập, rốt cuộc không cần lo lắng buồn rầu về tiền sinh hoạt phí nữa.
Trên đường đi, Triệu Trường Phong hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, không khỏi không để ý đến Lâm Hân Bình. Theo Lâm Hân Bình thấy, dọc đường đi Triệu Trường Phong chỉ tập trung nhìn đường phía trước, ngay cả liếc nhìn cô một cái, nói với cô một câu tâm tình cũng không có, quả thực là rất đáng giận.
Không phải chỉ hiến chút máu cho ông nội thôi sao? Có cần thiết như thế lên mặt như vậy chứ? Hừ, tiểu tử thối, cho rằng mình muốn đi cùng hắn sao? Nếu không phải cha mình cứ nhất định muốn mình phải tiễn hắn ta, mình mới chẳng thèm để ý tới hắn!
…
Trở lại trong nhà, Triệu Trường Phong nói lời đề nghị của Lâm Đông Phong cho cha mẹ biết. Hai người chỉ thương lượng sơ qua một chút, cảm thấy chuyện này đáng làm, liền đáp ứng xuống.
Nhất là mẹ hắn, hấp tấp muốn tới chỗ quản lý của chợ 7447 tìm chỗ thuê quầy hàng. Cha Triệu Trường Phong vội vàng cười ngăn cản.
- Mắt thấy đã sắp tới lễ mừng năm mới. Chỗ quản lý