Cùng lúc đó, tại trụ sở ZT.
Một người đàn ông trung niên mặc âu phục ngồi chễm chệ trên ghế xoay, màu hoa râm phủ đầy trên tóc, mặc dù vẫn chưa qua độ tuổi sáu mươi nhưng mặt mày đã toát ra vẻ già cõi nặng nề. Tay ông ta cầm điếu xì gà đăm chiêu rít một hơi, tròng mắt đen kịt đầy thờ ơ soi thẳng về phía người đối diện: "Hấp ta hấp tấp lặn lội từ thành phố S lên đến tận đây để làm gì?"
"Cháu có chuyện muốn thương lượng." Người nọ nhỏ giọng lầm bầm một tiếng, bàn tay ngòi bút dưới bàn lặng lẽ vuốt ve ly nước, "Dạo này cháu luôn có linh cảm Giang Thuỵ đã lờ mờ nhận ra được Ân Sinh có chỗ bất bình thường, gần đây Ngôn Yến nói với cháu, ở lân cận vùng giao dịch thường hay gặp vài người lạ mặt quẩn quanh kho hàng. Dù chẳng rõ là đến từ đâu, nhưng chúng ta không thể không đề phòng. Lần này ở Giang thị cháu bị nó vạch trần chuyện làm ăn, khiến cháu mất hết danh dự trước mặt nhiều cổ đông. Còn có trợ lý của nó, mới lộ diện mà đã ung dung gây gió gây mưa. Nếu không nhanh chóng trừ khử được hai thằng ranh đó, cháu dám cam đoan với cậu, không sớm thì muộn chuyện hợp tác giữa chúng ta cũng sẽ lộ ra ngoài."
"Lần trước tôi đã cảnh báo trước tài xế của em chồng cô không phải dạng tầm thường, cô lại kiên quyết làm trái lời tôi, hại tôi tổn thất nhiều đàn em như vậy, còn bị Triệu Triết Dung dùng đạo lý giày xéo mấy ngày trời." Người đàn ông nheo mắt, "Ngô Ngân Châu, hiện tại nếu cô lại muốn bày trò khỉ trò mèo, tôi không rảnh rỗi theo hầu đâu."
"Nhưng suy cho cùng giữa bọn họ cũng chỉ là quan hệ ông chủ và người làm thêm, cháu không tin người kia sẽ bất chấp tính mạng để bảo vệ Giang Thuỵ năm lần bảy lượt được." Ngô Ngân Châu lấy từ trong túi xách ra một sấp văn kiện đẩy tới trước mặt Ngô Tông Đường, "Cậu, đây là danh sách những cái tên mà bố chồng cháu đã nhờ vả thành công, rất có ích cho đợt tranh cử sắp tới, cậu thử xem xem có dùng được không."
"Từ bao giờ mà cô với Giang Bằng Kiều đã dính dáng nhiều như vậy?"
"Về chuyện làm ăn mấy năm qua ông ấy giúp đỡ cháu rất nhiều, mặc dù vị thế Giang Thuỵ có vẻ nhỉnh hơn một chút, song bố chồng cháu cũng không phải đèn cạn dầu. Cháu hi vọng có thể làm cầu nối để hai người có thể hợp tác với nhau nhiều hơn, cậu nắm quyền thế trong tay, giúp ông ấy tống cổ được Giang Thuỵ thay cho Tử Đằng, xem như là có qua có lại."
"Toàn là những cái tên lớn, bố chồng cô cũng dụng tâm thật." Ngô Tông Đường kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, khói thuốc vờn quanh tựa hồ lớp sương bao trùm khuôn mặt, một tay khác chậm rãi lật từng tờ văn kiện, "Nhưng Ngô Ngân Châu à, cô có nghĩ tới không. Lỡ như cô giúp Giang Bằng Kiều vịnh tay tới tôi, sau khi trừ khử được Giang Thuỵ ông ta lại đổi ý muốn nâng đỡ con trai rượu của mình lên làm tổng giám đốc. Tự mình khống chế chung quy cũng an toàn hơn là dính líu tới người khác, cô không sợ lúc đó bản thân cô sẽ mất cả chì lẫn chài sao?"
"Không sao cả, cháu giết một Giang Thuỵ được, thêm một Giang Mễ hiển nhiên không vấn đề gì."
"Bố chồng cô không phải đèn cạn dầu không phải sao? Cô ôm ý định lấy mạng ba đứa con của ông ta, cô nghĩ rằng chuyện này sẽ giấu giếm được bao lâu? Rồi khi bị phát hiện, cô đoán xem hậu quả sẽ thế nào?"
Ngô Tông Đường cất lời, ánh mắt mơn trớn theo từng biểu tình của Ngô Ngân Châu như thể đang vuốt ve lớp vảy bóng bẩy của con rắn độc do chính bản thân mình nuôi dưỡng, vừa mang theo tự đắc vừa ẩn chứa chút kiêng kị sẽ bị cắn ngược.
"Hỏi như vậy là cậu không định bảo vệ cháu hả?" Ngô Ngân Châu thản nhiên nhìn lại ông ta, "Đừng tưởng cháu không biết, cậu chịu bỏ mặc cháu làm bậy cũng vì bản thân cậu mà thôi. Cậu muốn mượn tay cháu loại bỏ Du Diễn Hoàng, muốn tiễn ông ta xuống địa ngục, tâm tư này chắc không phải một sớm một chiều đâu nhỉ? Chỉ là do mọi chuyện không như ý nguyện nên cậu quay sang chỉ trích cháu, cậu đừng quên, chúng ta hiện tại đang cùng ngồi trên một chiếc thuyền, cháu có mệnh hệ gì cậu cũng không an toàn được đâu."
"Châu Châu đang đe doạ cậu?" Những khi bị Ngô Tông Đường gọi bằng tên thân mật lúc nhỏ, một mảng da trên thân thể Ngô Ngân Châu liền trở nên rát rẩm, "Mẹ cháu gửi gắm tôi chăm sóc cháu từ nhỏ đến lớn, tận khi bây giờ lấy chồng gầy dựng sự nghiệp, cháu vẫn chưa học được cách tiết chế và bớt dựa dẫm bằng cách ngưng hỏi câu vớ vẩn. Mười một năm trước cháu tráo thuốc hại chết Giang Thiên Lạc, dấu vết đầy rẫy năm đó đều là do tôi tự mình dọn sạch. Cháu lấy một thằng chồng vô dụng đã đành, khó khăn lắm mới bò lên được cái ghế tổng giám đốc thì sáu năm sáu đã hèn nhát hai tay dâng lên cho người khác. Nếu không phải nể tình Trầm Quang, tôi đã sớm bỏ cháu tự sinh tự diệt rồi, chứ không phải đi theo chùi mép cho cháu ngần ấy năm đâu. Vậy mà bây giờ chim non cánh cứng rồi, còn dám doạ dẫm ngược lại tôi, hửm?"
Âm cuối gần như bị Ngô Tông Đường ngấu nghiến nhai nát.
Ngô Ngân Châu bàng quan nhếch mép.
Nói nghe vẻ vang thế thôi, chứ trong cái vòng lẩn quẩn này, có người nào là không vì lợi ích và tiền tài. Ai vì ai làm điều gì đó, được bao nhiêu người mục đích đơn thuần mà chẳng mường tượng đến ái dục phàm trần, thoả mãn được lòng hư vinh. Tình thân thật ra cũng đơn giản là huyết mạch chảy dọc trong cơ thể, chạm không được, lại chẳng thể dùng để giải khát, bộc lộ ra ngoài vốn chỉ là một danh xưng, vậy cuối cùng nó quan trọng sao?
Đối với Ngô Ngân Châu lẫn Ngô Tông Đường, tất nhiên là không.
Bọn họ là cậu cháu, nhưng mối quan hệ này không được xây dựng trên tình cảm máu mủ mà là chấp niệm và chức trách.
Ngô Tông Đường nuôi Ngô Ngân Châu trở thành một người phụ nữ khôn ngoan tàn nhẫn, đồng thời cũng dùng chính sự tàn nhẫn đó rèn đúc nên hai tiếng Châu Châu văng vẳng trong đêm dài lắng đọng, nhắc nhở Ngô Ngân Châu rằng trước chữ nuôi ấy khắc tên của ai, là người nào duy trì sinh mệnh cho cô ta, nhào nắn cô ta tồn tại được tới ngày hôm nay. Càng hiểu rõ, cô ta càng không có tư cách tỏ ra bất mãn.
Muốn thu về, thì phải có thứ bỏ ra.
Đó mới là tình thân của bọn họ.
Mà thứ Ngô Ngân Châu bỏ ra để đi được đến hiện tại, tựa hồ thay xương đổi cốt, đem tôn nghiêm của bản thân lẫn kì vọng của người yêu thương mình dẫm nát dưới chân, biến nó thành thứ rẻ rúng giống như tình thân của cô ta và Ngô Tông Đường vậy.
Cô ta bước vào cánh cổng nhà họ Giang, trở thành vợ của Giang Tử Đằng, vốn có thể thoát khỏi được song sắt bao bọc quanh thân, nhưng rồi vẫn lưu luyến cái gọi là lợi ích mà Ngô Tông Đường đủ sức cho mình, thế nên hai người họ mưu tính với nhau, dùng lòng tham không đáy của chính họ làm cái cớ để đùa bỡn mạng người trong tay.
Điển hình như Giang Thiên Lạc, chính là nạn nhân đầu tiên.
Ngô Ngân Châu: "Đương nhiên, cháu sẽ không nhận miễn phí sự trợ giúp của cậu. Sấp văn kiện đó là sự trao đổi của cậu và bố cháu, cháu không dây vào. Phần đáp lễ của cháu sẽ được lo liệu riêng, cậu có hứng thú muốn biết không?"
Điếu thuốc trên tay sắp nhả tro, Ngô Tông Đường gãy nó vào gạt tàn, nhướng mày: "Nói ra thử xem."
"Không chỉ có Giang Thuỵ và Thẩm Cơ Uy, cháu sẽ xử lí cả Du Diễn Hoàng, sau đó để cậu tự do hành hạ. Mọi thứ đều thực hiện dưới danh nghĩa của cháu, chú cứ ngồi đợi kết quả là được. Nếu như lần này còn xảy ra sai sót, cháu đảm bảo sẽ tự mình gánh vác tất cả, tuyệt đối không liên luỵ tới chú." Điệu bộ Ngô Ngân Châu vô cùng tự tin, "Nhưng chú đừng lo, cháu sẽ không thất bại."
Nói xong một tràng dài thì chợt nhận ra Ngô Tông Đường đang trầm tư im nghỉm, sắc mặt Ngô Ngân Châu không khỏi trầm xuống, cắn răng hỏi: "Bắt sống thượng tướng Du không phải chuyện dễ dàng gì, cháu đã cam đoan sẽ không để dính dáng đến cậu, cậu còn không hài lòng?"
"Không phải cái này." Ngô Tông Đường nói, "Khi nãy cô nói cái tên Thẩm Cơ Uy kia, cậu ta là ai?"
"Trợ lý của Giang Thuỵ." Ngô Ngân Châu khó hiểu, "Có vấn đề gì sao?"
"Không có gì." Ngô Tông Đường vuốt cằm hai cái, khẽ lắc đầu, Ngô Ngân Châu nhìn qua liền biết ẩn ý bên trong không thể nào mô tả qua loa như cái lắc đầu này được.
Sự xuất hiện của Thẩm Cơ Uy chẳng khác gì hàng nghìn mũi dao vây quanh cây cột ngáng đường ban đầu là Giang Thuỵ, bị chôn vùi trong đống xương cốt Ngô Ngân Châu đã từng lén lút che giấu, toàn thân đều là gai nhọn sắc bén thấu xương, đâm vào cũng liền rỉ máu, huống hồ chi là dùng tay nhổ ra.
Người như vậy rất khó tồn tại theo cách vô danh, nếu Ngô Tông Đường từng được nghe qua tiếng tăm, Ngô Ngân Châu có lẽ sẽ có chút bất ngờ nhưng tuyệt tối sẽ không cảm thấy ngoài ý muốn.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi của Ngô Ngân Châu chợt ting lên một tiếng, thông báo có tin nhắn gửi đến. Bên trên hiển thị đường link ẩn danh, Ngô Ngân Châu tưởng là tin rác, chỉ liếc ngang chứ không có ý định mở ra xem, nào ngờ giây tiếp theo đối phương lại gửi thêm một tin nữa.
"Tặng bà Giang món quà đặc sắc cuối năm, nhất định phải mở ra xem đấy nhé."
Danh xưng bà Giang khiến cặp lông mày lá liễu của Ngô Ngân Châu xoắn lại.
Thế là trong cơn tò mò lơ đãng trỗi dậy, Ngô Ngân Châu cong ngón tay ấn vào