Khi Giang Thuỵ lái xe đến trước cổng trường đại học B, Thẩm Cơ Uy vẫn còn đang ôm gối đắm chìm trong mộng đẹp, hắn có thử gọi điện thoại cho cậu trước đó nhưng không ai nghe máy. Ngó đồng hồ đã điểm 10 giờ 46 phút, Giang Thuỵ biết ngồi đợi ở trong xe cũng không phải là biện pháp tốt, vì vậy suy nghĩ chốc lát thì quyết định chuyển sang gọi cho Dung Bạch để hỏi thử.
"Alo?" Đầu bên kia kết nối rất nhanh chóng.
"Thẩm Cơ Uy dậy chưa?"
"Hả?" Dung Bạch lớ ngớ một lúc mới nhận ra chủ nhân của giọng nói này là ai, lắp bắp đáp, "À, tôi có việc phải đến thư viện từ sáng rồi, chắc giờ này Cơ Uy chưa dậy đâu, anh tìm cậu ấy có chuyện gì không?"
"Tôi đến đón cậu ta về nhà."
Dung Bạch ngẩn ra. Đón Thẩm Cơ Uy về nhà? Cậu có nghe lầm không đây? Thẩm Cơ Uy được bảo bọc cẩn thận như vậy từ lúc nào thế?
Nén đi sự nghi hoặc, Dung Bạch điều chỉnh giọng mình nghe sao cho thật bình thường: "Hay là anh về trước đi, lát nữa tôi về sẽ gọi Cơ Uy dậy rồi đưa cậu ấy về sau. Tối qua cậu ấy chơi game đến tối khuya, sợ là giờ này không chịu dậy đâu."
"Tôi tự gọi cậu ta." Giang Thuỵ nói, "Cậu ở thư viện khu nào, gửi địa chỉ tôi sẽ sang lấy chìa khoá."
Dung Bạch: "..."
Anh hãy thử hỏi qua ý kiến của tôi nữa có được không?
Thật lòng Dung Bạch vô cùng muốn ngăn cản việc Giang Thuỵ và Thẩm Cơ Uy ngày càng thân thiết dính dáng quá mức với nhau, nhưng lời sắp trào khỏi khoé miệng thì cậu lại không có cách nào bật thành tiếng được. Một phần là do Dung Bạch nhận ra so với Giang Thuỵ hiện tại cậu mới là người không đủ quyền can thiệp vào cuộc sống của Thẩm Cơ Uy nhiều hơn, hơn nữa chỉ bằng khí thế nhỏ nhoi của cậu, kiểu lòng can đảm còn dễ dàng bị dập tắt bởi những người thâm sâu khó đoán, làm sao có thể phản bác lại được yêu cầu của tổng giám đốc Giang đây?
Thế là chỉ năm phút sau, Giang Thuỵ đã nhanh gọn lẹ lấy được chìa khoá từ chỗ Dung Bạch, thuần thục cắm ổ khoá bước vào phòng ngủ.
"Thẩm Cơ Uy." Hắn đứng dưới giường gọi vọng lên tiếng đầu tiên.
Người con trai vẫn còn ngủ say như chết.
Người đàn ông kiên nhẫn gọi thêm tiếng thứ hai: "Thẩm Cơ Uy."
Âm thanh phát ra vang lên rồi hoàn toàn chìm vào tĩnh lặng, cuối cùng Giang Thuỵ không muốn làm chuyện tốn thời gian nữa, thẳng thừng leo thang trèo thẳng lên giường, trầm mặc nhìn dáng ngủ không sầu không lo của Thẩm Cơ Uy, lòng vừa bực bội vừa buồn cười.
Hắn thực sự rất muốn bóp mũi bắt tên nhóc ham ăn ham ngủ này tỉnh giấc, rõ ràng đã dặn dò từ trước mà cậu ta vẫn cố ý thức khuya chơi game rồi ngủ đến giờ này. Tuy nói thì thuận miệng vậy, nhưng ý định vừa nhen nhóm đến bên tay Giang Thuỵ lại trở thành nhẹ nhàng vỗ lên má, gọi nhỏ: "Nhóc con, dậy mau, lát nữa tôi còn phải đi làm."
"Đừng có làm phiền tôi..." Thẩm Cơ Uy mơ mơ màng màng thỏ thẻ, nhăn nhó hất bàn tay đáng ghét đang táy máy trên mặt mình ra, "Tiểu Bạch, ra chỗ khác chơi."
"Còn không dậy đừng trách sao tôi ném cậu xuống giường."
Lúc tỉnh táo Thẩm Cơ Uy vốn là dạng người điếc không sợ súng, chưa kể đến hiện tại cậu còn đang mê ngủ, làm sao có chuyện nghe hiểu lời đe doạ chẳng rõ thật giả của Giang Thuỵ? Thế nên lúc thật sự bị bế ngang ném xuống đất, cậu chỉ cảm giác trời đất đảo lộn một vòng, đầu óc choáng váng chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, cơn buồn ngủ triệt để bay sạch bách, biểu cảm ngơ ngác định hình chuẩn bị chừa chỗ cho lửa giận râm ran bốc lên nghi ngút.
Sau khi nhìn rõ người ném mình là ai, Thẩm Cơ Uy lập tức nổi trận lôi đình: "Giang Thuỵ, anh bị điên à!"
"Nghĩ tôi đùa với cậu chắc?" Giang Thuỵ đứng khoanh tay dựa vào thang giường, từ trên cao hờ hững nhìn xuống Thẩm Cơ Uy.
"Sao anh không gọi tôi đàng hoàng, ném kiểu đấy không sợ người khác gãy xương sao?" Thẩm Cơ Uy trừng nứt cả mắt.
Giang Thuỵ: "Tôi gọi cậu có nghe đâu?"
"Anh gọi khi nào?"
"Cậu lo ngủ làm sao mà hay được?"
"..."
Thẩm Cơ Uy nghiến răng: "Lười cãi nhau với anh."
Cậu bực dọc đứng dậy từ đống chăn rồi đá nó sang một bên như thể muốn xả giận, tiếp đó ngoảnh mặt bỏ cho Giang Thuỵ một bóng lưng lạnh lùng rồi lững thững đi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, trước sau không thèm nói thêm một lời.
"Lại trở tính con nít ra đấy à?" Ở bên ngoài, Giang Thuỵ chăm chú nhìn vào tấm kính nhà vệ sinh ngăn cách giữa hai người, ánh mắt sâu xa chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào.
"Con nít cái đầu anh." Thẩm Cơ Uy co chân đá văng cánh cửa, tóc tai cậu lúc này rối bời, khăn lau mặt vắt lủng lẳng trên cổ, miệng ngậm bàn chãi đánh răng còn dính đầy bọt, song vẫn không giấu được trăm lời chửi rủa mài kèn kẹt trong kẽ răng, "Có biết là đau lắm không hả, anh xem bên hông tôi này."
Vừa nói xong, Thẩm Cơ Uy tức khắc xoay người vén áo lên cho Giang Thuỵ xem, bên phần xương hông nhô ra quả nhiên đã hơi đỏ do ban nãy va chạm mạnh với nền đất, tuy nhiên Giang Thuỵ cũng chẳng thấy có gì nghiêm trọng là mấy, dù gì lúc ôm Thẩm Cơ Uy hắn đã cố tình ôm cả người lẫn chăn để cậu không phải đau đớn hay trầy xước nhiều, ai mà ngờ Thẩm Cơ Uy ngủ dậy một đêm liền trở nên yếu ớt khó ở như thế, té nhẹ một cái thôi cũng cáu bẳn?
Hắn đến tận đây đón người, còn chưa có cơ hội tính toán chuyện hôm qua Thẩm Cơ Uy đem cơ thể hắn đi vào nơi tạp nham như Lạp Thương mà đã bị người ta chặn họng cằn nhằn trước. Đối diện với tính tình y hệt con nít mới lớn chẳng khác nào Bách Nguyên Viên của Thẩm Cơ Uy, người đã từng gặp phải bao nhiêu tình huống khắc nghiệt như Giang Thuỵ lắm lúc lại không biết nên xử lí thế nào mới đúng.
Tiếp tục chọc giận? Hoà hoãn? Hỏi tội? Hay là phải xin lỗi vì làm cậu đau đầu tiên?
Đầu óc xoay chuyển cân nhắc trăm nghìn thứ, song lời ra tới miệng Giang Thuỵ vẫn khó nghe như thường: "Chút vết thương này có là gì, có thế mà cậu đã không chịu được?"
"Không phải không chịu được." Thẩm Cơ Uy u oán nói, "Là do anh đáng ghét."
Rầm một tiếng lớn, cửa nhà vệ sinh lại một lần nữa đóng kín trước mặt Giang Thuỵ.
"..."
Mí mắt Giang Thuỵ giần giật.
Thẩm Cơ Uy ngỗ nghịch thế này đều là do một tay hắn chiều ra đúng không?
Nhớ trước kia khi Giang Diệp Khê còn nhỏ, bị hắn la một tiếng cũng chỉ biết ngậm ngùi chạy đi kiếm mẹ và anh cả để mách lẻo, mách không thành thì phải nuốt cục tức vào trong chứ cũng chẳng có chuyện mặt nặng mày nhẹ, la lối đóng sầm cửa trước mặt hắn như thế.
Mà cách Giang Thuỵ đối xử với Thẩm Cơ Uy so với Giang Diệp Khê, theo bản thân hắn nhận định thì không khác nhau điểm nào cả, hắn luôn đứng ở cương vị của một người anh trai mà âm thầm để ý chăm sóc bọn họ. Giang Diệp Khê từ một người trầm lặng không quan tâm sự đời trở nên cẩn trọng hơn khi ở cạnh hắn, nhưng Thẩm Cơ Uy kia lại từ một người hiểu chuyện hoạt bát trở nên bướng bỉnh coi trời bằng vung.
Khởi đầu có lẽ không giống nhau, nhưng cùng một biện pháp chung sống, tại sao lại có thể hình thành nên hai thái độ một trời một vực kiểu đấy?
"Meo."
Dưới chân bỗng truyền đến cảm giác nhột nhạt, Giang Thuỵ chậm rãi nhìn xuống thì trông thấy Hướng Dương đang kề sát bên chân mình cọ cọ, đồng thời phát ra âm thanh nịnh nọt như thể muốn hắn ôm. Hắn không biết suy đoán của bản thân có đúng hay không, chỉ theo phản xạ cúi xuống ôm mèo con lên, quả nhiên nó liền ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực hắn cuộn tròn cơ thể, im lặng nhắm mắt lại.
Một mảnh mềm mại trong ngực chẳng hiểu là xuất phát từ nguyên do nào, khiến Giang Thuỵ phút chốc phát hiện ra tính cách của Thẩm Cơ Uy cũng có một mặt ngoan ngoãn tương tự như thế, chỉ là hành động không được nhu thuận tới vậy.
Quan trọng là cậu sẽ không để ý việc nhỏ nhặt, cũng chưa từng giận dỗi vô cớ.
Nghĩ đến đây, Giang Thuỵ tạm bỏ qua sự khó chịu trong lòng mình, giơ tay lên gõ cửa, cất giọng hỏi: "Lát nữa muốn ăn sáng là về nhà?"
"Về nhà." Thẩm Cơ Uy thay xong quần áo rốt cuộc cũng chịu bước ra khỏi nhà tắm, nhăn mặt nói, "Anh sợ trễ giờ còn qua đón tôi làm gì, sợ tôi không tự về được à?"
"Từ hôm nay muốn đi đâu cứ nói, tôi đưa cậu đi."
"Tại sao?" Thẩm Cơ Uy nhạy bén nắm bắt được điểm không lành, "Ngô Ngân Châu lại tính toán gì nữa sao?"
"Sấy tóc đi." Giang Thuỵ một tay ôm Hướng Dương, một tay đẩy Thẩm Cơ Uy lại chỗ bàn học sau đó cắm dây điện rồi đưa máy sấy cho cậu, "Nhìn tôi làm gì? Muốn tôi sấy giúp à?"
Thẩm Cơ Uy chớp chớp mắt: "Không cần, tôi tự làm được."
"Ừm."
"Anh còn chưa trả lời tôi." Tóc khô được phân nửa, Thẩm Cơ Uy quay lưng nhìn Giang Thuỵ đang đứng nghịch lông Hướng Dương ở phía sau, cảnh tượng ấy chẳng hiểu sao lại khiến cơn giận ban nãy của cậu tan đi không ít, ngữ điệu cũng bớt gắt gỏng hơn, "Chị ta muốn làm hại anh nữa sao?"
"Không phải Ngô Ngân Châu muốn làm hại tôi." Giang Thuỵ ngập ngừng vài giây dưới ánh nhìn chăm chú của Thẩm Cơ Uy, bất chợt tiến đến cầm lấy máy sấy trên tay cậu, cẩn thận bật công tắc, điều khiển hướng gió luồn qua từng sợi tóc còn ẩm ướt, cho tới khi mái tóc Thẩm Cơ Uy khô ráo, giọng hắn mới vang lên lần