Một tháng bốn chủ nhật. Cho dù có thể chiêu sinh được một sinh viên, cũng không phải đã có thu nhập một trăm năm mươi đồng sao?
Tới chủ nhật, Triệu Trường Phong tìm một chiếc xe đạp, chở một bàn học và một cái ghế nhỏ, rời khỏi trường học bắt đầu công tác chiêu sinh của hắn.
Khác với các cán bộ sinh viên khác thiết lập địa điểm chiêu sinh tại những đoạn đường phồn hoa trong nội thành, Triệu Trường Phong lựa chọn địa điểm chiêu sinh ở cách Đại học kinh tế tài chính Hoa Bắc chừng hai km, ngay chỗ giao nhau của đường văn hóa và đường Nông nghiệp.
Đây tuy rằng không phải là trung tâm nội thành có lưu lượng người qua lại lớn, nhưng là nơi có trường học đông đúc. Chẳng những có Đại học Hoa Bắc, đại học nông nghiệp tỉnh Trung Nguyên, Viện công nghiệp Trung Châu còn có mấy sở khoa chính quy của các trường học. Còn có trường chuyên ngành Thương mại thành phố Trung Châu, trường chuyên ngành Tài Chính tỉnh Trung Nguyên và mấy viện sở của các trường đại học, cùng với trường tư pháp tỉnh, trường ngoại thương tỉnh, trường kế toán và bảy tám trường chuyên ngành khác.
Triệu Trường Phong cho rằng, tại đoạn đường có đông các trường cao đẳng này mà tiến hành chiêu sinh tất nhiên hiệu quả sẽ tốt hơn so với khu phố trung tâm có lưu lượng người lớn lại không có trường đại học nào.
Ngoài ra, đây còn có trường trung học thực nghiệm tỉnh Trung Nguyên. Trong bảy trường trung học Trung Châu, Triệu Trường Phong cho rằng, trong hai trường học tất nhiên sẽ có một vài sinh viên căn bản không có hy vọng thi được vào trường đại học. Những học sinh như vậy không có cửa trở thành sinh viên cũng chính là mục tiêu của Triệu Trường Phong.
Sau khi Triệu Trường Phong chọn được địa điểm tốt, hắn lấy ra một tấm vải đỏ lấy được từ trong khoa. Trong đó có in mấy chữ chỉnh thể “Điểm chiêu sinh vào ban của Trường đại học Tài chính Hoa Bắc”. Mấy chữ to bắt mắt khác thường.
Triệu Trường Phong đặt tấm vải có chữ viết lớn ở dưới bàn học, lấy ra một chồng phiếu đăng ký báo danh chuyên ban đại học xã hội thực tiễn rất dày để ở một góc bàn. Sau đó nó ngồi nghiêm chỉnh, bắt đầu chiêu sinh giống như ôm cây đợi thỏ.
Xem ra mấy chữ đại học kinh tế Tài chính Hoa Bắc quả nhiên rất có lực hút. Lập tức liền có người đi về phía Triệu Trường Phong hỏi về tình hình cụ thể của ban trong trường. Sau đó càng có nhiều người nhìn thấy chữ viết trên tấm vải đỏ.
Điểm chiêu sinh nho nhỏ của Triệu Trường Phong rất nhanh bị vây đến mức chật như nêm cối. Bọn họ bảy miệng bát lưỡi hỏi một vài vấn đề khiến Triệu Trường Phong mệt mỏi ứng phó một vài vấn đề màTriệu Trường Phong có thể trả lời được. Có vài vấn đề Triệu Trường Phong căn bản không tiện đưa ra đáp án.
Ví dụ như vì sao không tổ chức cuộc thi rồi nhập học? Triệu Trường Phong trả lời là đây là chính sách mới nhất. Ủy ban giáo dục tỉnh có văn kiện đặc biệt.
Ví dụ như vì sao học phí đắt như vậy? Lúc ấy, Triệu Trường Phong chỉ phổ biến tuyển sinh chính quy với học phí đại khái như sau: học phí một năm một trăm tám mươi đồng, phí sách vở một năm nộp hai trăm đồng. Nhiều sẽ trả lại, thiếu thì bổ sung thêm. (Kết quả thường là không hết). Phí ở trong ký túc xá một năm là hai mươi đồng. Tính toàn bộ, một năm chi phí không quá bốn trăm đồng?
Triệu Trường Phong trả lời bởi vì ban này là chế học chiêu sinh ngoài, lực lượng thầy giáo điều động thêm vào. Nơi dạy học và thiết bị dạy học cũng tăng thêm. Về phương diện này quốc gia không cấp kinh phí riêng, cho nên nhất định phải tính vào học phí của sinh viên trúng tuyển. Còn nữa, không trải qua cuộc thi vẫn có thể nhập học, chẳng lẽ không đáng giá họ phí hai nghìn rưỡi một năm sao?
Còn có một vấn đề chính là sau khi nhập học có thể thuận lợi tốt nghiệp. Ví dụ như kỳ thi cuối kỳ có thể không quá nghiêm khắc. Bởi vì nếu lựa chọn chuyên ngành với gia cao như vậy, sinh viên hoặc là nhân viên xã