Năm phút sau, Thẩm Cơ rụt rè từng bước đi tới trước cửa phòng Giang Thuỵ.
Cánh tay nâng lên rồi lại hạ xuống mấy lần, cậu gần như đã gom hết toàn bộ dũng khí suốt hai mươi năm qua để ép buộc bản thân mình gõ lên cánh cửa, tâm trạng lúc này vừa mâu thuẫn lại vừa áy náy.
Thẩm Cơ Uy vốn dĩ định dẹp chuyện mặt mũi sang một bên để tới đây tạ lỗi, thế mà cửa phòng đã đóng chặt hơn mười phút vẫn chưa hề có dấu hiệu mở ra.
Bản tính sỉ diện đang đứng trên bờ vực tan rã của cậu chợt sinh ra cảm xúc thẹn quá hoá giận, thật sự rất muốn đạp cửa một phát cho hả dạ rồi trở về ngủ, khỏi xin lỗi gì nữa hết.
Thẩm Cơ Uy nghĩ gì liền làm nấy, đang định giơ chân lên đá thì cửa phòng đột ngột mở ra. Thẩm Cơ Uy hoảng sợ trợn to mắt, cả người nhất thời mất thăng bằng nhào thẳng về phía trước. Giang Thuỵ theo bản năng ôm chầm lấy cậu, lực trụ không vững khiến phần đầu bị đập mạnh xuống nền nhà kêu lên một tiếng cốp vang dội.
Thẩm Cơ Uy sợ hết hồn ngồi dậy: "Anh có sao không?"
"Khi nãy cậu tính đạp cửa phòng tôi?" Giang Thuỵ một tay chống sàn nhà, tay còn lại sờ vào phần thịt u lên trên đầu mình.
"Đâu có." Thẩm Cơ Uy rụt cổ liếc đông liếc tây lảng tránh ánh mắt hắn, "Tại tôi gõ cửa mỏi cả tay mà anh không chịu mở, nên tôi phải đổi sang chân."
Giang Thuỵ không cảm xúc hỏi: "Tìm tôi làm gì?"
"Thì... có chút việc." Thẩm Cơ Uy mất tự nhiên quẹt mũi, "Câu tôi nói lúc nãy..."
"Câu nào?" Người đàn ông biết rõ còn cố ý hỏi.
Thẩm Cơ Uy hừ hừ trong bụng, nói huỵt toẹt ra: "Khi nãy vì tức giận mà bảo anh cút, tôi xin lỗi."
"Thật sự nghe hiểu rồi?" Giang Thuỵ cảm thấy rất ngoài ý muốn, hắn luôn cho rằng kiểu người ương bướng như Thẩm Cơ Uy chắc hẳn phải mất rất lâu để mài giũa mới có thể ngoan ngoãn tiếp thu ý kiến của người khác vào đầu. Thật không ngờ chỉ mới mấy phút mà đã chịu xuống nước chạy qua đây.
"Ừm." Thẩm Cơ Uy nhỏ giọng nói, "Không phải tôi cố ý cãi lời anh đâu, ai bảo anh ăn nói khó ưa thế làm gì?"
"Giận tôi?"
"Ai mà dám giận anh." Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng môi đã dẫu lên tận chín tầng mây.
"Được rồi, lần này tạm chấp nhận lời xin lỗi của cậu."
Tạm?
Bụng Thẩm Cơ Uy vì nóng máu mà sôi sùng sục, bất quá cậu không thể hiện ra ngoài: "Vậy giờ đến phiên anh xin lỗi tôi."
Giang Thuỵ nhướng mày: "Lí do?"
"Lúc nãy khi nói tới chuyện mua điện thoại, anh có dám thề là mình không ám chỉ điều gì khác?!"
"Tôi không ám chỉ, vấn đề là do cậu nghĩ thế nào thôi."
"Có phải anh thật sự tin lời Triệu Việt Nghiên nói không?!"
Giang Thuỵ thờ ơ hỏi ngược lại: "Cậu không giải thích, tôi dựa vào cái gì để tin cậu?"
Thẩm Cơ Uy nói: "Triệu Việt Nghiên có đưa đoạn ghi âm cho anh nghe chưa?"
"Không nghe nữa."
"Là ý gì?" Thẩm Cơ Uy ngẩn ra.
Giang Thuỵ nhỏm người đứng dậy ngồi xuống bên giường, thản nhiên đáp: "Bằng chứng cô ta lưu trong máy, tôi cho người xử lí hết rồi."
Nhịp tim Thẩm Cơ Uy tăng nhanh, khó tin nói: "Anh còn chưa biết rõ thật hay giả mà đã giúp tôi sao?"
"Tôi không quan tâm đáp án, tôi chỉ cần kết quả."
"Triệu Việt Nghiên dễ dàng để anh xoá hết như vậy?" Dựa theo sự hiểu biết của Thẩm Cơ Uy đối với Triệu Việt Nghiên, dù trời có sập xuống cũng phải lôi cậu chết chung một chỗ, làm gì có chuyện dễ dàng thoả thuận với Giang Thuỵ tới vậy, "Đừng nói là anh dùng vũ lực ép buộc cô ta đấy nhé?"
"Là cô ta chủ động xoá."
"Làm sao có thể?!"
"Nhân loại tuy mỗi người một tính nhưng đều có điểm chung chính là hướng đến lợi ích. Cậu có bí mật, lẽ nào cô ta không có? Cô ta có thể đe doạ cậu, lẽ nào tôi không thể?"
Nhìn thấy Thẩm Cơ Uy đang ngây ra như phỗng, Giang Thuỵ không nhịn được chế nhạo: "Không nỡ à?"
"Không nỡ cái rắm!" Thẩm Cơ Uy nghiến răng đấm đá loạn xạ xuống sàn nhà, "Tại sao lúc trước tôi không nghĩ ra chiêu này sớm hơn chứ?!"
Hai năm trời, hơn bốn kì thi. Cậu đã đánh mất toàn bộ tâm huyết vào tay Triệu Việt Nghiên, lại chưa từng nghĩ tới có một ngày bản thân sẽ được giải thoát.
Thế nhưng đêm nay, chính tay người đàn ông này đã tháo bỏ gông cùm xiềng xích trên cổ cậu xuống, mặc dù chưa hề tường tận cả đúng lẫn sai.
Tiếng chuông vang dội đỉnh lên vách trời.
Toà án tuyên bố, cậu được thả tự do.
Thẩm Cơ Uy vừa tức tối vừa kích động đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, giây tiếp theo lại kìm lòng không đặng chạy tới bên giường ôm chặt lấy cánh tay Giang Thuỵ: "Anh đúng là người tốt bụng, đẹp trai, ngầu lòi nhất trên đời! Tôi yêu anh chết mất!"
"Cậu có thể đừng buồn nôn như vậy được không?" Giang Thuỵ ghét bỏ đẩy Thẩm Cơ Uy sang một bên, hạ lệnh đuổi khách, "Vui vẻ xong rồi thì về phòng ngủ đi."
"Không được, tôi quyết định hôm nay phải giải thích cặn kẽ với anh."
Giang Thuỵ vốn dĩ định nói tôi không quan tâm, nhưng lời vừa đến bên miệng lại chuyển thành sự im lặng trầm mặc.
Sau vài giây, âm thanh từ tính vang lên.
"Anh biết không? Ông của tôi vốn không cho phép tôi học đại học." Đôi mắt Thẩm Cơ Uy hoá mông lung, chậm rãi hồi tưởng lại, "Hai năm trước vào ngày sinh nhật, chúng tôi đã