Lăng Huệ nhìn vị tiểu thư nào đó ngao ngán lắc đầu, cô ta tức đến sượng mặt mở miệng gào lên như mụ điên dáng vẻ hiền thục lúc nãy mất sạch
Nhìn cái gì mà nhìn, có tin tôi khiến cô không có chỗ đứng ở thành phố này hay không!!!
Vâng vâng sợ quá đi à, đừng làm vậy với tôi nha~
Lăng Huệ mặt không cảm xúc ngoáy ngoáy tai, giọng nói không có vẻ gì tỏ ra sợ hãi như lời cô nói
Thật lòng cô cũng muốn xem thử cô ta khiến cô không có chỗ đứng như thế nào
Đây là nơi của Phong tổng, vậy mà vẫn còn có kẻ chán sống dám đứng trên địa bàn của ngài ấy mà la lối, còn muốn đuổi người giúp việc của ngài ấy ...!mà không đúng, là đuổi người giúp việc của phu nhân mới đúng
Cô ta nghĩ rằng bản thân mình là vợ ngài ấy chắc?
Thật là ...
Lăng Huệ mỉm cười
**Vị tiểu thư, lối ra ở hướng này cô vui lòng theo tôi
Chỉ là 1 con chó mà cũng dám chỉ dẫn tôi phải làm thế này thế kia sao, cô có biết tôi ...!a**!!!
Lăng Huệ mặt không cảm xúc bước đến tát cô ta 1 phát đau điếng đến mức phải ngã xuống nền đất
Bộ váy màu đen cô ta dụng tâm chuẩn bị đã bị vấy bẩn, đang định gào lên thì Lăng Huệ lao đến như 1 cơn gió chặn cái miệng kia lại
Cô tưởng nơi đây là nhà cô chắc muốn làm gì thì làm, tôi nói cho cô biết khôn hồn thì mau chóng ngậm miệng lại rồi cút, đây không phải là chỉ dẫn mà là ra lệnh.
Nhân lúc tôi còn tử tế chưa gọi bảo vệ thì ngoan ngoãn đi, phiền vl ra
Lăng Huệ không nhịn được chửi bậy 1 câu rồi thả cô ta ra, bản thân mình thì đứng dậy lấy khăn lau tay rồi ném vào thùng rác
À, nếu nói về chó thì Phong tổng rất thích chó săn, chúng cũng đang rất đói.
Cô muốn xem thì cứ gào thoải mái
Lăng Huệ đi khuất, cô ta vẫn ngồi trên nền đất cắn răng nghiến lợi
Trong phòng ...
Hoan Hoan ngồi trên giường lau lau cái mũi, mỗi lần ngửi thấy mùi nồng nặc là cô lại không nhịn được
Trước đây cũng vì chuyện này mà bị đuổi việc, nào là coi thường khách hàng, tỏ thái độ, ...
Thật đáng thương, đâu phải lỗi của cô
Lãnh Phong chỉ thấy được cái lưng nên không biết thỏ nhỏ đang nghĩ gì, tâm trạng liền bất an
Có khi nào cô nghĩ