Thẩm Cơ Uy nói xong câu đó tựa như bị chính sự ngượng miệng của bản thân rút cạn dũng khí, ánh mắt lảng tránh di chuyển sang chỗ khác.
Giang Thuỵ như cười như không nhìn người trước mặt một cái, sau đó cúi đầu hỏi Viên Viên: "Có muốn ăn chưa?"
Viên Viên làm sao mà dám lắc đầu: "Dạ muốn ạ."
Thế là ba người ngồi vào bàn xúc cơm ăn trong sự im lặng tĩnh mịch.
Ban nãy vì cảm thấy tâm trạng Giang Thuỵ không tốt, Thẩm Cơ Uy chẳng dám chắc rằng Viên Viên có thể thành công giúp mình xoá bỏ chướng ngại vật trong lòng hay không. Với lại đã nhận giữ con nít, cậu không muốn để bé theo hai người lớn nhịn đói quá khuya, nên đành phải tuân theo sở thích của Giang Thuỵ và thực đơn cho trẻ em mà gọi món trước.
Viên Viên ngồi húp súp bí đỏ cùng sườn hầm sồn sột, Giang Thuỵ thì từ tốn cắt miếng bít tết mọng nước có độ chín medium quen thuộc. Suốt quá trình xử lí xong thức ăn không ai nói gì, Viên Viên dường như cũng biết được bác bé đã làm chuyện có lỗi với chú Cơ Uy nên thỉnh thoảng hay lén lút nhìn hai người, chớp chớp đôi mắt một mí, miệng tựa hồ bị dán keo dính chặt kín, yên lặng ăn súp đúng bổn phận của bé.
Bầu không khí này làm lồng ngực Thẩm Cơ Uy có chút nghẹn, cao lương mỹ vị trong miệng cũng trở thành nhạt nhẽo vô vị. Suy đi xét lại vài giây, cậu vẫn quyết định lên tiếng phá tan sự im lặng trước, nào ngờ thanh âm còn chưa kịp thoát khỏi thanh quản, đã nghe Giang Thuỵ nhàn nhạt cất lời.
"Hoắc Tiểu Lạc đã tìm ra được người phục vụ hạ thuốc cậu hôm trước."
Thẩm Cơ Uy líu lưỡi, tuy đã biết rõ nhưng vẫn hỏi: "Là ai thế?"
Giang Thuỵ đăm đăm nhìn cậu thật sâu, khẩu hình miệng phun ra ba chữ: "Triệu Việt Nghiên."
Thẩm Cơ Uy quan sát sắc mặt hắn, thăm dò hỏi: "Tâm trạng anh không vui chắc không phải chỉ vì chuyện này đúng không?"
Người đàn ông không trả lời thẳng, chỉ nói: "Cô ta bắt buộc phải khỏi thành phố S."
Triệu Việt Nghiên năm lần bảy lượt gây chuyện với Thẩm Cơ Uy, dùng mọi thủ đoạn xảo quyệt hòng giam chặt cậu bên người. Về sau khi linh hồn Giang Thuỵ xuyên vào, hắn lại tiếp tục bị cô ta lẽo đẽo theo làm phiền, doạ dẫm thế nào cũng chẳng xi nhê.
Nếu chỉ có như thế Giang Thuỵ cũng sẽ không đến mức đáp trả nặng tay với một người phụ nữ, thế nhưng lần này thì hoàn toàn khác. Triệu Việt Nghiên cả gan hợp tác với Tô Noãn Khiết gài bẫy Thẩm Cơ Uy, không nghi ngờ gì đã chạm đến vạch giới hạn, khiêu khích khả năng chịu đựng của hắn.
Giang Thuỵ là ai?
Ngoại trừ Giang Diệp Khê và Thẩm Cơ Uy, hắn đã bao giờ hành xử mềm mỏng với bất kì người nào?
Hắn biết cách nhẫn nhịn, biết cách đối nhân xử thế, nhưng không có nghĩa hắn là người nhân từ.
Nếu hiện tại không thẳng thắng trị Triệu Việt Nghiên, Giang Thuỵ sẽ không phải là Giang Thuỵ nữa.
"... Anh định làm gì cô ta?"
"Trước đó khi buộc Triệu Việt Nghiên xoá đoạn ghi âm cùng chứng cứ giả cô ta lưu trữ, tôi có tiện thể ghi lại một đoạn ghi âm mới." Giang Thuỵ dừng tay uống một ngụm nước, "Tung đoạn ghi âm, vạch trần sự thật, đình chỉ công việc học tập. Chỉ cần rời khỏi tầm mắt tôi, cô ta muốn đi đâu làm gì thì tuỳ. Tôi cũng đã chuẩn bị sẵn hồ sơ nhập học của FCA Fashion Academy, sau này tôi và cậu trở lại bình thường, nếu cậu muốn, có thể lập tức bay sang nước L du học."
Môi Thẩm Cơ Uy run lên, khó lòng tin được vào những gì mà bản thân vừa nghe thấy. Cậu phải trầm mặc hơn nửa ngày mới đủ sức lấy lại giọng nói, khó khăn lên tiếng: "Anh quyết định từ khi nào? Chưa kể đến vụ Trương Đông, anh giữ đoạn ghi âm đó lâu như vậy, tại sao đến bây giờ mới chịu nói với tôi?!"
"Nói sớm hay nói trễ có gì khác nhau?" Giang Thuỵ nhíu mày lại, không mặn không nhạt đáp, "Còn về Trương Đông, tôi thừa nhận chính mình đang lợi dụng thân phận của cậu liên quan đến chuyện du học hai năm trước. Nhưng chung quy nó không hề ảnh hưởng đến cả hai chúng ta, lúc đó cậu cũng không phản đối, không phải sao?"
"Nếu như người phục vụ hôm ấy không phải Triệu Việt Nghiên, về sau anh muốn động chạm gì đến thân phận của tôi. Nếu anh không nói, tôi sẽ không có quyền được biết à?" Giọng Thẩm Cơ Uy lạnh nhạt, "Giang Thuỵ, những việc anh làm không sai, nhưng hành động im lặng chẳng khác nào anh đang gạt bỏ tôi ra khỏi cuộc đời của chính mình?"
Thẩm Cơ Uy không để ý, bản tính cậu rộng rãi, những vấn đề nhỏ nhặt đó, cậu xưa nay thực sự chưa từng để ý.
Tuy nhiên tất cả mọi việc mà Giang Thuỵ giấu nhẹm đi đều dính dáng đến vết thương lòng của cậu, là chuyện riêng tư, là rào cản trong tim cậu, Thẩm Cơ Uy cho rằng bản thân hoàn toàn có quyền được biết rõ tường tận.
Giang Thuỵ muốn làm gì cũng được, lợi dụng cậu, sai khiến cậu, che giấu cậu. Hắn đối tốt với cậu, Thẩm Cơ Uy thoải mái sòng phẳng chấp thuận hết thảy.
Song cách mà Giang Thuỵ im nghỉm suốt thời gian dài, ôm hết mọi chuyện vào người, âm thầm suy tính biết bao nhiêu thứ khiến sự tin tưởng cùng tôn trọng đôi bên của Thẩm Cơ Uy bị tổn thương nặng nề. Một lần cậu có thể nhịn, nhưng nếu lần thứ hai không tỏ thái độ, lần thứ ba, lần thứ tư thì thế nào? Hắn vẫn sẽ tiếp tục yên hơi lặng tiếng mãi thế sao?
Thật ra suy nghĩ của Thẩm Cơ Uy rất giống với Giang Thuỵ, thậm chí còn đơn thuần tối giản hơn gấp nhiều lần.
Hắn dự định làm gì, chỉ cần không sai trái, cậu đều ủng hộ.
Thẩm Cơ Uy xem Giang Thuỵ là bạn, địa vị của hắn trong lòng cậu đã sớm không còn thua kém gì Dung Bạch. Cậu kể cho hắn nghe về quá khứ của chính mình, đồng nghĩa với việc một lần nữa moi móc vết sẹo nơi đáy lòng. Chẳng phải phải để lôi kéo sự đồng cảm, chỉ đơn giản vì tiềm thức Thẩm Cơ Uy thôi thúc làm vậy.
Chính vì nguyên nhân đó, nụ hôn cưỡng chế tối hôm ấy mới khiến cậu cảm thấy có lỗi đến vậy.
Nhưng còn Giang Thuỵ thì sao?
Quá khứ, suy nghĩ, tâm tư, nỗi đau.
Cậu hoàn toàn chẳng hiểu gì về hắn cả.
Giao dịch giữa bọn họ không công bằng, Thẩm Cơ Uy giờ phút này mới chân chính nhìn nhận rõ điều này.
Cậu không tức giận, nhưng cậu thất vọng.
Cực kỳ, cực kỳ thất vọng.
Và cậu sẽ chẳng chút ngần ngại thể hiện hết lên trên mặt.
Một lúc sau, Giang Thuỵ mới thoát khỏi trạng thái bần thần, chậm rãi nói: "Thẩm Cơ Uy, cậu đang sống dưới danh nghĩa của tôi, cậu chỉ cần hiểu rõ bản thân là ai và đóng tốt vai trò của mình. Mọi vấn đề khác, bao gồm cả Triệu Việt Nghiên, tôi sẽ thay cậu giải quyết tất cả."
"Tôi không cần." Thẩm Cơ Uy thô lỗ đặt đũa xuống bàn, làm Viên Viên kế bên sợ đến rụt cổ lại, gằn giọng nói, "Anh luôn miệng bảo rằng tôi phải hiểu rõ bản thân là ai, vậy anh có hiểu tôi không? Anh có biết bản thân đang là ai không? Nếu như anh đã hiểu hết, vậy tại sao tôi lại không thể biết? Quá khứ của tôi, bị Triệu Việt Nghiên bắt thóp, bị ông từ mặt, bị Trương Đông tính kế, những chuyện ngu xuẩn hầu như bị anh ghi nhớ hết rồi. Còn anh thì sao? Tôi biết được điều gì? Nếu như anh cứ muốn giấu tôi tự mình giải quyết cho bằng được, vậy thì quá khứ của anh ra sao, đêm nay anh có dám nói rõ tất cả ra không?"
Thẩm Cơ Uy bộc phát một tràng dài đến thở không ra hơi, thanh âm vừa dứt, cậu cũng bị chính lời lẽ gan dạ đanh thép của bản thân làm cho bất ngờ.
Người con trai cay nghiệt nghĩ thầm, cậu đáng lẽ nên nói như thế từ rất lâu rồi.
Cao ngạo như Giang Thuỵ, luôn thích tự cho mình là đúng. Nhưng hắn lại không biết rằng, Thẩm Cơ Uy trước giờ cũng là kiểu người chưa từng chịu thiệt dưới tay bất kì nhân vật nào. Người khác cương với cậu, cậu càng làm dữ hơn.
Chính xác là loại mềm được cứng được.
Giang Thuỵ mím môi lại, cố gắng kìm chế cơn bão đang cuộn trào trong ngực.
Tâm trạng hắn hôm nay đúng như Thẩm Cơ Uy đoán, rất xấu, vô cùng xấu.
Nửa giờ trước, Thẩm Cơ Uy làm nó tốt lên nửa phần. Nửa giờ sau, cũng tự tay Thẩm Cơ Uy đè nó xuống vực sâu trăm thước.
Hắn đột nhiên không muốn nhiều lời nữa, chỉ uể oải bóp mi tâm, nói: "Tôi đưa Viên Viên về, cậu lên phòng đợi tôi đi."
Hiểu được Giang Thuỵ đã ngầm thoả thuận, biểu tình Thẩm Cơ Uy coi như tạm thời hoà hoãn lại.
Cậu không có ý kiến gì với câu ra lệnh của hắn, điều chỉnh sắc mặt quay sang chào tạm biệt Viên Viên xong xuôi liền rề rà đẩy ghế bỏ lên lầu, chén đũa vừa ăn cũng chẳng buồn dọn dẹp.
Điện thoại đặt trên giường cứ "ting" liên hồi, Thẩm Cơ Uy tiện tay cầm lên xem thử, là tin nhắn của Giang Mễ.
Cậu ta bảo rằng laptop đã giao đến nơi, ngày mai sẽ mang lên phòng làm việc cho cậu.
Đầu óc Thẩm Cơ Uy lúc này nào còn hơi sức để quan tâm đến laptop gì nữa, qua loa cảm ơn một tiếng với Giang Mễ rồi ném điện thoại sang chỗ khác, nằm dài ra giường thở dài thườn thượt.
Vốn dĩ định thành thật nói xin lỗi với Giang Thuỵ, vậy mà kết quả lại rối loạn thành một trận.
Thẩm Cơ Uy chẳng rõ mình đang chấp nhất điều gì nữa, cậu chưa từng tò mò về quá khứ của người nào đến như thế. Mặc dù biết điều đó có thể sẽ làm đối phương khó chịu, nhưng bản năng vẫn là bản năng, Thẩm Cơ Uy không có cách nào ngăn được trái tim mình.
Cậu rất muốn biết vì lí do gì mà Giang Thuỵ lại hận gia đình mình đến mức đó, tuổi thơ hắn đã từng trải qua những gì? Bọn người kia rốt cuộc đã đối xử với hắn và Giang Diệp Khê ra sao?
Tay chân giang rộng nhìn lên trần nhà ngẩn ngơ được tầm mười phút, Thẩm Cơ Uy chậm chạp hoàn hồn lại, ép bản thân kiềm chế toàn bộ hồ nghi lan tràn trong đại não, cậu mở cửa tủ chọn đại một bộ quần áo thoải mái sau đó lắc lư đi vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Cơ thể được tưới mát, lỗ chân lông toàn thân giãn nở để hấp thụ hơi nước, Thẩm Cơ Uy sảng khoái đứng dưới vòng hoa sen tẩy rửa hơn ba mươi phút mới chịu ra. Cậu vừa lau tóc vừa trở tay đóng cửa nhà vệ sinh lại, Giang Thuỵ vẫn chưa thấy về, cậu ngồi xuống giường mở khoá điện thoại tuỳ tiện lướt đại vài cái, vô tình lại ấn trúng mục album ảnh, giao diện từng chút một hiện ra.
Lông mày người con trai nhướng cao, cậu bấm vào bức ảnh được chụp gần đây nhất, ngón tay thuần thục phóng to thêm, khoé môi bịn rịn nụ cười.
"Bé cưng nhà ảnh đế tay nghề tốt thật."
Trong ảnh là khung cảnh ban trưa Thẩm Cơ Uy đứng tưới cây dưới bầu trời ngã nắng, tia khúc xạ chớp nhoáng in hằn lên chiếc áo màu vàng chanh, mây xanh phía xa qua góc chụp giống như đang được Hướng Dương đạp dưới móng vuốt sắc lẻm, biểu cảm rất yếu ớt vô hại. Dòng nước mát mẻ phủ lên hướng dương của cậu, cũng bắn trúng Hướng Dương của cậu, cuối cùng qua chất xúc tác là Bách Nguyên Viên mà đã trở thành một cuộc gặp gỡ khôi hài ngoài ý muốn nhất.
Thẩm Cơ Uy cứ cười mỉm mãi, ma xui quỷ khiến thế nào lại trượt lên trượt xuống, đem bức ảnh đó chỉnh thành hình nền điện thoại, hoàn toàn chẳng hề ý thức được có chỗ nào lạ thường.
Đúng lúc đó cửa phòng "cạch" một tiếng mở toang ra, nụ cười bên môi Thẩm Cơ Uy nhất thời sượng cứng lại.
Giang Thuỵ về rồi.
Áo sơ mi trắng của hắn cởi bỏ hai nút đầu, xương quai xanh gầy gò nửa ẩn nửa hiện trong màn đêm mờ ảo, hắn tựa lên vách tường bên cửa, cứ thể lặng lẽ không chút tiếng động nhìn Thẩm Cơ Uy hồi lâu.
Người Thẩm Cơ Uy như bị gai đâm, không nhịn được cáu kỉnh: "Đứng đực đó nhìn tôi làm gì? Nhắm tia laser à?"
"Tôi cảm thấy có hơi khó hiểu." Âm điệu Giang Thuỵ bình tĩnh chẳng lộ rõ vui buồn, chân nhúc nhích tiến về phía trước, khi đến trước mặt Thẩm Cơ Uy thì dừng lại, "Hồi sáng không phải cậu vẫn còn đang ngại ngùng tội lỗi sao, tại sao bây giờ lại thay đổi nhanh thế? Trong lòng hết khúc mắc rồi?"
Đang yên đang lành tự dưng lại nhắc đến vấn đề đó, lỗ tai Thẩm Cơ Uy hơi đỏ lên, bực dọc rầm rì: "Cái đó bàn sau, hiện tại nói chuyện của anh trước."
Giang Thuỵ nửa tựa vào ghế mềm được đặt gần cạnh giường, thản nhiên hỏi: "Cậu muốn biết chuyện gì?"
Thẩm Cơ Uy đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt người đối diện, dùng lực nghiền từng chữ: "Quá khứ của anh."
"Cậu có dám chắc rằng mình muốn biết?" Giang Thuỵ cười nhạt nói, "Thẩm Cơ Uy, tuy tôi không chủ động hại người, nhưng kẻ đó bắt buộc phải là người vô tội. Nhưng nếu cậu đinh ninh muốn biết hết mọi chuyện, từ nay về sau cậu sẽ không còn thuộc diện vô tội nữa. Tương lai nếu có bất kì biến cố gì xảy ra, tôi sẽ không nương tay, hiểu ý tôi chứ?"
Thẩm Cơ Uy cắn môi dưới một cái, có lẽ trong vòng nửa giây đó đã từng phát sinh sự đắn đó, song cuối cùng cậu vẫn hạ quyết tâm gật đầu.
"Mẹ của tôi, Bách Giai Lệ."
"Năm được gả cho Giang Bằng Kiều, bà chỉ mới vỏn vẹn hai mươi tuổi."
Hồi ức như trôi về những đêm hè nóng rực, trong căn phòng nhỏ ấm áp, hắn nép vào sâu trong lòng mẹ, nghe bà kể về chuyện tình thuở trẻ cùng người đàn ông đó gặp nhau.
Khi ấy Giang Bằng Kiều vẫn còn một thanh niên trẻ tuổi tâm khí cao