Đã bao lâu không gặp Dạ Thiên Dật rồi!
Vân Thiển Nguyệt cảm giác được dường như đã rất lâu rồi, dường như từ lúc không muốn thấy hắn. Hôm nay gặp lại gương mặt này, đột nhiên cảm thấy có chút xa lạ. Càng lớn thì khuôn mặt có vài phần tương tự Tiểu Thất cũng đã không còn tồn tại, bởi vì nội bất cập ngoại (bên ngoài không giống bên trong), tất cả đều là xa lạ.
Dạ Thiên Dật nhẹ nhàng rơi xuống, thấy ánh mắt Vân Thiển Nguyệt khóc đến sưng đỏ ở trên mặt còn lưu lại vệt nước mắt thì ngẩn ra.
Tâm thần của Vân Thiển Nguyệt hoảng hốt, dường muốn từ trong đầu tìm kiếm trí nhớ về người cùng nàng có nhiều năm vướng mắc như vậy, đáng tiếc sau một lúc lâu, cũng không nhớ nổi, nàng lập tức bỏ ý niệm này khỏi trong đầu, thản nhiên nói với Dạ Thiên Dật đang nhìn nàng ngây người: “Thất hoàng tử trở về qua tiết Trung thu?”
Dạ Thiên Dật bừng tỉnh, bây giờ lời nói lạnh nhạt cùng với ánh mắt lãnh đạm của nàng làm cho ngực hắn đột nhiên đau nhói, hắn tiến lên một bước, giọng nói khàn khàn “Nguyệt nhi!”
“Tốt nhất Thất hoàng tử nên dừng bước! Nơi này là Thiển Nguyệt các, không phải là phủ Thất hoàng tử.”Giọng nói của Vân Thiển Nguyệt lãnh đạm.
Dạ Thiên Dật dừng chân lại, dường như bị vẻ mặt cùng giọng nói lãnh đạm của Vân Thiển Nguyệt làm tổn thương “Nguyệt nhi, từ khi nào thì nàng lại lãnh tâm với ta như thế rồi? Hiện tại trong mắt nàng ta hoàn toàn là người xa lạ rồi sao? Hoặc là ngay cả người xa lạ cũng không bằng?”
“Đạo bất đồng, bất tương vi mưu. Thất hoàng tử rời đi đi! Sau này đừng tới nữa!” Vân Thiển Nguyệt không nhìn Dạ Thiên Dật bị tổn thương, đưa ngón tay chỉ về hướng tây, lạnh lùng nói: “Ngươi đi nhầm phủ đệ rồi, phủ đệ Thất hoàng tử ở bên kia.”
“Hay cho một câu đạo bất đồng bất tương vi mưu. Nguyệt nhi, nàng và ai có cùng một con đường? Cảnh thế tử sao?” Bi thương trong mắt Dạ Thiên Dật bỗng nhiên biến thành đông lạnh “Ta và nàng có mười năm hiểu nhau, nàng cứ như thế mà vứt bỏ ta? Đơn giản là ta nghĩ muốn yêu nàng, yêu không thành, nàng cứ như thế bỏ qua ta? Thậm chí còn keo kiệt không cho ta một sắc mặt tốt?”
“Dạ Thiên Dật, nhiều năm như vậy, khăn che mặt dây dưa bị vạch trần, cũng chỉ là giấu diếm lẫn nhau thôi. Ta và ngươi chẳng bao giờ thổ lộ tình cảm. Ngươi nghĩ làm cái gì, ta làm cái gì, chúng ta đều hiểu lẫn nhau. Ngươi cần gì phải chạy tới nói với ta? Thật sự chúng ta là đạo bất đồng, bất tương vi mưu. Ta không nói sai.” Vân Thiển Nguyệt lãnh đạm nói.
“A, nhiều năm như vậy, giấu diếm lẫn nhau? Nàng nói thật là nhẹ. Thật ra thì ta mới là thằng ngốc mà thôi. Bị nàng đùa bỡn xoay quanh, lừa xoay quanh. Hôm nay nàng tìm được người trong lòng nàng chính là người kia, cho nên dao sắc chặt đay rối, coi ta như đay rối, đay rối chọc nàng phiền toái, thoáng cái chém đứt đúng không?” Dạ Thiên Dật bỗng nhiên ảm đạm mà lạnh lùng cười cười.
Sắc mặt của Vân Thiển Nguyệt hơi đổi.
“Thái tử Ngọc Tử Thư của Đông Hải quốc sao? Chính là người mà nhiều năm nay nàng tâm tâm niệm niệm? Người có thể thuộc Tuyên ngôn Đảng Cộng Sản? Là người nàng đi tìm từ nhỏ?” Dạ Thiên Dật từng bước tiến tới gần Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt giật giật mí mắt, nghĩ tới Dạ Khinh Nhiễm có thể biết chuyện của nàng và Ngọc Tử Thư ở huyện Hà Cốc, Dạ Thiên Dật biết cũng không có gì kỳ quái. Huống chi hắn vốn thông minh nhạy cảm. Nàng thấy Dạ Thiên Dật tiến tới gần, lạnh lùng nói “Đúng thì thế nào? Dạ Thiên Dật, lúc còn rất nhỏ đúng là ta coi ngươi là hắn, nhưng chỉ là lúc còn rất nhỏ, sau lại ta phân chia rõ ràng, ngươi không phải là hắn. Nhiều năm như vậy, ta đối với ngươi ta tự nhận là hết lòng quan tâm giúp đỡ. Ta không mảy may làm chuyện gì có lỗi với ngươi. Ngươi cũng không cần vì vậy mà tới chỉ trích ta.”
“Phải không? Đích xác là nàng hết lòng quan tâm giúp đỡ ta. Nhưng tại sao nàng phải hết lòng quan tâm giúp đỡ ta đây?” Dạ Thiên Dật đến gần từng bước, hơi thở phong trần mệt mỏi theo bước chân hắn đến gần Vân Thiển Nguyệt đánh về phía mặt Vân Thiển Nguyệt: “Hôm nay thì sao? Hết lòng quan tâm giúp đỡ đủ rồi thì muốn bỏ quên ta sao? Nàng cảm giác mình mệt mỏi, hoặc là đã tìm đươc người nàng có thể hết lòng quan tâm giúp đỡ, liền bỏ qua ta, ném xuống, hận không thể ta vĩnh viễn không xuất hiện ở trước mặt của nàng?”
Vân Thiển Nguyệt cau mày, lạnh lùng nói “Thất hoàng tử xin dừng bước! Nơi này là Thiển Nguyệt các.”
“Dừng bước?” Dạ Thiên Dật bỗng nhiên cười cười, con ngươi u ám, bi thương, thống khổ, ác liệt, ôm hận,… nhiều loại tâm tình đan xen chung một chỗ, chẳng những không ngừng bước, ngược lại bước nhanh đi về phía Vân Thiển Nguyệt, chăm chú nhìn chằm chằm vào nàng: “Nếu ta không dừng thì sao? Nàng sẽ làm như thế nào?”
“Lăng Liên, Y Tuyết, Mạc Ly! Thay ta tiễn khách!” Vân Thiển Nguyệt đứng bất động, giọng nói trong trẻo lạnh lùng.
Nàng vừa dứt lời, Lăng Liên cùng Y Tuyết đã sớm đứng ở một bên nhất tề xông lên trước, chắn trước mặt Vân Thiển Nguyệt. Cùng lúc đó, một thân ảnh âm thầm nhẹ nhàng rơi xuống, một thân áo đen, chính là Mạc Ly.
Dạ Thiên Dật nhìn ba người che trước mặt Vân Thiển Nguyệt, bỗng nhiên cười ha hả lên. Thiển Nguyệt các phiêu đãng tiếng cười của hắn, thê lương còn mang theo một thứ gì đó đã tan vỡ.
“Thất hoàng tử mời!” Lăng Liên cảnh giác nhìn Dạ Thiên Dật, lên tiếng tiễn khách.
Vân Thiển Nguyệt nhàn nhạt nhìn Dạ Thiên Dật, hắn vẫn mặc cẩm bào màu thiên thanh, dung mạo tuấn mỹ, cũng giống Dung Cảnh do ngày đêm trị thủy lao tâm lao lực, gầy đi nhiều. Nàng chợt nhớ tới mấy tháng trước hắn từ Bắc Cương hồi kinh, đội ngũ dừng ở Vân Vụ sơn, mà Dung Cảnh đi trước nghênh đón hắn, nàng trong xe nghe được giọng nói như tuyết tuôn rơi, cảm thấy như vậy rất đẹp, so sánh cùng tiếng cười thê lương lúc này, giống như không phải là một người. Nàng bỗng nhiên liếc nhìn khuôn mặt mà mình không muốn nhìn lại nữa.
“Trước kia mỗi một năm tết Trung thu ta đều sẽ tặng nàng lễ vật, năm nay cũng không ngoại lệ. Ngàn dặm mà quay về, muốn đích thân tặng lễ vật cho nàng nắm tay giảng hòa. . . . . . Nhưng ngay cả cơ hội này nàng cũng không cho ta, keo kiệt không cho ta sắc mặt tốt.” Dạ Thiên Dật dừng lại cười to, giọng nói đột nhiên run lên “Từ nay về sau, ta ở trong lòng nàng, thật sự là một người xa lạ sao? Nàng nói cho ta biết!”
Vân Thiển Nguyệt mấp máy môi, quay đầu, nhìn thẳng vào mắt của hắn “Đúng!”
Thân thể Dạ Thiên Dật chấn động, cái trán hình như có loáng thoáng màu xanh hiện lên, hắn nhìn mặt Vân Thiển Nguyệt, cứ thẳng tắp nhìn như như vậy, Vân Thiển Nguyệt không trốn không tránh ánh mắt của hắn, một lát sau, hắn bỗng nhiên lạnh lẽo cười một tiếng: “Tốt! Đây là quyết định của nàng, như vậy ta cũng nói cho nàng biết quyết định của ta.”
Vân Thiển Nguyệt tinh tường thấy tất cả cảm xúc trong mắt Dạ Thiên Dật đã rút đi, hóa thành kiên quyết, trong lòng nàng chợt lạnh.
“Vân Thiển Nguyệt, từ nay về sau, ta quyết định, tất phải cưới nàng! Cho dù là đoạt, là sống, là chết, nàng cũng phải thuộc về ta.” Dạ Thiên Dật vừa dứt lời, vung ống tay áo lên, trong tay hiện lên một đạo hàn quang, thẳng tắp bay về phía Vân Thiển Nguyệt, mà hắn không lưu lại nữa, trong chốc lát người nhẹ nhàng ra khỏi Thiển Nguyệt các.
Ba người Lăng Liên, Y Tuyết, Mạc Ly nhất tề cả kinh. Rối rít xuất thủ đi ngăn chặn đạo hàn quang trước mặt Vân Thiển Nguyệt. Nhưng tốc độ của đạo hàn quang quá nhanh, xung lượng thật lớn, mấy người nhất tề xuất thủ, nhưng bị xung lượng chấn động phải lui một bước, còn muốn ngăn trở, hàn quang kia đã bay về phía đỉnh đầu của Vân Thiển Nguyệt.
Mặc dù không phải là hướng về phía mặt của nàng, không có lực sát thương quá lớn, nhưng sợ là tóc đen trên đầu nàng cũng sẽ vì vậy mà rụng mất một nửa. Lăng Liên và Y Tuyết nhất tề kinh hô một tiếng “Tiểu thư!”
Vân Thiển Nguyệt cơ hồ bị khí thế kiên quyết cùng lời nói của Dạ Thiên Dật chấn trụ, huống chi món đồ kia bay quá nhanh, nàng muốn tránh cũng tránh không khỏi.
Ngàn cân treo sợi tóc, một cánh tay đưa tới trước mặt Vân Thiển Nguyệt, cuồn cuộn nổi lên một mảnh sương mù nồng đậm, ngay sau đó nghe thấy “xoẹt” một tiếng, giống như tiếng vải rách, kèm theo một tiếng kêu đau đớn vang lên, sau đó có tiếng lục lạc rơi xuống nhẹ vang lên mấy tiếng đinh đương.
Vân Thiển Nguyệt bừng tỉnh, giương mắt nhìn lại, thì thấy khuôn mặt một nam tử trẻ tuổi vô cùng tuấn tú nhưng tái nhợt ôm cánh tay đứng ở cách đó không xa, quanh thân hắn có sương mù nhàn nhạt, cánh tay chảy máu tí tách, nhiễm đỏ khoảng đất gạch đá xanh. Sắc mặt nàng hơi đổi, mặc dù chưa từng thấy dung mạo của hắn, nhưng nhận biết hơi thở của hắn, liền vội hỏi: “Thanh Ảnh, ngươi làm sao vậy?”
Lúc này Thanh Ảnh thoát khỏi một thân sương mù bảo vệ, mấp máy môi, lắc đầu: “Vết thương nhỏ mà thôi, không sao!”
“Sao có thể là vết thương nhỏ chứ? Ta xem cho ngươi!” Vân Thiển Nguyệt đi về phía Thanh Ảnh.
“Tại hạ thật sự không không sao! Đích xác là vết thương nhỏ, Thiển Nguyệt tiểu thư không cần quan tâm! Tại hạ cáo lui!” Thanh Ảnh rút lui một bước, lắc đầu với Vân Thiển Nguyệt, dứt lời, hắn không đợi Vân Thiển Nguyệt nói chuyện, thân ảnh hóa thành một đoàn mây mù lui xuống.
Vân Thiển Nguyệt nhìn thân ảnh Thanh Ảnh rời đi, nhíu nhíu mày. Cúi đầu nhìn về phía đồ vật lăn trên mặt đất, chỉ thấy là hai Phong Linh(chuông gió) cùng nút thắt song hoàn ở chung một chỗ, loại chuông gió này có bộ dáng kỳ lạ, gió thổi tới, phát ra tiếng vang réo rắt êm tai, như bách điểu ca hát. Nàng nhớ hình như mình từng cùng Dạ Thiên Dật nói tới Phong Linh, nhắc tới trăm năm trước có một loại Phong Linh biết ca hát, là trăm năm trước một vị kỳ nhân tạo ra. Lúc ấy nàng mỉm cười nói sau này tìm xem nó, nếu tìm được thì sẽ treo nó ở đầu giường, mỗi ngày nghe nó ca hát. Chiếc Phong Linh này chắc chính là cái đó đi! Phong Linh kỳ lạ như vậy, trên chợ không có bán. Nàng mím môi thật chặt, trong lúc nhất thời nhìn Phong Linh trên mặt đất im lặng không lên tiếng.
Lăng Liên và Y Tuyết thấy Vân Thiển Nguyệt hoàn hảo không tổn hao gì, nhất tề thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt Mạc Ly tối sầm, lần trước từ Nam Cương trở lại vẫn dưỡng thương, lần đầu tiên hắn được tiểu thư gọi ra, nhưng lại vô dụng như thế, trong bụng không khỏi có chút thất vọng. Ba người đều không nói chuyện.
“Bách điểu triêu Phượng linh! Thất hoàng tử có lòng rồi!” Bỗng nhiên ở phía sau vang lên giọng nói của Dung Cảnh.
Vân Thiển Nguyệt nghe tiếng quay đầu lại, thấy chẳng biết từ lúc nào Dung Cảnh đã đứng ở cửa, lúc này ánh mắt đang nhìn Phong Linh nằm trên mặt đất, ngọc nhan nhàn nhạt, nàng nhếch miệng nói với hắn: “Sao chàng lại ngồi dậy? Mau trở về nằm xuống nghỉ ngơi!”
Dung Cảnh thu hồi tầm mắt, ôn hòa cười cười với Vân Thiển Nguyệt: “Ta còn không yếu như vậy!”
“Tình trạng của chàng như thế nào nào ta biết rất rõ! Mau trở về nằm xuống. Mới vừa đánh thức chàng, ta sẽ không để cho người khác đánh thức chàng nữa.” Vân Thiển Nguyệt quay người lại, đưa tay đẩy hắn, Dạ Thiên Dật tới, động tĩnh lớn như vậy, hắn tất nhiên không thể nào không tỉnh.
Dung Cảnh đứng bất động, ánh mắt nhìn về phía Phong Linh trên mặt đất, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Đây cũng là món đồ tốt trăm năm trước, khó tìm được, giữ lại đi! Vứt đi thì thật đáng tiếc! Trả lại cũng không cần thiết!”
Vân Thiển Nguyệt cau mày, giương mắt đánh giá thần sắc trên mặt Dung Cảnh.
“Giữ lại đi!” Dung Cảnh đón nhận tầm mắt Vân Thiển Nguyệt, lại nói.
“Đó là đồ Dạ Thiên Dật tặng, nếu đã không liên quan đến nhau nữa, còn muốn đồ đạc của hắn làm cái gì!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu.
“Đồ Dạ Thiên Dật cho thì thế nào? Nếu là thứ tốt, hắn cho, nàng hãy nhận đi! Không có liên quan chính là tâm, cùng vật không liên quan. Huống chi không phải nàng thích Phong Linh sao? Đây là Phong Linh tốt nhất!” Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt “Huống chi nhiều năm như vậy nàng nhận của hắn không ít đồ, cũng không thiếu một cái này.”
Vân Thiển Nguyệt nhìn chằm chằm mặt Dung Cảnh, từ trên mặt hắn không nhìn thấy bất kỳ khác thường nào, đưa tay đi sờ đầu của hắn “Không bị phát sốt đi?”
Dung Cảnh cầm tay Vân Thiển Nguyệt, cười cười lắc đầu “Khẳng định không có!”
“Bị đả thương quá nặng sao? Đầu óc không dùng được rồi, ta không nhớ rõ từ khi nào thì chàng hào phóng như thế rồi!” Vân Thiển Nguyệt thấp giọng lầm bầm một câu. Theo bình thường, chàng hẳn là người đầu tiên ném đồ đi chứ.
“Một món đồ mà thôi, huống chi hắn quẳng lại một câu hung ác muốn cướp nàng, ngày ngày ta đều nhìn cái Phong Linh này, để mỗi ngày đều tỉnh ngủ một phen, xem chừng nàng thật kỹ.” Dung Cảnh ánh mắt lại nhìn về phía Phong Linh ở trong viện kia, sắc mặt nhàn nhạt.
Vân Thiển Nguyệt nhớ tới lời Dạ Thiên Dật vừa nói, cánh môi mím lại thật chặt. Nghĩ tới sớm biết có hôm nay, nàng sẽ vẫn giúp đỡ Dạ Thiên Dật sao? Đáp án dĩ nhiên là không biết. Dù sao nhiều năm thế này, những năm tháng bỏ trống là hắn bổ khuyết cho nàng, vô luận là màu đen, màu trắng, hay là màu sắc rực rỡ, đều có hắn tham dự, mặc dù hôm nay nhìn như người lạ, nhưng có thể nói Dạ Thiên Dật ở trong cuộc sống của nàng đã là một tồn tại không thể bỏ qua, sau này cũng sẽ là một phần trong dòng sông dài trí nhớ của nàng. Mặc dù nàng nghĩ cố ý đưa vào quên lãng, nhưng quên lãng cũng chỉ là những đoạn kí ức ngắn đã trải qua, sẽ không quên lãng được người kia.
“Nhặt lên đi!” Dung Cảnh đưa tay sờ sờ mặt Vân Thiển Nguyệt, đầu ngón tay lưu luyến mang theo vô hạn yêu thương.
“Lăng Liên, nhặt nó lên đi!” Vân Thiển Nguyệt phân phó Lăng Liên.
Lăng Liên vội vàng lên tiếng, đi tới nhặt Phong Linh lên đưa cho Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt đưa tay nhận lấy, lay động tay một cái, Phong Linh phát ra tiếng đinh đang dễ nghe, lắng nghe, quả nhiên như bách điểu ca hát, mà mỗi trận gió thổi qua, tiếng chuông cũng khác nhau, gió lớn gió nhỏ phát ra âm thanh không giống nhau. Nàng nghiêng đầu hỏi Dung Cảnh: “Nghe nói nếu nói chuyện với nó, nó có thể lặp lại lời đó, có phải hay không?”
“Nàng có thể thử một chút!” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt cúi đầu nhìn Phong Linh trong tay, bỗng nhiên hướng về phía nó nói “Ta nhớ Dung Cảnh.”
Dung Cảnh có chút nao nao
“Ta – nhớ – Dung – Cảnh.” Dường như Phong Linh giải mã mấy âm phù đó, vang lên tiếng đinh đinh đương đương. Lắng nghe kỹ, thật đúng như là những âm đó.
Vân Thiển Nguyệt vui mừng: “Thật có thể có lặp lại!”
Ngọc nhan Dung Cảnh vui vẻ, cười ôm Vân Thiển Nguyệt vào trong ngực, đầu dựa ở trên bả vai nàng, giọng nói thấp nhu hòa: “Vân Thiển Nguyệt, nàng mới vừa nói gì, lặp lại lần nữa, được không?”
Vân Thiển Nguyệt chớp chớp mắt: “Ta mới vừa nói cái gì?”
“Nàng không nói thì ta sẽ hôn nàng ở ngay trước mặt các nàng.” Dung Cảnh dán tại bên tai nàng, dùng giọng chỉ có hai người nghe thấy, thấp giọng uy hiếp. Ánh mắt như có như không quét qua Lăng Liên và Y Tuyết. Vân Thiển Nguyệt đỏ mặt, thấp giọng mắng Dung Cảnh, hướng về phía Phong Linh lại nói: “Ta nhớ Dung Cảnh.”
“Ta – nhớ – Dung – Cảnh.” Phong Linh lại vang lên âm phù đó.
Dung Cảnh hài lòng buông Vân Thiển Nguyệt ra, duỗi tay cầm Phong Linh từ trong tay nàng, hướng về phía nó nói: “Dung Cảnh nhớ Vân Thiển Nguyệt.”
“Dung – Cảnh – nhớ – Vân – Thiển – Nguyệt.” Phong Linh lại giải mã phát ra tiếng vang.
“Thật ngây thơ !” Vân Thiển Nguyệt bật cười. Nụ cười này xua tan vẻ lo lắng mà Dạ Thiên Dật mang đến cho nàng.
Dung Cảnh cũng cười, ánh mắt nhìn về phía Mạc Ly đang cúi thấp đầu đứng trong viện, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Ẩn vệ này bị nàng để đó không dùng! Rõ ràng là một khối ngọc thô, ở trong tay nàng biến thành ngói, không bằng cho ta đi!”
Mạc Ly nghe vậy cả kinh, ngẩng đầu lên nhìn Dung Cảnh.
Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Mạc Ly, tinh tường nắm bắt được một chút đen tối rồi biến mất trên mặt hắn, nàng không trả lời Dung Cảnh, cười hỏi Mạc Ly: “Thương thế tốt chưa? Lần trước ngươi bị thương quá nặng, hôm nay có phải cánh tay không quá linh hoạt hay không?”
Theo lý thuyết mặc dù mới vừa rồi Dạ Thiên Dật phi Phong Linh có xung lượng thật lớn, vốn dĩ với võ công của Mạc Ly thì không cần Thanh Ảnh xuất thủ cũng có thể đỡ được, chắc hẳn là lần trước bị thương quá nặng, cánh tay còn chưa khôi phục hoàn toàn.
“Thưa tiểu thư, tốt lắm!” Mạc Ly cúi đầu.
“Nhiều năm ở bên cạnh ta xác thực là quá ủy khuất ngươi! Giống như Dung Phong nói, ta có chút tự đại, có thói quen chỉ dựa vào mình, không có thói quen dựa vào người khác, luôn quên mất ngươi.” Vân Thiển Nguyệt đưa tay xoa bóp trán, “Dung Cảnh và ta vốn là một lòng, nếu hắn muốn ngươi, sau này ngươi theo hắn đi, thế nào?”
Mạc Ly cúi đầu không nói.
“Ta coi tính mạng của hắn còn quan trọng hơn tính mạng của ta đấy.” Vân Thiển Nguyệt lại nói.
Mạc Ly nghe vậy bỗng nhiên quỳ một chân trên đất, trầm giọng nói “Đa tạ Cảnh thế tử coi trọng! Mạc Ly nguyện ý!”
“Tốt! Cứ như vậy đi!” Dung Cảnh tiện tay ném một khối ngọc bài cho Mạc Ly, nói với hắn: “Ngươi cầm lấy khối ngọc bài này, hiện tại đi Sở gia trong thập đại thế gia, sẽ có người nói cho ngươi biết nên