Bốn năm trước nội bộ quân khu MA212 có hơn hai trăm quân nhân lạm dụng quân quyền vào việc riêng, súng ống đạn dược được bán ra tràn lan khắp mọi ngóc ngách. Xã hội lúc ấy bất kể mục đích tốt hay xấu đều dùng đến vũ khí lạnh để giải quyết mâu thuẫn, khiến cho thành phố S chìm vào bầu không khí chết chóc cực kì căng thẳng, phải nhờ đến sự can thiệp của lực lượng quân đội thủ đô mới có thể trấn áp.
Người cầm đầu cuộc bạo loạn đạn dược năm đó là thượng tá Hoắc Nghiễn, mặc dù cuối cùng hắn đã phải chịu hơn mười phát súng xuyên tim để gánh vác hậu quả, sau đó gieo mình xuống biển lớn ở đồi Giang Nguyệt. Nhưng tàn dư ảnh hưởng diện rộng do hắn để lại vẫn mạnh mẽ tới mức kéo dài đến tận hai năm sau, quân đội trực thuộc thành phố lúc này mới có thể hoàn toàn ổn định trật tự xã hội, hạ xuống nghiêm lệnh cấm tuyệt đối những mục tiêu không có phận sự cất trữ súng bên người, nếu phát hiện chắc chắn sẽ bị xử lí nặng theo luật pháp đã đề ra từ trước.
Vấn đề đặt ra ở đây chính là rốt cuộc Trương Đông đã dính dáng đến thế lực khủng khiếp tầm cỡ nào để đủ quyền hành lạm dụng súng đạn giết người trong thành phố, thậm chí còn được cả quân đội giấu giếm thực hư nhiều năm, đến mức thanh âm vo ve một của con ruồi nhỏ cũng không bay lọt?
Dung Bạch nói: "Trương Đông thường có thói quen lui lới hộp đêm vào buổi tối, dựa theo tính cách thích gây chuyện của cậu ta, tình cờ đắc tội nhân vật lớn nào trong đó cũng không phải không có khả năng."
"Có rất nhiều cách để giải quyết, làm gì có tên tai to mặt lớn nào ngu xuẩn tới mức sử dụng hai viên đạn chỉ để lấy mạng một người?" Phục Niệm uống một ngụm nước lớn, thanh thanh yết hầu nói, "Khi nghe cấp dưới báo cáo lại chuyện này tôi còn tưởng thân phận của cậu Trương Đông ghê gớm lắm, nào ngờ chỉ là một sinh viên."
Dung Bạch thở dài: "Tuy con người Trương Đông xấu xa thật, nhưng cậu ta rất giỏi giả vờ, miệng lưỡi lại ngọt xớt, nếu không Tiểu Uy cũng chẳng bị cậu ta lừa thảm như vậy. Gia đình bố mẹ làm viên chức, tôi đã từng gặp qua một lần, trông diện mạo rất thật thà, nói chuyện cũng dễ chịu, không giống loại người sẽ đắc tội với tầng lớp thượng lưu phía trên."
"Tầng lớp thượng lưu?" Phục Niệm cười nhạt nhìn Dung Bạch, "Thời đại nào mà còn phân biệt giai cấp? Cách cậu dùng từ nghe vào có chút ác cảm đấy."
"Nếu tôi thật sự có ác cảm thì sẽ ác cảm với loại người như anh đầu tiên."
"Làm ơn mắc oán."
"Ai cần mượn ơn của anh mà đòi oán?"
"Không mượn thì thôi, tôi cho free cũng được."
Bỏ lơ màn khắc khẩu giữa hai người kia, Giang Thuỵ ngã lưng tựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn Thẩm Cơ Uy thần sắc đang dần tái nhợt, đăm chiêu hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có gì." Ánh mắt Thẩm Cơ Uy vụt qua tia né tránh, nặng nhọc xoa cổ đáp, "Ăn no quá có chút đầy bụng, tôi lên phòng nằm nghỉ một tí nhé."
Tròng mắt Giang Thuỵ sâu thẳm, hạ giọng ừ một tiếng.
Dung Bạch lo lắng nhìn theo bóng lưng Thẩm Cơ Uy, bộ dạng muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng cũng chỉ yên hơi lặng tiếng thở dài. Bầu không khí cứ thế chìm vào im lặng cho đến lúc Phục Niệm gặm xong cái đùi gà cuối cùng, "Tôi no rồi, về thôi."
"Chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như anh." Dung Bạch liếc xéo hắn.
"Anh đưa Dung Bạch về đi." Giang Thuỵ ném chìa khoá xe cho Phục Niệm, "Chạy xong cứ để ở bãi đỗ của trường."
Phục Niệm không chút khách sáo cầm lấy chìa khoá, đứng dậy kéo tay Dung Bạch: "Ngồi đừ ở đó làm gì?"
Thấy Dung Bạch có vẻ còn ngập ngừng, Giang Thuỵ lên tiếng: "Yên tâm, cậu ta không sao đâu."
"Vậy nhờ anh trông chừng cậu ấy." Dung Bạch giãy giụa khỏi tay Phục Niệm, "Chúng tôi về trước nhé."
Tiễn Phục Niệm và Dung Bạch ra tới cửa, Giang Thuỵ xoay người trở về phòng, tay chống trán ngồi xuống ghế gọi một cuộc điện thoại.
Chuông reo hơn năm hồi, đầu bên kia mới truyền đến giọng nói khàn khàn nhuốm đầy phong trần của Bách Lưỡng Ngôn: "Chuyện gì?"
Giang Thuỵ liếc mắt nhìn đồng hồ, "Mặc quần áo vào đi, em có chuyện muốn nói."
"Sao cậu biết anh không mặc quần áo?" Tiếng cười ngạc nhiên của Bách Lưỡng Ngôn vang lên, "Mà sao hôm nay giọng cậu nghe lạ vậy?"
"Bị cảm."
"Muốn nhờ anh chuyện gì thì nói đi, anh giải quyết công việc xong sẽ xử lí giúp cậu."
Giang Thuỵ không chút vòng vo vào thẳng vấn đề nói: "Kêu người dừng gây chuyện với Ngô Ngân Châu, giải quyết cho xong rồi muốn làm gì thì làm."
"Nhờ vả người khác còn muốn đánh gãy cả nhu cầu sinh lí à?" Bách Lưỡng Ngôn chậc lưỡi hỏi, "Mà sao lại dừng, có trò mới chỉnh người?"
"Ngô Ngân Châu chưa thể ngã vào lúc này, nếu như làm quá tay sẽ lộ ra đầu mối."
"Lúc trước cô ta gây chuyện với anh không ít, anh còn chỉnh chưa đã tay đâu."
"Chưa đã tay cũng phải dừng."
"Được rồi, cậu bỏ tiền nên nghe cậu cả." Bách Lưỡng Ngôn ra vẻ tiếc nuối nói, "Đừng quên lời cậu đã hứa với anh."
"Biết." Giang Thuỵ híp mắt day day sóng mũi, thuận miệng hỏi, "Lưỡng Việt dạo này thế nào? Có chịu về nhà chưa?"
"Như cũ thôi." Nhắc tới vấn đề này, giọng điệu Bách Lưỡng Ngôn cũng thu lại mấy phần đùa giỡn, "Từ khi nó về nước anh còn chưa được ôm cháu lần nào."
"Muốn gặp thì gặp, sỉ diện làm gì?"
"Bỏ qua đi, tự nhiên nhắc tới nó làm anh mất hết cả hứng." Bên phía Bách Lưỡng Ngôn phát ra tiếng phụ nữ nũng nịu, Giang Thuỵ nghe thấy hắn ngáp ngắn ngáp dài bảo, "Anh cúp đây, đi giải quyết vấn đề cho cậu."
Bách Lưỡng Ngôn là kiểu người nhanh gọn lẹ, vừa dứt lời bên tai Giang Thuỵ đã vang lên tiếng tút tút, màn hình điện thoại tối om. Hắn lạnh mặt tiện tay ném lên giường, tiếp đó vươn vai chộp lấy chiếc laptop đang được cắm sạc trên bàn dài, nghiêm túc xử lí nốt phần công việc của ngày hôm nay.
Mỗi lần nhập tâm vào những con số đều khiến hắn tạm thời quên đi dòng chảy thời gian. Vốn dĩ cho rằng bản thân chỉ mới tập trung gõ bàn phím loáng thoáng vài giờ, nhưng thực chất khi ý thức lại hoàng hôn đã sớm ló dạng từ khi nào chẳng hay.
Hắn đứng bật dậy từ trên ghế mềm, xoa bóp cần cổ mỏi nhừ, lơ đãng nhớ tới Thẩm Cơ Uy từ trưa đến giờ không hề có tí động tĩnh, tự dưng cảm thấy có chút bất an.
Cửa phòng Thẩm Cơ Uy vẫn y như cũ luôn đóng chặt, Giang Thuỵ cong ngón trỏ gõ thử vài tiếng.
Không có phản ứng.
Cửa không khoá, hắn chần chừ một lúc cũng quyết định đẩy cửa đi vào.
"Thẩm Cơ Uy, dậy ăn cơm."
Người con trai lười biếng trở mình nằm vùi đầu trong chăn, mặc kệ người đàn ông có đứng bên gọi bao nhiêu tiếng cũng chẳng thèm nhúc nhích.
Giang Thuỵ không hài lòng với việc Thẩm Cơ Uy đánh chết không bỏ được tật xấu ngủ kéo chăn đắp qua đầu, nhíu mày đi tới giật mạnh chăn ra, trầm giọng nói: "Đừng để tôi gọi tiếng thứ hai."
"Anh ăn đi, tôi không đói." Thẩm Cơ Uy đáp bằng giọng mũi nghe qua có chút khàn khàn.
"Không đói cũng phải ăn." Giang Thụy nhận thấy giọng nói Thẩm Cơ Uy có điểm khác lạ, cúi người sờ trán cậu, "Sao lại nóng thế?"
"Tôi đau đầu." Thẩm Cơ Uy mơ màng nói.
"Dậy đi, chúng ta tới bệnh viện."
"Không." Thẩm Cơ Uy cuống quýt chặn lại cánh tay người đàn ông đang định đỡ mình dậy, yếu ớt chống đối, "Tôi ở nhà uống thuốc là được rồi."
"Gọi Diệp Khê đến khám?"
"Phiền lắm." Thẩm Cơ Uy đỡ trán ngồi thẳng dậy, "Tôi chỉ định lên phòng nằm một chút, ai dè ngủ quên lúc nào chả hay."
Giang Thuỵ nói: "Tối nay ngủ bật điều hoà lớn một chút."
Thẩm Cơ Uy hỏi: "Sao sáng giờ anh không gọi tôi dậy?"
"Làm việc, không chú ý." Giang Thuỵ quan sát sắc mặt xanh xao của cậu, "Tại sao chỉ mới nằm một buổi sáng đã phát sốt rồi?"
"Sức khoẻ tôi không tốt, lâu lâu lại bị đau đầu một lần, sốt chỉ là bệnh vặt thôi." Thẩm Cơ Uy nâng tay vuốt hết tóc mái của mình lên, cắm đầu vào chăn dụi dụi mấy cái, sau đó dí trán lại gần Giang Thuỵ, "Anh sờ lần nữa coi nó bớt nóng chưa?"
Giang Thuỵ mặt không cảm xúc