Vân Ly và Thất công chúa nghe được tiếng quan lễ nghi hô lớn, song song lạy hướng về phía thiên địa.
“Nhị bái cao đường!” Quan lễ nghi hô lần nữa.
Vân Ly và Thất công chúa đứng dậy hướng về phía Lão hoàng đế, Vân lão Vương Gia, Vân Vương gia song song quỳ lạy.
“Phu thê giao bái!” Quan lễ nghi lại hô.
Vân Ly và Thất công chúa xoay người, mặt hướng về đối phương, cúi đầu, vừa muốn đối bái. Lúc này, một bóng người bỗng nhiên chạy vào lễ đường, xông về phía hai người.
Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt phát lạnh, hồng nhan cẩm từ trong tay áo bay ra, đánh vòng, trong khoảnh khắc liền quấn lấy eo người kia. Người nọ khó khăn dừng bước, tựa hồ muốn tránh thoát, nhưng không tránh được. Hắn lớn tiếng nói “Hoàng thượng, tiểu nhân có chuyện quan trọng bẩm báo!”
Biến cố này phát sinh quá nhanh, tất cả mọi người đều nhìn theo, thấy là một nam tử râu dê hơn ba mươi tuổi.
“A?” Lão hoàng đế nhìn về phía người kia.
“Có chuyện quan trọng bẩm báo cũng phải chờ, quấy rầy chuyện tốt của người khác là bị đày xuống mười tám tầng địa ngục trọn đời không thể siêu sinh đấy!” Vân Thiển Nguyệt lạnh lùng nhìn người kia, dứt lời, không đợi người kia mở miệng, một luồng khí tuyến bay ra, điểm trúng á huyệt của người nọ. Nàng chưa từng cảm kích thủ pháp điểm huyệt thiên hạ độc môn của Vinh Vương phủ như vào giờ khắc này, chưa từng cảm kích Dung Cảnh dạy nàng thủ pháp điểm á huyệt người khác như giờ phút này.
Người nọ há miệng, không phát ra được âm thanh nào, có chút kinh hãi nhìn khuôn mặt băng hàn của Vân Thiển Nguyệt.
“Nguyệt nha đầu, người này có chuyện quan trọng bẩm báo, nếu trì hoãn. . . . . .” Lão hoàng đế thấy Vân Thiển Nguyệt ngăn trở người nọ nói thì chuyện giận tái mặt.
“Hoàng thượng dượng, chỉ còn một lạy cuối cùng này thôi! Chờ dưới hỉ đường chính là nữ nhi và nữ tế (con rể) ngài! Ngài cũng không muốn bọn họ bỏ lỡ giờ lành đi? Chuyện lớn bằng trời gì cũng không gấp bằng nửa khắc này.” Vân Thiển Nguyệt dùng hồng nhan cẩm cuốn lấy nam tử kia không nhúc nhích, nàng nói giọng lạnh lùng giống như đóng băng với lão hoàng đế.
Hiển nhiên cho tới bây giờ lão hoàng đế chưa từng nhìn thấy sắc mặt Vân Thiển Nguyệt băng hàn như vậy, cho tới bây giờ nàng đều là lười biếng cười ha hả trăm ngàn loại mặt, nhưng chưa từng có vẻ mặt lạnh lùng băng hàn mơ hồ còn mang chút sát khí như lúc này, trong lúc nhất thời ngây ngốc.
“Ca ca, tẩu tẩu! Các người tiếp tục!” Vân Thiển Nguyệt thừa dịp Lão hoàng đế ngẩn ra, mở miệng nói với Vân Ly và Thất công chúa phía bên kia. Nàng nghĩ bọn họ nên hiểu ý của nàng. Vô luận thế nào, cũng phải hoàn thành lễ đại hôn xong. Nếu lễ cuối cùng này hoàn thành, Thất công chúa chính là người của Vân Vương phủ! Bọn họ là phu thê!
“Thất công chúa?” Vân Ly đương nhiên hiểu, xoay người nhìn về phía Thất công chúa, nhẹ giọng hỏi thăm.
“Chúng ta tiếp tục!” Mặc dù giọng nói của Thất công chúa mềm mại, nhưng vô cùng kiên định.
“Thiển Nguyệt tiểu thư! Tình cảm nhi nữ quan trọng hơn đại sự thiên hạ sao? Ngươi ngăn trở người có chuyện quan trọng bẩm báo như vậy, nếu trì hoãn đại sự, ngươi chịu trách nhiệm được hay sao hả?” Lúc này Minh phi mở miệng, giọng nói có chút bén nhọn.
“Nếu ta nói sẽ chịu trách nhiệm được thì sao?” Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Minh phi, lạnh lùng nói: “Minh phi nương nương! Ngươi là mẹ đẻ của Thất công chúa. Cứ không muốn thấy nữ nhi tốt hay sao? Ta cảm thấy được ngươi nên tự nhìn lại mình. Từ sau khi cô cô mang thai, ngươi giống như thay đổi thành một người khác. Hôm nay lại mặc cung trang đỏ thẫm chỉ có hoàng hậu mới được mặc, có phải muốn ngồi vào vị trí Vinh Hoa cung hay không?”
“Ngươi nói nhảm! Bổn cung chỉ là sợ trì hoãn đại sự!” Minh phi biến sắc.
“Một lạy mà thôi, làm sao có thể trì hoãn đại sự?” Vân Thiển Nguyệt lạnh lùng cười một tiếng, không hề để ý tới Minh phi, nói với quan lễ nghi: “Hô lớn thêm một lần nữa, Chuyện lớn bằng trời cũng không quan trọng bằng ca ca và tẩu tẩu ta đại hôn. Ngươi hô xong, ai còn dám ngăn trở. Đừng trách ta ba thước kiếm tiễn hắn đi gặp Diêm vương uống rượu mừng trước!”
Thân thể Minh phi run lên, lập tức ngậm miệng.
Sắc mặt lão hoàng đế khẽ biến thành xanh: “Nguyệt nha đầu, đây chính là ngày đại hỉ, nói linh tinh cái gì? Thật là xúi quẩy!”
“Nếu Hoàng thượng dượng biết xui, thì cũng không nên để cho người làm ra chuyện xúi quẩy gì.” Mặc dù Vân Thiển Nguyệt nói chuyện với lão hoàng đế nói, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía quan lễ nghi.
Quan lễ nghi bị làm cho sợ đến tay cơ hồ bắt không được tơ lụa, vội vàng lại hô to lần nữa: “Phu thê giao bái!”
Lúc này cả sảnh đường khách mời cùng với Minh phi, không người nào lên tiếng, Lão hoàng đế trầm mặt không nói thêm gì nữa.
Hai người Vân Ly và Thất công chúa nhất tề khom người, song song lạy, đầu đụng đầu, dừng lại chốc lát, lại song song đứng thẳng lên.
“Kết thúc buổi lễ! Đưa vào động phòng!” Quan lễ nghi dường như nghẹn một hơi nói xong câu cuối cùng.
Vốn là kế tiếp mọi người nên rối rít chúc mừng Hoàng thượng và Vân lão Vương gia, Vân Vương gia, nhưng mới vừa bị một màn kia cùng với sự lạnh lùng của Vân Thiển Nguyệt làm cho khiếp sợ, lúc này cả sảnh đường khách mời đều yên lặng như tờ.
“Không phải là đưa vào động phòng sao? Ca ca, huynh còn không đưa tẩu tẩu vào động phòng!” Vân Thiển Nguyệt cười khẽ.
Mặt Vân Ly đỏ lên, nhìn thoáng qua người kia, dùng hoa lụa đỏ dẫn Thất công chúa ra khỏi hỉ đường, đi hướng Tây Phong uyển.
“Nguyệt nha đầu, lúc này ngươi nên buông người này ra đi!” Lão hoàng đế nhìn về phía nam tử bị Vân Thiển Nguyệt dùng hồng nhan cẩm trói chặt
Vân Thiển Nguyệt lạnh lùng nhìn nam tử kia, chậm rãi rút tay về. Nàng đã để cho Lăng Liên và Y Tuyết báo cho Hồng các khống chế Vân Vương phủ rồi, không nghĩ tới còn có người lẫn vào. Quả nhiên là vô khổng bất nhập (lợi dụng tất cả mọi dịp).
“Ngươi là người phương nào? Có chuyện gì quan trọng muốn bẩm báo với trẫm?” Lão hoàng đế lên tiếng hỏi nam tử hơn ba mươi tuổi kia.
Nam tử kia vội vàng quỳ gối, khấu đầu trước Lão hoàng đế, há miệng, không có phát ra âm thanh.
“Nguyệt nha đầu, giải á huyệt cho hắn!” Lão hoàng đế nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, phân phó.
Vân Thiển Nguyệt bay ra một luồng khí tuyến, giải khai á huyệt cho tên nam tử kia.
Lúc này Lăng Liên lặng lẽ ghé sát vào Vân Thiển Nguyệt, hạ giọng dùng truyền âm nhập mật nói: “Tiểu thư, người này là một thân tộc trong bàng chi của Vân Vương phủ, tên là Vân Vũ. Đám người nô tỳ chỉ chú ý khách mời cả sảnh đường, không ngờ tới trong Vân Vương phủ bàng chi lại. . . . . .”
“Tốt, ta biết rồi!” Vân Thiển Nguyệt khoát tay, cắt đứt lời của Lăng Liên.
Lăng Liên lập tức im lặng, lui qua một bên.
Thân tộc trong bàng chi của Vân Vương phủ, nàng lục soát trong đầu về tư liệu thân tộc trong bàng chi Vân Vương phủ. Rất nhanh cũng nhớ tới những điều ghi lại về Vân Vũ, không học vấn không nghề nghiệp, hết ăn lại nằm, là nhân vật số một mà người trong bàng chi Vân Vương phủ người gặp người trốn. Trộm đạo, nhưng những năm này vẫn có tộc trưởng trông coi, cũng không sinh ra đại sự gì. Lúc ấy nàng thấy cũng không cần để ý, người như vậy ở trên đời này rất nhiều, nhưng không nghĩ một ngày kia tiểu nhân vật cũng có thể trèo lên được nơi thanh nhã này.
“Hoàng. . . . . . Hoàng thượng. . . . . . Tiểu nhân Vân Vũ, có chuyện quan trọng bẩm báo.” Hình như Vân Vũ mới vừa bị Vân Thiển Nguyệt hù dọa, run rẩy mở miệng. Ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, càng không dám nhìn Vân Thiển Nguyệt.
“Vân Vũ? Người phương nào?” Giọng điệu của lão hoàng đế có chút ôn hòa .
“Tiểu nhân là thân tộc trong bàng chi Vân Vương phủ, là… là đường huynh của Vân Ly…” Vân Vũ vội vàng nói.
“A? Thì ra là đường huynh của Vân Ly?” Lão hoàng đế kinh ngạc nhìn Vân Vũ.
“Hoàng thượng dượng, hiện nay Vân Ly là thế tử của Vân Vương phủ, là ca ca của ta, tất cả mọi người trong bàng chi Vân Vương phủ đều tôn xưng hắn một tiếng Thế tử, nơi nào có một đường huynh rồi? Ta nhưng không nhớ rõ ta còn có huynh trưởng? Hoàng thượng dượng, chẳng lẽ ngài già nên hoa mắt ù tai rồi? Rượu mừng còn chưa có uống đâu, thật là hồ đồ phải không?” Vân Thiển Nguyệt cười cười, khinh thường nhìn Vân Vũ, lời nói giống như kim châm nhắm ngay vào lão hoàng đế.
Mọi người đã sớm thành thói quen đối với hành vi hay lời nói đại nghịch bất đạo không để lại mặt mũi cho thiên tử của Vân Thiển Nguyệt. Cho nên không người nào có nhiều kinh dị, chỉ đổ một thân mồ hôi, cảm thấy sợ là hôm nay Vân Vương phủ gặp chuyện không may rồi. Chỉ mong tai họa đừng dính vào bản thân mình thì đã a di đà phật.
“Vô liêm sỉ!” Lão hoàng đế giận dữ “Nguyệt nha đầu! Trẫm còn không có già mà hoa mắt ù tai! Chỉ đang nói về chuyện lúc trước của Vân Ly mà thôi!”
“Vậy hoàng thượng dượng phải nói rõ ràng rồi! Tránh cho người khác hiểu lầm.” Vân Thiển Nguyệt lười biếng nhướng mày.
Lão hoàng đế hừ một tiếng, hỏi Vân Vũ: “Ngươi có chuyện gì muốn bẩm báo cho trẫm?”
“Vân Vũ, ngươi cần phải nghĩ kỹ rồi bẩm báo, tránh đến lúc đó chọc giận tới thiên uy, chết như thế nào cũng không biết.” Vân Thiển Nguyệt thờ ơ nhìn Vân Vũ, hàn quang nơi đáy mắt bắn ra bốn phía “Hoàng thượng dượng là nhất triều thiên tử, không giống với người khác. Hơn nữa hôm nay hắn gả nữ nhi, ngươi quấy nhiễu hỉ yến của công chúa, là bị tội chém đầu đấy!”
Sắc mặt Vân Vũ lộ ra vẻ sợ hãi, trong lúc nhất thời thân thể cứng đờ tại chỗ.
“Nguyệt nha đầu, ngươi hù dọa hắn làm gì?” Lão hoàng đế lườm Vân Thiển Nguyệt, nói với Vân Vũ: “Vân Vũ! Từ trước đến giờ trẫm đều rất ôn hòa. Nếu chuyện ngươi bẩm báo thật sự là chuyện quan trọng, trẫm tất nhiên sẽ phong thưởng thật lớn.”
“Hoàng. . . . . . Hoàng thượng. . . . . . nếu tiểu nhân bẩm báo, ngài. . . . . . ngài có thể tha chết cho tiểu nhân không? Tiểu nhân. . . . Tiểu nhân bẩm báo đích xác là chuyện quan trọng.” Vân Vũ nghe vậy khuôn mặt trắng bệch run run hỏi.
“Tốt! Trẫm đồng ý với ngươi! Chỉ cần ngươi bẩm báo chính là chuyện quan trọng, thì trẫm sẽ tha chết cho ngươi. Chẳng những tha cho ngươi khỏi chết, còn phong thưởng lớn.” Lão hoàng đế gật đầu, rất vui vẻ ưng thuận hứa hẹn.
Vân Vũ nghe vậy ánh mắt sáng lên, cũng không còn ý sợ, lập tức rất dũng cảm, vội vàng nói “Chuyện tiểu nhân bẩm báo là . . . . .”
“Vân Vũ, từ nhỏ gia gia ngươi rất thương yêu ngươi đi?” Vẫn một mực không mở miệng Vân lão Vương gia lúc này mở miệng.
Vân Vũ lập tức ngừng nói, nhìn về phía Vân lão Vương gia.
“Lão đầu tử ta nhớ được lúc gia gia ngươi chết nói kỳ thật tiểu Vũ tử rất thông minh, thậm chí còn thông minh hơn Vân Ly, đáng tiếc là hắn không được dạy dỗ tốt.” Dường như Vân lão Vương gia đang hồi tưởng lại cái gì, thở dài nói: “Lúc hắn đi không yên lòng nhất chính là tiểu tử ngươi, nói cho lão đầu tử ta biết, nếu sau này bàng chi Vân Vương phủ vào ở Vân Vương phủ, thì phải chiếu cố ngươi thật tốt. Ngươi đã đến mấy tháng nay rồi, có phải ăn mặc không lo hay không? Nguyệt nha đầu không có bạc đãi ngươi đi? Hiện tại thân tộc trong bàng chi Vân Vương phủ đều trở về Vân Vương phủ, coi như là người Vân Vương phủ. Sau này sẽ là người một nhà, sinh tử liền cùng một chỗ đấy. Cái Xú nha đầu Nguyệt nha đầu này đều đối xử với mọi người bình đẳng.”
Chòm râu dê của Vân Vũ run lên, bỗng nhiên cúi thấp đầu xuống.
“Được rồi, ngươi nói đi! Nếu là chuyện quan trọng, nhất định phải cẩn thận bẩm báo cho hoàng thượng. Hoàng thượng một ngày trăm ngàn việc bận, khó có khi được xuất cung một chuyến. Hôm nay nếu không phải Thất công chúa đại hôn, hoàng thượng cũng không nhất định sẽ tới Vân Vương phủ.” Vân lão Vương gia khoát khoát tay, dường như rất là mệt mỏi nhắm mắt lại.
“Đúng vậy, Vân Vũ, có chuyện gì nhanh bẩm báo. Cả sảnh đường khách mời này đều chờ đợi ngươi bẩm báo xong mới có thể mở tiệc đấy.” Vân Vương gia cũng lên tiếng phụ họa.
Nhưng Vân Vũ cúi đầu, không lên tiếng.
“Vân Vũ! Có chuyện gì nhanh bẩm báo!” Lão hoàng đế nhìn Vân lão Vương gia và Vân Vương gia, giọng nói chìm xuống.
“Tiểu. . . . . . Tiểu nhân. . . . . .” Vân Vũ cúi thấp đầu không dám ngẩng lên, thân thể càng không ngừng run rẩy, dường như trong lòng kịch liệt giãy dụa, run rẩy chốc lát, không nói ra lời.
“A. . . . . .” Bỗng nhiên trong chỗ ngồi khách mời truyền đến một tiếng cười khẽ, ngay sau đó một giọng nói ôn hòa mỉm cười vang lên “Xem ra là mới vừa này hắn bị Thiển Nguyệt tiểu thư hù dọa rồi! Hoàng thượng, ngài để cho hắn tỉnh thần lại đi, dù sao sắc trời còn sớm, tất cả mọi người cũng không đói bụng, bọn ta chờ chốc lát rồi uống rượu mừng cũng không sao.”
Vân Thiển Nguyệt nghe được giọng nói quen thuộc thì quay đầu nhìn lại, thấy Thương Đình ngồi ở chỗ ngồi bàn tân khách. Bên cạnh đều là một đám triều thần ủng hộ Thất hoàng tử. Mà hắn ngồi ở chủ vị, nghiễm nhiên trở thành đầu não, ánh mắt nàng co lại, thẳng tắp nhìn Thương Đình.
“Thiển Nguyệt tiểu thư đừng nhìn tại hạ như vậy! Ánh mắt như thế sẽ khiến tại hạ lầm tưởng Thiển Nguyệt tiểu thư thích tại hạ đấy!” Thương Đình run cổ tay lên, mỉm cười mở quạt làm từ mười hai khung xương, chỉ nghe “cạch” một tiếng, quạt che khuất một bên tuấn nhan của hắn, giọng điệu của hắn ôn hòa chứa ý cười, trong tao nhã lại mang thêm mấy phần phong lưu.
Tất cả mọi người nghe tiếng nhìn lại, trong nháy mắt hắn thành tiêu điểm của cả sảnh đường tân khách.
Từ khi Thương Đình vào kinh thành nửa tháng tới nay, vẫn tạm trú tại phủ Thất hoàng tử dưỡng thương. Mọi người trong kinh biết phủ Thất hoàng tử có một vị nhân vật lợi hại trong thập đại thế gia tới, nhưng đều chưa từng thấy qua nhân vật lợi hại lộ diện, chỉ có số ít triều thần ủng hộ Thất hoàng tử mỗi ngày xuất nhập phủ Thất hoàng tử biết thôi. Hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy Thương Đình, mọi người không khỏi rối rít kinh dị trước cử chỉ của hắn. Thanh quý hoa mỹ, cử chỉ hữu lễ, cử chỉ thong dong này hoàn toàn xứng đáng là người của thập đại thế gia. Trong lúc nhất thời trong lòng âm thầm suy nghĩ nhân vật bậc này lại thành phụ tá của Thất hoàng tử, mà nghe nói hoàng thượng còn phái Văn công công đến thăm hỏi, hiển nhiên cũng ngầm đồng ý địa vị Thất hoàng tử và nâng cao sự tồn tại và sự coi trọng của hắn với người này.
“Ta nhớ được trên danh sách khách mời không có vị công tử này!” Vân Thiển Nguyệt lãnh đạm nói.
“Đại hỉ của Vân Vương phủ, quả thật một cái cọc thịnh thế. Tại hạ tạm trú ở phủ Thất hoàng tử, cũng coi như hàng xóm bằng hữu với Vân Vương phủ. Không mời mà tới chúc mừng, hạ lễ đã sớm trình lên rồi, Vân Vương phủ cũng thu lễ vật của tại hạ, Thiển Nguyệt tiểu thư sẽ không ở hỉ yến muốn đuổi tại hạ đi? Đây cũng không phải là đạo đãi khách của Vân Vương phủ a!” Thương Đình mỉm cười nhìn Vân Thiển Nguyệt, ôn văn nhĩ nhã.
“Vị công tử này thật khiêm tốn!” Vân Thiển Nguyệt nhìn Thương Đình thật sâu, cười cười, âm thầm giễu cợt.
“Không bằng thanh danh của Thiển Nguyệt tiểu thư thiên hạ đều biết!” Thương Đình mỉm cười ứng đối, châm chọc lại Vân Thiển Nguyệt.
Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên chìm xuống, nhếch môi nhìn Thương Đình không hề nói nữa, nghĩ hôm nay chuyện Vân Vũ có liên quan đến hắn hay không? Vân Vũ xuất hiện, làm cho nàng nghĩ tới đoạn bí mật mà nàng đã nghe ở tổ tự Vân Vương phủ, về phụ thân nàng.
Thương Đình nhẹ lay động mười hai cốt phiến, khí định thần nhàn, thấy Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, hắn cũng không nhiều lời nữa, hành động kia rõ ràng là đang đợi chờ trò hay, chẳng qua là nụ cười nơi khóe miệng thoáng lạnh.
“Vân Vũ! Rốt cuộc ngươi có chuyện quan trọng gì muốn bẩm báo?” Ánh mắt già nua của lão hoàng đế nhìn lướt qua Thương Đình và Vân Thiển Nguyệt, người khác có lẽ không phát hiện ra, nhưng hắn đương nhiên phát hiện giữa hai người sóng ngầm bắt đầu khởi động, nhìn Vân Vũ quỳ trên mặt đất trầm giọng mở miệng.
“Tiểu nhân. . . . . . Tiểu nhân. . . . . .” Thân thể Vân Vũ run rẩy trong chốc lát, dường như rốt cục chiến thắng cái gì, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn lão hoàng đế bằng vẻ mặt quyết tâm nói: “Tiểu nhân bẩm báo một chuyện bí mật! Chuyện bí mật này là . . . . .”
Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt híp híp, bàn tay trong tay áo nắm chặt.
“Hoàng bá bá, một tiểu nhân trộm cắp nói như vậy, sao có thể tin tưởng được chứ?” Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên từ chỗ ngồi khách mời đứng lên, bước nhanh đi lên trước, nhấc chân đạp Vân Vũ trên mặt đất một cước, cắt đứt lời của hắn, cả giận nói “Hỉ yến đang tốt đẹp, một khối thịt từ nơi nào lăn ra đây quấy nhiễu khiến cả nồi thịt đều tanh?”
Vân Vũ “A” kêu đau một tiếng, bị Dạ Khinh Nhiễm đạp ngã chỏng vó.
“Nhiễm tiểu tử! Lui xuống đi!” Lão hoàng đế tức giận gầm lên.
Dạ Khinh Nhiễm đứng ở tại chỗ bất động, nhìn lão hoàng đế nói: “Hoàng bá bá, ngài biết rõ Vân Vũ này là người nào sao? Là phế vật đần độn nhất trong bàng chi Vân Vương phủ. Gà vừa gáy đã thành cẩu đi trộm đồ, hạng người tiếp tay cho giặc. Hắn có thể có chuyện gì quan trọng chứ? Sợ là bị người nào sai sử lăn ra đây hắt nước bẩn? Ngài anh minh cơ trí, cũng không thể nghe loại lũ tiểu nhân này nói như vậy!”
“Trẫm nói lui xuống đi! Có nghe thật hay không cũng để hắn nói trước rồi mới nhận định!” Lão hoàng đế trầm giọng quát to.
“Hoàng bá bá, ta cũng có một chuyện quan trọng muốn bẩm báo. Ta vừa nhận được tin tức, lúc Nhị hoàng tử đến đón Tần tiểu thư phủ Thừa Tướng thì bị tân nương ám sát, chủy thủ không đâm trúng ngực, nhưng vẫn phải lo lắng đến tính mạng. Thậm chí nàng kia là dịch dung thành Tần tiểu thư, còn tung tích của Tần tiểu thư chân chính thì không rõ. Đây cũng là một đại sự!” Dạ Khinh Nhiễm không nhìn lão hoàng đế gầm lên, liên mồm nói.
“Cái gì? Nhị hoàng tử bị ám sát? Tung tích của Tần tiểu thư không rõ?” Lão hoàng đế đứng bật dậy, vẻ