Thẩm Cơ Uy dọn dẹp sạch sẽ bãi chiến trường dưới bếp, rửa chén lau khô rồi sắp xếp ngay ngắn lên kệ, xong xuôi còn không quên pha hai tách cà phê một nhiều đường một ít đường. Tách nhiều đường thì tự mình nhâm nhi từng ngụm, tách ít đường thì đem lên lầu cho Giang Thuỵ.
Cong ngón trỏ gõ hai tiếng, đợi nhận được tín hiệu đáp lại, Thẩm Cơ Uy mới đẩy cửa tiến vào.
Cậu đặt tách cà phê lên bàn làm việc, tiêu cự tình cờ lướt qua màn hình laptop đang sáng, cảm giác có chút quen mắt nên bèn ngồi xuống ghế trống bên cạnh Giang Thuỵ, tò mò hỏi: "Đó là ai vậy?"
Con trỏ chuột dừng trên sóng mũi của người đàn ông trong hình, ngũ quan của gã rất sắc bén, tóc để húi cua, khoé mắt có một vết sẹo dài đến tận mang tai, trông qua vô cùng hung hăng.
Giang Thuỵ không giấu giếm nói: "Đám người xuất hiện ở quốc lộ L09 là thành viên của tổ chức ZT, có người dùng tài khoản mail ẩn danh gửi thông tin của bọn họ cho tôi. Gã trong hình là Trịnh Qua, ngày hôm ấy Ngôn Dực rà soát sơ suất để gã có cơ hội trốn mất, đến hiện tại coi như mới tổng hợp đầy đủ từng người."
"Có tra ra được ai là người gửi không?" Thẩm Cơ Uy hơi chau mày, "Ngoài thông tin họ có nhắn nhủ thêm gì không?"
Tay Giang Thuỵ phác hờ lên cằm, biểu cảm có phần ngưng trọng đáp: "Người đó nói, bọn họ không phải do Ngô Ngân Châu thuê."
"Hả?" Thẩm Cơ Uy giật mình, "Không phải Ngô Ngân Châu thì có thể là ai? Anh còn đắc tội với nhân vật nào khác nữa? Hoắc Tiểu Lạc? Giang Bằng Kiều?"
Giang Thuỵ lắc đầu: "Không phải hai người họ."
Hoắc Tiểu Lạc không cần thiết phải mưu hại hắn, thù hận của hắn và cậu ta vẫn chưa tới mức phải dùng cái chết để giải quyết. Làm vậy ngoại trừ kéo thêm rắc rối từ phía Giang Diệp Khê thì đối với Hoắc Tiểu Lạc căn bản chẳng có tí tác dụng nào, Giang Bằng Kiều cũng tương tự vậy.
Giang Thuỵ đang nắm giữ rất nhiều dự án mấu chốt của tập đoàn, nếu như hắn xảy ra bất trắc gì, mạng sống tạm thời trì hoãn thì còn có thể sẽ thuận lợi cho ông ta lộng hành một chút. Nhưng chỉ cần hắn chân chính bị trừ khử, Giang thị chắc chắn sẽ xảy ra biến động nghiêng trời lệch đất, phát triển hay sụp đổ là chuyện khó mà lường trước được.
Quan trọng là Giang Ngạn Doanh.
Hành động như giết chết con ruột của mình, chỉ cần còn lại nửa phần lương tri cùng đầu óc, Giang Bằng Kiều đảm bảo sẽ không làm.
Lúc trước lựa chọn hắn để thao túng là bởi vì Giang Mễ còn quá nhỏ, Giang Tử Đằng sức lực có hạn, Giang Bằng Kiều ỷ y Giang Thuỵ mới tốt nghiệp, đôi cánh còn yếu ớt lắm, muốn lợi dụng hắn để làm lót đệm cho bản thân.
Giang Vãn Đình ra đi, song ông không phải chỉ ra đi một cách vô ích, mặc cho thằng con trời đánh của mình kiêu ngạo ngẩng cao đầu sau biết bao nhiêu tội ác dơ bẩn.
Ông còn có con gái út.
Di chúc của Giang Vãn Đình đã được Giang Bằng Kiều lén lút chỉnh sửa, thế nhưng Giang Bằng Biết nào biết bố mình đã sớm đề phòng từ trước, lập một bản di chúc khác với bản ông cất trong két sắt đưa cho luật sư riêng, và đó sẽ trở thành bản di chúc có hiệu lực pháp lý chính xác nhất. Chỉ cần ông xảy ra mệnh hệ gì, nó sẽ lập tức được công bố ngay trong đêm đó.
Hơn phân nửa sản nghiệp của nhà họ Giang đều được đứng dưới tên Giang Ngạn Doanh. Giang Bằng Kiều không cam lòng, nhưng có thể làm được gì? Chỉ trách ông quá tự tin vào chính mình, lại đi xem nhẹ sự khôn khéo của cha già ổng.
Giang Ngạn Doanh yêu thương cháu trai như con ruột, bà không có hứng thú mấy với gia nghiệp bố để lại, vì vậy Giang Bằng Kiều mới có cơ hội đứng sau lưng đám tinh trùng hình người bản thân nuôi dưỡng mà nghênh ngang nắm giữ quyền làm chủ cho đến tận bây giờ.
Giang Ngạn Doanh nhận thấy quyền lợi của cháu trai mình không bị ảnh hưởng liền mắt nhắm mắt mở cho qua. Bà không tường tận rõ chân tướng sự việc năm đó, nếu như biết được, Giang Bằng Kiều e rằng đến nửa căn biệt thự cũng không giữ nổi.
Giang Thuỵ không kể cho bà nghe, sợ Giang Ngạn Doanh kích động sẽ tái phát bệnh cũ.
Khi đó Giang Bằng Kiều chọn trúng Giang Thuỵ, lại chưa từng ngờ tới đây chính là bước đi sai lầm nhất trong cuộc đời.
Thẩm Cơ Uy lâm vào trầm ngâm dài hạn, một phỏng đoán lớn mật chợt lướt qua đầu, khiến cậu vô thức làu bàu.
Thấy người đối diện cứ muốn nói rồi lại thôi, Giang Thuỵ hỏi: "Chuyện gì?"p
Thẩm Cơ Uy cắn cắn môi: "Ngày hôm đó bác Thẩm hỏi tôi có chắc là bọn họ nhắm vào một mình mình hay không. Nếu như đó không phải là do Ngô Ngân Châu thuê, lẽ nào đối tượng được bọn họ nhắm đến từ đầu chính là bác ấy?"
"Ngày mai tôi và cậu đi gặp chú ấy." Giang Thuỵ dứt khoát nói, hắn nghĩ đến nguyên nhân Thẩm Hoàng Sư xin nghỉ việc, ngón tay nhúc nhích ấn vào mục danh tính người gửi, nhìn ảnh đại diện màu đen hiện duy nhất một chữ S, mắt ngọc thoáng nheo lại, "Mọi chứng cứ có được ngày hôm đó bao gồm địa điểm, thời gian và lời khai mập mờ của bọn người kia đều hướng về Ngô Ngân Châu. Nếu như không phải cô ta, người đứng phía sau thao túng mọi chuyện cần phải nắm rõ động cơ cùng mâu thuẫn giữa tôi và Ngô Ngân Châu mới đủ sức lập ra một kế hoạch vu oan giá hoạ hoàn mỹ như thế."
"Nói mục tiêu chỉ nhắm vào bác Thẩm thì không đúng, thái độ ác liệt của bọn họ hôm đó rõ ràng muốn lấy mạng anh." Thẩm Cơ Uy sắp xếp từ ngữ, "Chiêu nào hạ xuống cũng tàn độc, chuẩn bị nhân lực vũ khí đầy đủ kiểu đó chỉ để giết một người, anh không cảm thấy quá hao tâm tốn sức à? Súng cũng đã lên nòng, trừ phi..."
"Trừ phi bọn chúng biết được trong xe có nhân vật không dễ đối phó theo cùng." Giang Thuỵ tiếp lời.
Thẩm Cơ Uy nặng nề gật đầu.
Từ những ngày đầu gặp gỡ Thẩm Hoàng Sư, cậu vốn chỉ mang tâm lý đơn thuần kết bạn, chưa từng nghĩ đến sẽ mang đến rắc rối cho người khác hay là đem thêm rắc rối về cho bản thân mình.
Thẩm Cơ Uy biết lúc trước Thẩm Hoàng Sư từng đi lính, lắng nghe ông kể chuyện về thuở còn chiến đấu với giọng điệu vu vơ thoải mái, Thẩm Cơ Uy không