Vân Thiển Nguyệt thấy sắc mặt Dung Cảnh hòa hoãn, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, linh thuật này đúng là có chút huyền diệu, nếu hắn không thích, nàng không học cũng được! Huống chi hắn nói cũng đúng. Mọi sự vạn vật, có thừa có thiếu, có được có mất, nhân quả tuần hoàn. Linh thuật bực này, đúng là không hữu dụng cho thân thể.
“Một đêm không ngủ, mà nàng vẫn rất có tinh thần!” Dung Cảnh đẩy Vân Thiển Nguyệt ra, miễn cưỡng lườm nàng một cái.
Vân Thiển Nguyệt cười rực rỡ: “Vật này có tác dụng nâng cao tinh thần!”
Dung Cảnh khẽ hừ nhẹ một tiếng, cảnh cáo nói “Có tác dụng tốt đến đâu đi nữa, nàng đều thu liễm một chút cho ta, không cho phép dùng lung tung.”
“Được!” Vân Thiển Nguyệt vui vẻ đáp ứng.
Dung Cảnh không hề để ý nàng nữa, đứng thẳng lên, đi tới chậu nước gần cửa sổ rửa mặt.
Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn trong chốc lát, âm thầm làm mặt quỷ, còn chưa kịp thu hồi vẻ mặt, đã thấy Dung Cảnh quay đầu lại nhìn thấy, mặt nàng nhất thời cứng đờ, Dung Cảnh quay đầu trở lại, giống như không nhìn thấy tiếp tục rửa mặt, khóe miệng nàng kéo ra, từ trên người hắn thu hồi tầm mắt, mặc dù hắn không dây dưa việc nàng học linh thuật nữa, nhưng chắc hẳn trong lòng vẫn để ý. Sắc mặt nàng có chút ngượng ngùng.
“Chuyện của nàng đều an bài thỏa đáng sao?” Dung Cảnh rửa mặt xong, cầm khăn quyên lau mặt.
Lúc này Vân Thiển Nguyệt mới nhớ tới đêm qua nàng vốn muốn gặp Tam công tử và Hoa Lạc từ Tây Duyên trở về, lại ở trong ám thất trì hoãn. Vốn là muốn gọi Lăng Liên và Y Tuyết ở phía ngoài hỏi thăm, lại nghĩ tới hai người kia bị nàng đuổi đi đến chỗ phụ thân rồi, bèn hỏi: “Chàng cải trang dịch dung sao? Dù thế nào cũng không thể dùng thân phận thế tử Vinh vương phủ đi! Hiện tại chàng là người trong triều, không có sự chấp thuận của lão hoàng đế không thể một mình ra kinh .”
“Quan tâm chính nàng đi!” Dung Cảnh không nhìn nàng, giọng điệu vẫn còn có chút buồn bực.
Vân Thiển Nguyệt biết hắn còn đang khó chịu, nên không hề để ý tới hắn nữa. Cũng đi tới chỗ chậu nước rửa mặt, rửa đơn giản, đi tới trước gương tháo tóc đã được tết cẩn thận ra, sửa lại thành loại búi tóc rườm rà mà mình chưa bao giờ búi. Nàng bận việc, Dung Cảnh ngồi ở trước bàn không có ý tứ hỗ trợ, cũng không thèm nhìn tới nàng một cái.
Vân Thiển Nguyệt bận việc hồi lâu, xử lý búi tóc xong, liền đi tới tủ treo quần áo, bên trong toàn một màu tím yên la, nàng lật tới lật lui một hồi, có chút nhụt chí, quay đầu lại nhìn Dung Cảnh: “Không có quần áo mặc, làm sao bây giờ?”
“Thanh Ảnh!” Dung Cảnh hô một tiếng với bên ngoài.
“Thế tử!” Thanh Ảnh nhẹ nhàng rơi xuống.
“Đi Tiên Y phường xem hai bộ y trang ta phân phó đêm qua đã làm xong chưa?” Dung Cảnh phân phó.
“Dạ!” Thanh Ảnh lên tiếng rời đi.
Vân Thiển Nguyệt lập tức nở nụ cười: “Đêm qua chàng
đã chuẩn bị rồi?”
“Chẳng lẽ chờ nàng hét lên mới chuẩn bị?” Dung Cảnh khẽ hừ một tiếng.
Vân Thiển Nguyệt vốn cảm thấy bóc lột phụ thân được một môn thần kỹ, trong lòng khoan khoái, hiện tại đã sớm bị Dung Cảnh diệt hết sự vui vẻ rồi. Nàng có chút buồn bực, sớm biết trở lại bị hắn đối xử lạnh nhạt, đánh chết nàng cũng không học, mặc dù học, cũng không lấy ra biểu hiện. Giờ thì hay rồi, tự gây nghiệt rồi! Ở nơi nào bóc lột phụ thân? Thành bóc lột chính mình thì có.
“Người nào ngoài sân? Có chuyện gì vậy?” Lúc này, cửa viện truyền đến giọng nói của Thính Tuyết, Thính Vũ.
Vân Thiển Nguyệt đang buồn bực, nghe vậy ngẩng đầu nhìn hướng ngoài cửa sổ, hai nữ tử có dung mạo xa lạ, nhưng nói xa lạ cũng không phải tất cả đều như vậy, ít nhất mơ hồ có mấy phần giống Lăng Liên và Y Tuyết, nàng lập tức hiểu đây là phụ thân sửa lại dung mạo cho các nàng, quả nhiên là cao thủ. Nàng lập tức gọi ra bên ngoài: “Thính Tuyết, Thính Vũ, để cho các nàng đi vào.”
Thính Tuyết, Thính Vũ nghi ngờ, lập tức tránh ra.
Lăng Liên và Y Tuyết liếc mắt nhìn nhau, cung kính đi vào phòng.
Vân Thiển Nguyệt đứng ở trước mặt hai người cẩn thận đánh giá một phen, không có chút dấu vết thi thuật nào, khó có thể tưởng tượng phụ thân nàng sao mà làm được. Nàng không khỏi dâng lên hứng thú nồng đậm với loại thi thuật này, than thở nói: “Phụ thân là thần rồi!”
“Tiểu thư, chúng ta đều bị hù dọa! Đây cũng quá thần kỳ đi.” Lăng Liên kinh dị nói.
“Đúng vậy! Vương gia thật là có bản lãnh.” Y Tuyết sờ sờ mặt “Cũng thật giống nhau.”
“Thiên hạ to lớn, không thiếu cái lạ!” Vân Thiển Nguyệt nhìn hai người: “Mặt mày các ngươi cũng có mấy phần tương tự giống như cũ, xem ra phụ thân chu đáo bảo lưu chỗ tương tự trong nét di truyền của Lăng gia và Y gia, dù sao các ngươi xuất thân từ hai nhà này, quá mức xa lạ thì không tốt, hiện tại như vậy vừa vặn, cũng giống vẻ bề ngoài. Là các ngươi, cũng không phải là các ngươi.”
“Dạ!” Hai người nhất tề gật đầu.
“Không biết phụ thân làm như thế nảo? Hẳn là thi thuật ở mi tâm của các ngươi.” Vân Thiển Nguyệt chạm vào mi tâm hai người, tay không nhịn được có chút ngứa ngáy, tựa hồ muốn nghiên cứu một phen.
“Vân Thiển Nguyệt, lấy móng vuốt của nàng xuống, bỏ ý niệm trong lòng nàng đi! Nếu không ta sẽ đìm Duyên thúc thúc ngay bây giờ, ông ấy nhất định có biện pháp để nàng quên mất thứ nàng đã học đêm qua.” Ánh mắt Dung Cảnh lành lạnh quét tới.
Vân Thiển Nguyệt lập tức rút tay về, cười cười với Dung Cảnh: “Nghĩ gì thế? Ta đã đáp ứng chàng nha, tất nhiên sẽ không dùng lung tung.”
“Nàng tự giác là tốt rồi! Nếu không ta không ngần ngại giúp nàng quên đi.” Dung Cảnh thản nhiên nói.
“Chàng thật là đại gia của ta!” Vân Thiển Nguyệt tức giận xoay người, từ khi nào hắn biến thành bà quản gia của nàng rồi? Đâu chỉ là bà quản gia? Nếu là bà quản gia, nàng còn dám đuổi người đi, đáng tiếc thời điểm người này lạnh mặt xuống, khiến nàng không biết làm sao.
Dung Cảnh bỗng nhiên cười, không biết là bị chọc tức cười, hay là những lời này thật buồn cười, hắn chậm rãi nói “Vân Thiển Nguyệt, da của nàng thật là quá lỏng rồi, ta thấy cần phải kéo xiết chặt lại.”
“Không phiền đại giá của Dung công tử rồi! Da tiểu nữ thì tự tiểu nữ xiết là được rồi.” Vân Thiển Nguyệt bực mình hừ một tiếng.
Dung Cảnh không nói thêm gì nữa, ánh mắt nhàn nhạt quét qua Lăng Liên và Y Tuyết. Hai người lập tức hiểu ý, vội vàng thối lui ra ngoài cửa.
“Đợi một chút, Tam công tử và Hoa Lạc đâu?” Vân Thiển Nguyệt xoay người lại nhìn hai người.
“Thưa tiểu thư, ngài muốn gặp bọn họ sao? Đêm qua biết tiểu thư không trở lại, nô tỳ truyền lời cho bọn họ không cần tới. Hiện tại nếu ngài muốn gặp, lúc này nô tỳ sẽ truyền tin.” Lăng Liên nói.
Vân Thiển Nguyệt suy nghĩ một chút, gật đầu: “Mời Tam công tử đến đây đi! Hoa Lạc không cần tới, cùng đám người Hoa Sênh ở ngoài thành chờ ta đi Lam gia!”
Lăng Liên gật đầu, lên tiếng đi xuống.
“Y Tuyết, không, Thính Tuyết!” Vân Thiển Nguyệt hướng ra phía ngoài hô một tiếng.
“Tiểu thư!” Thính Tuyết ở bên ngoài lập tức lên tiếng.
“Ngươi đi nói cho Ngọc Trạc và Lục Chi, kể từ hôm nay, tẩu tử chưởng gia, chuyện tình lớn nhỏ trong phủ, tất cả đều đưa cho tẩu tử làm chủ.” Vân Thiển Nguyệt phân phó một câu.
“Dạ!” Thính Tuyết lên tiếng, lập tức đi xuống.
Vân Thiển Nguyệt cúi đầu suy nghĩ một chút, cảm thấy ngoại trừ chờ Tam công tử tới không có lời nhắn nhủ nào khác nữa. Quay đầu hỏi Dung Cảnh “Dạ Thiên Dật lên đường chưa?”
Dung Cảnh không đáp lời, giống như không nghe thấy.
“Này, ta nói chuyện với chàng đấy!” Vân Thiển Nguyệt trợn mắt.
“Nàng nói chuyện với ta thì ta phải đáp lại nàng? Đạo lý gì vậy?” Dung Cảnh nhàn nhạt nói.
Vân Thiển Nguyệt nhất thời tức giận “Dung Cảnh, rốt cuộc chàng còn muốn khó chịu tới khi nào? Có phải muốn bởi vì ít chuyện mà ta với chàng mỗi người đi một ngả hay không? Khiến hai người đều khó chịu, chàng mới cam tâm?”
“Ta khó chịu như vậy một lát mà thôi, nàng đã nhịn không được rồi hả?” Dung Cảnh để chén trà nhỏ xuống nhướng mày.
“Ai nguyện ý vừa sáng sớm thấy chàng mặt lạnh?” Vân Thiển Nguyệt bực mình hừ lạnh.
“Được rồi! Vẫn là để ngày khác đòi lại loại khó chịu này từ trên người Duyên thúc thúc đi! Ông ấy tất nhiên biết rõ ta sẽ để ý, còn đáp ứng dạy cho nàng. Thời gian sau này, ta cũng sẽ khiến ông không được thoải mái.” Dung Cảnh xoa bóp mi tâm.
Vân Thiển Nguyệt chớp chớp mắt, bỗng nhiên hì hì cười một tiếng, đi tới ôm lấy hắn “Dù sao chàngkhông khó chịu với ta là được! Chàng nói không sai, phụ thân biết, còn nói ta học cái này chàng chưa chắc cao hứng. Ông ấy cố ý không để cho chàng thoải mái! Sau này chàng không để cho ông ấy thoải mái hơn nhiều là tốt rồi.”
Dung Cảnh đưa tay ôm thân thể nàng đang cọ cọ vào người hắn, cười lắc đầu “Không có biện pháp với nàng mà!”
Vân Thiển Nguyệt giật giật mí mắt, nghĩ tới chẳng lẽ ta cần chàng có biện pháp hả?
“Thế tử!” Từ bên ngoài truyền đến giọng nói của Thanh Ảnh.
“Lấy đến rồi?” Dung Cảnh buông Vân Thiển Nguyệt ra.
“Dạ!” Thanh Ảnh ném cái bao nho nhỏ vào từ cửa sổ đã được mở ra.
Dung Cảnh đưa tay tiếp được, đưa cho Vân Thiển Nguyệt “Đi thay đi!”
Vân Thiển Nguyệt mở bao nhỏ ra, chỉ thấy bên trong có một bộ nam bào bằng gấm màu đen, nhìn số đo là vóc người Dung Cảnh có thể mặc, có một bộ quần áo lăng la màu lam nhạt thắt lưng xanh biếc khảm ngọc châu hoa lệ, may theo số đo của nàng, nàng cầm lấy hai kiện y phục nhìn kỹ, rồi cầm lấy bộ lăng la đi đến sau tấm bình phong.
Vân Thiển Nguyệt vừa tới sau tấm bình phong, Dung Cảnh phất tay, màn che nhẹ nhàng rơi xuống, cởi cẩm bào nguyệt nha màu trắng ra, cầm lấy cái cẩm bào màu đen mặc lên người.
Hai người cách bình phong, có thể nghe được âm thanh sột soạt khi thay y phục.
Vân Thiển Nguyệt mặc xong đi ra ngoài, Dung Cảnh đã sớm thay đổi xong. Vân Thiển Nguyệt nhìn chằm chằm vào Dung Cảnh. Nói thật, từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng trông thấy hắn mặc y phục có màu sắc khác, đều là thuần một loại cẩm bào trắng nguyệt nha. Hôm nay đổi một thân cẩm bào màu đen, thắt eo ngọc đái, lại hoàn toàn khác với vẻ ôn nhuận như ngọc thường ngày, giống như là một khối mặc ngọc, hoặc như là một thanh huyền thiết ngàn năm, giấu sắc bén ở phía sau cẩm bào màu đen, nếu không phải khuôn mặt giống nhau, thì phảng phất như hai người khác nhau.
“Không đẹp?” Dung Cảnh nhướng mày nhìn ánh mắt Vân Thiển Nguyệt.
“Đẹp mắt!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, sắc mặt có chút kỳ quái nói “Rốt cục ta hiểu tại sao chàng không phải màu trắng không mặc.”
“Hả?” Dung Cảnh nhìn nàng.
“Màu trắng có thể che phủ khí chất mạnh mẽ trên người chàng, màu đen tôn quý, Lão hoàng đế vốn đã không dung được Vinh vương phủ, nếu mỗi ngày chàng đều mặc như vậy xuất hiện ở trước mặt lão hoàng đế. Ước chừng hắn càng không muốn chàng được sống.” Vân Thiển Nguyệt nói. Đúng như cô cô nàng và đại bá nàng đã từng nói, đế vương đều nguyện ý thần tử xuất ra vẻ yếu kém hơn so với hắn? Nàng vốn cho là cẩm bào trắng nguyệt nha có thể nói rõ khí chất của hắn, lại không nghĩ đến mặc cẩm bào màu đen có thể làm cho hắn lộ ra tôn quý từ trong xương hơn. Chính là câu “Ung dung nhã trí, vương hầu vô song.”
“A. . . . . .” Dung Cảnh cười khẽ một tiếng “Không phải là vì tính toán như nàng nói đâu, chẳng qua là ta thích màu trắng mà thôi.”
Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt lóe lóe, không nói thêm gì nữa, đi tới trước gương nhìn thoáng qua chính mình, đổi lại bộ y phục này, nàng cũng không có nhiều biến hóa lắm, nếu nói biến hóa, chính là màu lam và màu xanh biếc kết hợp, một là bầu trời một là hồ nước, so sánh với vẻ xinh đẹp và ấm áp của màu tím thì nhiều hơn một chút lạnh lẽo. Nàng thay đổi cười đùa cùng lười nhác, giữa lông mày mơ hồ có chút anh khí. Chợt nhìn, cũng có chút tưởng như hai người. Nếu lại dùng linh thuật che dấu một chút dung mạo thì khẳng định Dạ Thiên Dật không nhận ra.
Lúc này ngoài cửa sổ có một tia gió nhẹ khác thường bay xuống, sau gió nhẹ, một người nhẹ nhàng rời xuống.
Vân Thiển Nguyệt quay đầu trở lại, chỉ thấy Tam công tử đang vén màn che đi tới, khi thấy hai người trong phòng mặc khác ngày thường thì rõ ràng ngơ ngác một chút. Cũng chỉ là thoáng ngơ ngác rồi cười nói “Quả nhiên người vì xiêm y mã vì yên.”
Vân Thiển Nguyệt thấy hắn đã tự dịch dung thành bộ dáng của nàng, cười nói “Một chuyến đi Tây Duyên này cực khổ rồi! Có thu hoạch gì không?”
“Hoàn hảo!” Tam công tử mỉm cười nhưng mặt mày buồn bã.
Vân Thiển Nguyệt nhướng mày “Tình huống không tốt?”
“Ừ!” Tam công tử gật đầu, thấp giọng nói: “Mệnh của bà nhiều nhất chỉ còn nửa năm thôi.”
Vân Thiển Nguyệt thu nụ cười, nghiêm nghị hỏi “Là dạng bệnh bất trị gì?”
“Bệnh lao!” Tam công tử phun ra hai chữ.
Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt biến đổi, đây thật là bệnh bất trị. Nàng nhìn Dung Cảnh một cái, thấy sắc mặt Dung Cảnh bình tĩnh, hỏi “Bà ấy có an bài gì cho ngươi không?”
Tam công tử cũng nhìn Dung Cảnh một cái, lắc đầu, thấp giọng nói “Bà biết hiện tại ta đi theo ngài, liền dặn dò ta cứ đi theo, không cần để ý tới bà.”
Vân Thiển Nguyệt nhíu mày.
Sắc mặt Tam công tử chuyển biến, giọng nói thoải mái: “Những năm này bà không có ở bên cạnh ta, không có tình mẫu tử thâm hậu. Ta chỉ khó chịu một chút thôi. Ngươi yên tâm, biết mệnh bà không còn nhiều như vậy, ta cũng không đến nỗi không gượng dậy nổi.”
“Ừ! Chuyện này chờ ta giải quyết xong chuyện Lam gia trở lại sẽ thương nghị cùng ngươi, tóm lại nàng là mẫu thân của ngươi, để xem có thể có phương pháp gì cứu chữa hay không.” Vân Thiển Nguyệt biết hắn ra vẻ nhẹ nhàng. Không có cha mẹ không cần con cái, cũng không có con cái nào không cần cha mẹ. Ước chừng cũng có, nhưng Tam công tử tuyệt đối không thuộc về hạng người này.
Tam công tử gật đầu “Được!”
Vân Thiển Nguyệt mấp máy môi, suy nghĩ một chút nói “Lần này không phải là muốn ngươi giả trang ta ở trong phủ, mà là đi Lam gia.”
“Lam gia?” Tam công tử khẽ giật mình.
“Yên tâm, không phải là cho ngươi đi Lam gia, mà là làm bộ dáng ra đi. Để cho người Phong các bảo vệ ngươi. Lão hoàng đế biết ta đi Lam gia, không muốn ta đi phá rối, tất sẽ phái người ở trên đường ngăn cản, đến lúc đó ngươi giả vờ bị thương, sau đó không đi được, trở về phủ dưỡng thương.” Vân Thiển Nguyệt nhẹ giọng phân phó: “Mà ta đổi thân phận khác đi Lam gia.”
“Đã hiểu! Ngươi muốn dẫn dắt tầm mắt Lão hoàng đế rời đi. Không phải là không đi Lam gia, mà là bị ngăn cản không đi được. Lam gia có náo nhiệt lớn như vậy, nếu ngươi ở trong khuê phòng không đi, không khỏi quá kỳ quái. Cứ như vậy, cũng không kỳ quái.” Tam công tử chợt nói.
“Thông minh!” Vân Thiển Nguyệt vỗ tay phát ra tiếng, hỏi Dung Cảnh: “Còn chàng?”
“Có người dịch dung thành ta, Huyền Ca cùng mười tám ẩn vệ bên cạnh ta đi theo hỗ trợ, đi cùng Tam công tử dịch dung thành nàng. Như vậy rất thật một chút không phải sao?” Dung Cảnh nhướng mày.
Vân Thiển Nguyệt biết Huyền Ca và mười tám ẩn vệ chủa bao giờ rời khỏi người Dung Cảnh, như vậy đúng là giống như thật. Nàng gật đầu “Vậy cứ như thế rồi! Dạ Thiên Dật đi Lam gia lần này, đại biểu cho hoàng thất, mang theo đội danh dự, đi theo rất nhiều, chắc là sẽ đi theo đường lớn. Tam công tử và Huyền Ca đi sau bọn hắn, cũng đi đường lớn. Ta biết một đường hiểm yếu thông đến thập đại thế gia. Đây là biết được từ bản ghi lại trong bí tân Thiên Ma nhai. Chỉ là núi non trùng điệp, khó đi một chút. Nhưng cũng không làm khó được chúng ta. Ta và chàng đi con đường này đi!”
“Ừ!” Dung Cảnh gật đầu.
“Triệu ma ma, bưng đồ ăn sáng lên!” Vân Thiển Nguyệt dứt lời, hô ra bên ngoài. Ăn sáng xong sẽ lên đường.
Triệu ma ma đáp một tiếng, vội vàng mang theo Thính Vũ bưng đồ ăn sáng đi vào. Vân Thiển Nguyệt gọi Tam công tử ngồi xuống. Ba người không nói thêm gì nữa, một bữa cơm đơn giản được ăn trong trầm mặc.
Sau khi ăn xong, Vân Thiển Nguyệt dặn dò Tam công tử: “Lão hoàng đế biết Dung Cảnh và ta đi cùng nhau, lần này nhất định sẽ phái nhiều ẩn vệ. Ngươi và Huyền Ca phải cẩn thận một chút.”
Tam công tử gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt đưa tay lôi kéo Dung Cảnh “Đi thôi!”
Dung Cảnh gật đầu, nói với Tam công tử: “Sau đó Huyền Ca và người dịch dung thành ta sẽ đến đón ngươi. Các ngươi chờ là được.”
“Biết rồi!” Tam công tử khoát khoát tay.
Vân Thiển Nguyệt và Dung Cảnh hai người không tiếp tục dặn dò, điểm nhẹ mũi chân, chuẩn bị rời đi. Lúc này một thị vệ canh cửa Vân Vương phủ vội vã chạy vào sân, lớn tiếng nói về phía chủ phòng: “Thiển Nguyệt tiểu thư, Thất hoàng tử phái người tới truyền lời, nói đêm qua hắn đã xin chỉ với Hoàng thượng để cho ngài cùng đi Lam gia. Hoàng thượng nói ngài cũng không nguyện tiến cung theo hoàng hậu, chắc là sẽ lặng lẽ chạy đi, ngài ấy cũng không ngăn được, liền ân chuẩn! Hơn nữa còn nói việc trọng đại này tại sao có thể không có Cảnh thế tử đây! Cũng chuẩn cho Cảnh thế tử tham gia.”
Vân Thiển Nguyệt dừng bước, nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt khẽ nheo lại, hỏi “Hắn còn nói cái gì?”
“Nói nếu Hoàng thượng cho phép, ngài ấy chờ hai người các ngài cùng đi Lam gia. Hiện tại xa liễn ở bên ngoài phủ rồi.” Người kia nói.
Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại nhìn Dung Cảnh một cái. Dung Cảnh hé mở môi mỏng, “Từ chối! Vẫn theo kế hoạch ban đầu.”
“Để cho Thất hoàng tử đi trước một bước, sau đó chúng ta sẽ đuổi kịp.” Vân Thiển Nguyệt phân phó ra bên ngoài.
Người nọ đáp một tiếng, thối lui ra khỏi Thiển Nguyệt các.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới Dạ Thiên Dật là có ý gì. Chắc là biết không ngăn được bọn họ, liền tự mình giám thị? Hắn và Thương Đình đi cùng nhau, vốn cũng là người cực khôn khéo, như vậy nàng và Dung Cảnh có động tác gì, rất khó giấu diếm được bọn họ. Hoặc là bọn họ liên thủ với lão hoàng đế, sẽ chặn hai người các nàng ở giữa đường. Nàng cười lạnh một tiếng “Dạ Thiên Dật càng ngày càng có