Quê gốc của Thẩm Cơ Uy không phải ở thành phố S mà là một thị trấn nhỏ nằm cách trung tâm thành phố rất xa, chạy xe liên tục không ngừng nghỉ cũng phải mất hai ngày trời mới tới nơi.
Cậu là sinh viên năm hai, học ngành thiết kế, thành thích tương đối xuất sắc, về mặt thành tựu khá có tiếng đối với những sinh viên cùng khoá. Cộng thêm tính cách thể hiện ra bên ngoài luôn là sôi nổi dễ gần, nên về quan hệ xã giao chưa bao giờ thiếu bạn bè.
Nhưng con người Thẩm Cơ Uy khá khó hiểu, ngoại trừ Dung Bạch ra, cậu luôn tận lực né tránh việc thân thiết với người khác, suốt hai năm trời hầu như chỉ kè kè cùng đối phương như hình với bóng.
Những điều trên là Giang Thuỵ moi được từ miệng Dung Bạch. Ngoài ra hắn còn biết được, quan hệ của Thẩm Cơ Uy cùng gia đình mình khả năng cao là không mấy tốt đẹp, Dung Bạch bảo mấy năm qua vào các kì nghỉ cậu vẫn luôn túc trực ở kí túc xá một mình. Chỉ có ngày tết Dung Bạch không chịu nổi cảnh bạn thân cù bất cù bơ chỉ ra ngoài ăn một chén hoành thánh xong liền về phòng nằm ngủ cả ngày, nên phải hao tổn hết cả tấn nước bọt mới kéo được cậu theo mình về quê.
Giang Thuỵ quay lưng nhìn dòng chữ Bệnh Viện Lâm Sơn cao chót vót trên đỉnh đầu, lại nhìn cánh tay đang đỡ chặt lấy mình kia, tâm tình càng ngày càng chuyển đen.
Chuyện hắn đau đầu nhất bây giờ không phải là làm sao để chứng minh thân phận, mà là cái người tên Dung Bạch này cứ luôn dính hắn như keo dán, dù cho có giải thích thế nào cũng một hai bắt hắn phải về kí túc xá nghỉ ngơi dưỡng sức, bộ dạng nhiệt tình quả thật xứng đáng được trao giải người bạn tốt nhất của năm.
Mà Giang Thuỵ mỗi lần muốn phản kháng đều bị dáng vẻ áy náy đầy đau khổ của Dung Bạch làm cho nghẹn lại, khiến hắn có cảm giác chỉ cần bản thân tỏ ra không bình thường thêm vài lần, Dung Bạch liền có thể ngồi xuống viết ra một bài luận văn ăn năn sám hối, cho dù hắn kiên nhẫn nghe cậu nói xong thì người này cũng sẽ không có chuyện buông tha cho hắn.
Nếu không phải nhìn ra được việc làm của người này hoàn toàn xuất phát từ lòng tốt cùng tình cảnh khó nói hiện tại của bản thân, Giang Thuỵ chắc chắn đã một phát đạp bay cậu ta.
Lâm Sơn là trung tâm y tế lâu đời tại thành phố S, là một trong những bệnh viện phát triển bậc nhất với cơ sở thiết bị được cung cấp đều đặn hằng năm, tính bảo mật thông tin cho bệnh nhân đương nhiên cũng vô cùng nghiêm khắc.
Giang Thuỵ hoàn toàn không biết tình trạng xác thực của bản thân, chuyện khẩn cấp trước mắt chính là tìm được Giang Diệp Khê. Nhưng vấn đề tìm được Giang Diệp Khê lại là một trong những chuyện nan giải nhất đối với hắn.
Công việc của y thường lẩn quẩn xung quanh tầng 21, thời gian làm việc không cố định, Giang Diệp Khê cũng rất hiếm khi về nhà. Để gặp được y thì ngoài việc canh chừng ở bệnh viện thì không còn cách nào khác. Liên lạc qua điện thoại càng không có khả năng, hắn rất hiểu tính em mình, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết, câu đầu tiên chưa kịp nói hết thì đối phương đã cúp máy rồi.
Giang Thuỵ cân nhắc rất lâu, quyết định cùng trở về với Dung Bạch. Trên người hắn bây giờ không có tiền, danh tính cũng không thể xác thực được, tuỳ tiện đi tiết lộ với người khác kết cục đều chỉ có hai cái, một là bị người ta xem là kẻ điên, hai là bị tống cổ vào viện tâm thần. Trừ phi khiến Giang Diệp Khê tin tưởng, nếu không Giang Thuỵ chắc chắn không có đường lui.
Còn về vấn đề tại sao bản thân lại lâm vào tình trạng này, Giang Thuỵ không có cách nào lí giải được, thay vì ảo não không chấp nhận sự thật hắn cảm thấy bản thân nên tìm hiểu rõ cuộc sống trước mắt thì hơn.
Kí túc xá của Dung Bạch là phòng gồm bốn giường, nhưng vì học kì trước đã có hai người chuyển đi nên hiện giờ chỉ còn Dung Bạch ở cùng với Thẩm Cơ Uy, cuộc sống sinh hoạt khá thoải mái.
Chăn gối của Thẩm Cơ Uy được gấp rất ngăn nắp, khi nằm lên còn toả ra mùi thơm thanh nhẹ thư thái, Giang Thuỵ không có thói quen ngủ trên giường của người khác, nhưng loay hoay một hồi lại chìm vào giấc ngủ khi nào không hay.
Đại khái là do quá mệt đi.
Dung Bạch đắp chăn cẩn thận cho hắn sau đó mở cửa ra nhà vệ sinh ngoài ban công giặt quần áo.
Khi Giang Thuỵ tỉnh dậy thì trời đã hửng tối, Dung Bạch giặt quần áo xong thì chạy ra ngoài mua thức ăn để sẵn trong phòng rồi lưu lại tờ giấy dặn hắn ăn uống đầy đủ, bản thân thì đi đến lớp học đêm.
Giang Thuỵ mở hộp cháo trắng ra ăn thử một miếng, mùi vị nhạt nhẽo trơn trợt trong cổ họng khiến hắn có cảm giác buồn nôn, hoàn toàn không có chút khẩu vị nào. Dù vậy Giang Thuỵ vẫn miễn cưỡng nuốt vào mấy muỗng, nếu không Dung Bạch về thế nào cũng sẽ cằn nhằn, hắn sợ nhất là phải đối mặt với kiểu người như thế.
Nếu là bình thường hắn nhất định sẽ xử lí sạch sẽ những con ruồi cứ bay vèo vèo bên tai, nhưng hiện tại con ruồi này là thứ duy nhất hắn có thể dựa vào để liên kết với thế giới xa lạ bên ngoài, vì thế những chuyện có thể nhẫn nhịn hắn sẽ tận lực nhịn xuống cho xong chuyện.
Hơn mười giờ tối Dung Bạch mới về nhà, sắn tiện còn mua luôn cả hạt dẻ nướng và mấy phần gà rán, vừa thay giày vừa cười hỏi Giang Thuỵ: "Hồi sớm tôi mua cháo ở chỗ cậu hay ăn, có ngon không?"
Giang Thuỵ khó hiểu: "Cậu học gì mà về trễ thế?"
Con người hắn không thuộc dạng thích lo chuyện bao đồng, nhưng hoàn cảnh hiện giờ của Dung Bạch lại có liên quan trực tiếp đến bản thân hắn, Giang Thuỵ suy nghĩ vài giây vẫn quyết định hỏi ra miệng.
"Đến cả việc tôi đi làm thêm cậu cũng không biết?" Dung Bạch ngẩng đầu nhìn hắn, mặt mày đã xụ xuống với tốc độ mắt thường có thể trông thấy rõ, "Tiểu Uy, nếu như cậu có vấn đề gì cứ thẳng thắng với tôi, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm với cậu."
Giang Thuỵ lười nhác tựa vào đầu giường, không thèm trả lời mấy câu vớ vẩn của Dung Bạch, sự chú ý toàn bộ đều va vào đồ ăn khuya: "Mua gì đó?"
Dung Bạch thấy hắn lãng sang chuyện khác chỉ biết thở dài: "Hạt dẻ với gà rán, món cậu thích."
Giang Thuỵ nhíu mày, người này ăn uống cũng quá không lành mạnh rồi, buổi tối thức ăn nhanh kiểu đó cũng có thể nuốt trôi hay sao?
Nói thì nói vậy, cả ngày chỉ ăn vài ngụm cháo, cơ thể ốm tong ốm teo này căn cản không trụ nổi, Giang Thuỵ dù có không tình nguyện thế nào vẫn phải leo xuống giường ngồi gặm cánh gà và hạt dẻ, thấy mùi vị cũng không tệ lắm, có thể miễn cưỡng lấp đầy bụng.
Dung Bạch rửa tay xong liền tranh thủ ngồi ăn chung với hắn, lúc dọn dẹp cậu bỗng dưng hỏi: "Dạo này Triệu Việt Nghiên có tìm cậu không?"
"Không biết." Giang Thuỵ rửa tay sạch sẽ rồi trèo lên giường, đối với Dung Bạch này hắn chọn cách đánh trống lãng mọi chuyện, chỉ cần hắn không nói cậu ta chắc chắn sẽ không truy hỏi tới cùng.
Quả nhiên Dung Bạch không hỏi nữa, cậu cầm quần áo ngâm trong nhà vệ sinh hơn nửa tiếng mới chịu ra, leo lên giường còn không quên nhắc nhở Giang Thuỵ: "Mai cậu có tiết, nhớ đặt báo thức đó."
Giang Thuỵ vẫn đang lim dim nghe vậy liền mở mắt ra, càng nghĩ càng