Giang Thuỵ khom lưng bế xốc Thẩm Cơ Uy lên.
Thẩm Cơ Uy vô cùng nhục nhã vì chuyện lợi dụng ban nãy, dứt khoát vùi đầu vào vai người đàn ông chẳng dám nhúc nhích cái nào, đến hơi thở nặng nhọc do cơn đau cũng cố gắng kìm nén lại cho bằng hết, không muốn để hắn phát hiện ra cậu vẫn còn giữ được nửa tia thanh tỉnh.
Thẩm Cơ Uy ảo não thầm nghĩ, mặt mũi cả đời cậu đều bị vứt sạch hết vào chuyến này rồi.
Giang Thuỵ ôm Thẩm Cơ Uy vững vàng trong lồng ngực, giương cặp mắt sắc lạnh nhìn Tô Noãn Khiết, nhàn nhạt nói: "Quan hệ giữa cô và Giang Thuỵ, hoàn toàn chấm dứt từ hôm nay."
Hốc mắt Tô Noãn Khiết rơm rớm nước, khuôn miệng mấp máy còn chưa kịp thốt nổi một lời bào chữa, Giang Thuỵ đã thẳng thừng ngoảnh mặt rời đi.
Ngay khi cánh cửa khép lại, Triệu Việt Nghiên liền lách người ra khỏi phòng thay quần áo, sắc mặt trắng nhợt hơn cả giấy, tâm tình cực kì tồi tệ.
Cô ta hỏi: "Chịu tin lời tôi nói chưa?"
"Triệu Việt Nghiên..." Tô Noãn Khiết mặc kệ hai đầu gối sưng đỏ trườn tới gần, ghì siết lấy cánh tay Triệu Việt Nghiên tựa hồ cọng rơm cứu mạng, "Chúng ta còn cách nào để cứu vãn không?"
Tiêu cự Triệu Việt Nghiên dán chặt vào vị trí mà Giang Thuỵ vừa khuất bóng, khớp tay bóp đến kêu răn rắc, tròng mắt nồng đậm tơ máu.
"Còn, đương nhiên còn."
***
Buổi tiệc vẫn chưa thôi náo nhiệt, Giang Thuỵ bỏ lơ hết thảy gấp rút ôm Thẩm Cơ Uy xuống bãi đỗ xe bằng lối ra phụ. Giữa đường Thẩm Cơ Uy liên tục dụi đầu vào ngực hắn thở gấp, miệng cứ lầm bầm gọi "Giang Thuỵ". Tâm trí cậu đã hoàn toàn rối loạn do tác dụng nặng nề của thuốc, theo bản năng chỉ muốn làm những hành động khiến bản thân thoải mái, Giang Thuỵ cảm giác được da thịt đằng sau lớp áo của mình đã bị cậu cọ xát đến nóng ran, hắn hồi tưởng lại nụ hôn lúc nãy, tay chân cũng bắt đầu trở nên luống cuống.
"... Thì ra hai người ở đây." Đương lúc định mở cửa xe, bỗng có một giọng nói nhiễm đậm âm điệu đùa cợt truyền đến từ phía sau, "Tôi vừa kiểm tra camera, tiện thể cũng ghi lại cảnh tượng đặc sắc ở phòng 316, trợ lý Thẩm có muốn xem lần nữa không?"
Giang Thuỵ nghe được rõ ràng rành mạch, nhưng hắn lười phản ứng mấy tên bệnh thần kinh, nhanh chóng nhét Thẩm Cơ Uy vào ghế sau, dùng sức gỡ cánh tay đang bám chặt lấy cổ áo mình ra, xong xuôi mới chống tay lên cửa nghiêng đầu lạnh lùng nhìn người trước mặt.
"Có chuyện gì?"
"Anh ta bị Tô Noãn Khiết bỏ thuốc?" Hoắc Tiểu Lạc rướn cổ ngó vào trong xe.
"Nhắc đến vấn đề này còn phải hỏi cách nhà họ Hoắc các người kiểm soát an ninh thế nào." Ngữ khí Giang Thuỵ lạnh băng, "Cậu ta bị hạ thuốc kích dục, là phục vụ của buổi tiệc làm."
Hoắc Tiểu Lạc nói: "Tôi sẽ chịu trách nhiệm rà soát lại tất cả nhân viên buổi tiệc, thế nhưng chuyện này cũng không hoàn toàn trách bên tôi được. Sếp của cậu vốn dĩ có mối quan hệ không đơn giản với Tô Noãn Khiết, rời đi cũng là anh tình tôi nguyện, ai có thể cản bọn họ được chứ?"
"Anh tình tôi nguyện?" Giang Thuỵ tức quá hoá cười, nới lỏng cà vạt, giọng gằn thấp, "Gắn camera ở nơi riêng tư được, sảnh lớn thì không?"
Chưa nói tới việc hắn hiểu rõ con người Thẩm Cơ Uy ra sao, chỉ cần nhìn vết cắt loã lồ trên tay cậu, lời nói của Hoắc Tiểu Lạc trắng đen đảo lộn thế nào, khỏi phân tích cũng lập tức có thể rõ ràng.
Quen biết nhiều năm, Giang Thuỵ căn bản chẳng còn xa lạ gì bản tính gian xảo thủ đoạn đó nữa. Ngoài bản thân hắn nắm giữ được xương mềm của cậu ta trong tay, trên đời này chỉ tồn tại hai người duy nhất có đủ khả năng khắc chế con chó săn ranh mãnh của Hoắc gia.
Một người là bác của cậu ta, Hoắc Tôn.
Người còn lại là anh trai của cậu ta, Hoắc Nghiễn.
Toàn bộ trên dưới gia tộc nhà bọn họ bối cảnh trùng trùng phức tạp, ngoại trừ công việc làm ăn, Giang Thuỵ không muốn dính dáng tới bất kì nhân vật nào, nhất là Hoắc Tiểu Lạc. Nếu không phải Giang Diệp Khê rũ bỏ không được chấp niệm năm xưa cứ một mực bám theo cậu ta, Giang Thuỵ sẽ không đời nào để tâm đến mấy trò múa máy tay chân vặt vãnh đó.
Cái gai này, hắn đã thề rằng sớm muộn gì cũng phải rút ra cho bằng được.
Hoắc Tiểu Lạc nhún vai không đáp, Giang Thuỵ cũng không có thời gian lằng nhằng với cậu ta, đang muốn ngồi lại vào xe thì chợt nghe cậu ta hỏi.
"Vì sao bác của tôi lại nói giúp cậu, hai người quen biết nhau?"
"Không quen."
Hoắc Tiểu Lạc không tin: "Không thể nào, bác ấy xưa nay không phải kiểu người thích lo chuyện bao đồng."
"Bao đồng?" Tiêu cự Giang Thuỵ chòng chọc ghim vào Hoắc Tiểu Lạc, như thể muốn đục thủng hai lỗ trên người cậu ta, "Hôm nay cứu được người, tôi không so đo với cậu. Tốt nhất về sau cậu đừng nên để bản thân dính dáng vào chuyện của Giang Thuỵ, nếu không..."
"Nếu không thì sao?" Hoắc Tiểu Lạc từ nhỏ đến lớn căm ghét nhất chính là bị người khác đe doạ, nghe tới đây ý cười bên miệng nhất thời nhạt xuống.
Giang Thuỵ nói đến đó liền dừng, không trả lời câu hỏi của Hoắc Tiểu Lạc mà chỉ vô cảm liếc cậu ta một cái, sau đó dứt khoát ngồi vào xe, đạp thẳng chân ga rời khỏi nhà họ Hoắc.
Tối hôm đó trở về, Thẩm Cơ Uy lên cơn sốt suốt cả một đêm.
Người cậu nóng bừng bừng, không những bên ngoài nóng, bên trong cũng nóng.
Giang Thuỵ muốn mang cậu đến bệnh viện, nhưng Thẩm Cơ Uy đang nửa tỉnh nửa mơ vẫn nhất quyết không chịu đi, nằng nặc bám cột giường cho bằng được. Giang Thuỵ hết cách đành phải thuận theo ý cậu, sau đó gọi điện cho Giang Diệp Khê hỏi cách giải quyết.
Sau khi xử lí vết thương trên tay thật cẩn thận, Giang Thuỵ đắp tấm khăn ấm lên vầng trán ướt đẫm của người con trai, nhẹ nhàng lau sạch lớp mồ hôi mỏng liên tục tuôn trào. Bỗng dưng Thẩm Cơ Uy cựa quậy làu bàu nói muốn cởi quần áo, Giang Thuỵ nhanh nhẹn trở tay ngăn cản cậu lại.
"Đừng làm loạn, bây giờ tắm nước lạnh sẽ bệnh nặng thêm."
"Nhưng mà tôi nóng..."
Đôi mắt Thẩm Cơ Uy nhiễm một tầng hơi nước mỏng, dáng vẻ chịu đựng ẩn nhẫn hết sức khó khăn, vị trí nào đó vẫn luôn trong trạng thái rục rịch căng cứng bởi chiêu trò ác liệt của Tô Noãn Khiết. Thẩm Cơ Uy có cảm giác nếu như không tốc độ giải quyết ngay giờ phút này, bản thân chắc chắn sẽ bị nổ tung mà chết.
Cuối cùng đại não còn chưa kịp suy xét, cậu đã bất chấp gạt mạnh tay Giang Thuỵ muốn nhào vào nhà vệ sinh xối nước lạnh, nhưng tay còn chưa chạm được tới nắm cửa, eo đã thình lình bị người ta giữ chặt, chỉ trong vài bước ngắn đã đem cậu ném trở lại trên giường.
"Tay đang bị thương chỉ có thể lau người, nếu đã không chịu đi bệnh viện thì cứ cố gắng chịu đựng đến sáng mai, dù gì cũng không nguy hiểm đến tính mạng."
"Anh nói thì hay lắm, có ngon thì mua thuốc về uống rồi nhịn thử xem!"
"..."
Từ khi có ý thức cho đến tận bây giờ, Thẩm Cơ Uy chỉ toàn được tiếp thu những loại kiến thức khuôn khổ theo chiều hướng cực kì thuần khiết. Hơn nữa người nuôi dạy cậu còn là một ông lão đã gần chín mươi tuổi. Dù sống ở thành phố hai năm, làm thêm ở hộp đêm hàng