Vốn đang thận trọng trước bản đồ bố trí đầm rồng hang hổ trận, trong nháy mắt trong mắt hắn giống như một tờ giấy vụn, chẳng thèm ngó tới.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh nhướng mày, nhẹ giọng hỏi thăm “Có phương pháp phá giải rồi?”
“Ừ!” Dung Cảnh gật đầu, tư thái thanh tao lịch sự.
“Nói nghe một chút!” Vân Thiển Nguyệt bị lời nói mới vừa của hắn khiến cho có chút hiểu, lại có chút không rõ. Hư hư huyễn hoặc, bắt được một tia linh quang.
Nhưng Dung Cảnh lại không đáp, đưa tay ôm Vân Thiển Nguyệt vào trong ngực lần nữa, cằm đặt tại đầu vai nàng, ôn nhu nói “Mệt mỏi.”
Còn biết làm nũng rồi! Vân Thiển Nguyệt buồn cười nhìn hắn, nếu hắn có biện pháp thì tốt rồi. Nàng gật đầu: “Sắc trời đã muộn, cho tới bây giờ chàng vẫn chưa được nghỉ ngơi, vậy thì nghỉ ngơi đi!”
“Ừ!” Dung Cảnh nhẹ nhàng lên tiếng.
“Này, các ngươi có ý gì?” Phong Tẫn tức giận rồi! Hắn tới nơi này đợi hồi lâu, không thể cứ u u mê mê mà trở về như vậy được.
“Thì ra Phong gia chủ thật không thông minh!” Dung Cảnh quay đầu liếc Phong Tẫn.
Phong Tẫn tức giận, thân thể đang ngồi lập tức đứng lên “Không nói thì thôi! Sau này đừng sai khiến ta cái này cái kia đi!” Dứt lời, nhấc chân đi về phía cửa ra vào.
“Phong Tẫn, ta cho ngươi xem thứ này, ngươi sẽ hiểu!” Vân Thiển Nguyệt gọi Phong Tẫn.
Phong Tẫn dừng bước, quay đầu lại nhìn Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt mở lòng bàn tay ra, nhiều tia sương mù từ trong lòng bàn tay nàng tràn ra, trong nháy mắt liền ngưng tụ thành một cánh hoa giống như đóa mây. Sau đó nàng nhẹ nhàng khẽ bóp tay, trong nháy mắt, dung nhan Vân Thiển Nguyệt liền biến thành dung mạo Lý Vân.
Phong Tẫn mạnh mẽ mở to hai mắt.
“Như vậy, chính là linh thuật!” Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn nói.
“Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . .” Phong Tẫn đưa tay chỉ vào Vân Thiển Nguyệt, khiếp sợ không thôi.
“Bị hù sợ?” Vân Thiển Nguyệt cười nhìn hắn. Cảm thấy ngoại trừ chính nàng hôm đó bị kinh sợ, hôm nay nhìn bộ dáng người khác bị kinh sợ ở trước mặt nàng thật sự là một loại hưởng thụ.
“Ngươi. . . . . . Nàng. . . . . .” Phong Tẫn nhìn về phía Dung Cảnh.
Ánh mắt Dung Cảnh bình tĩnh, nhìn không ra suy nghĩ trong lòng, nhưng cũng không ngăn cản Vân Thiển Nguyệt, mặc kệ nàng sử dụng.
Vân Thiển Nguyệt thấy được rồi liền thu tay, vội vàng rút linh khí về, khôi phục dung mạo, giải thích cho Phong Tẫn đang trợn mắt hốc mồm khiếp sợ: “Đây là ảo thuật, thật ra thì chính là rút tinh khí trong thân thể ra, căn cứ theo ý nghĩ của mình ngưng tụ thành một mặt nạ, che ở ngoài da mặt. Nhìn là thật, kì thực là hư không.”
“Đây cũng quá. . . . . . Ngạc nhiên rồi!” Phong Tẫn lấy lại bình tĩnh, khó khăn phun ra một câu nói.
“Ngươi nhìn, trên bản đồ bố trí đầm rồng hang hổ trận này, khắp nơi đều là cửa tử, không một con đường sống. Đây là chúng ta dùng mắt nhìn qua. Nhưng mắt thấy chưa chắc là thật. Tựa như ta mới vừa dùng linh khí phủ ở mặt của mình. Căn bản không phải chân thật.” Vân Thiển Nguyệt chỉ một ngón tay trên bản đồ bố trí đầm trồng hang hổ trận bị Dung Cảnh ném qua một bên, vươn hai cái tay ra đè lên bốn góc, lưu lại vị trí trung gian, nhướng mày hỏi “Nhìn như vậy, ngươi có thể nhìn ra cái gì?”
Phong Tẫn vốn muốn rời đi liền quay lại, nhìn vị trí bị Vân Thiển Nguyệt để lộ ra, nghi hoặc nói “Vẫn là tử trận!”
“Cái hình dáng này!” Vân Thiển Nguyệt rút tay về, lúc này che ở vị trí chính, lưu lại bốn góc.
Phong Tẫn vốn thông minh, lúc này chợt hiểu ra “Trận không phải trận.”
“Đúng, trận không phải trận.” Vân Thiển Nguyệt mỉm cười gật đầu “Bất cứ ai thấy cái đầm rồng hang hổ trận này, cũng bị mắt nhìn lầm, cho là tất cả đều là cửa từ, nhưng kỳ thật không phải. Ở chỗ trung gian này chính là cửa sống. Nhưng cửa sống này lại giống như mặt của ta, bị hư ảo che phủ. Cho nên, không bị người khác phát hiện.”
Lúc này Phong Tẫn hoàn toàn hiểu, nhìn Dung Cảnh, Dung Cảnh vẫn không nói chuyện, hắn thổn thức nói: “Nhưng cõi đời này có bao nhiêu người thời điểm vừa thấy bản đồ trận này đều nhận thấy bị che phủ giống ngươi? Lại có bao nhiêu người thời điểm xông vào đầm rồng hang hổ trận có thể đẩy mây mù ra để thấy rõ cửa sinh cửa tử.”
“Đúng vậy! Cơ hồ là không có!” Vân Thiển Nguyệt cười nói “Nhưng chẳng qua là cơ hồ mà thôi. Giống phụ thân ta, đã sớm nhìn thấu.”
“Vân Vương gia?” Phong Tẫn nhướng mày, thấy Vân Thiển Nguyệt gật đầu, hắn nghi hoặc nói “Ta biết rõ chuyện xảy ra vào ngày đại hôn thế tử Vân Vương phủ, chẳng lẽ Vân Vương gia không phải là cha ruột. . . . . . ngươi, song sinh tử. . . . . . Trở lại?”
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
Mặc dù Phong Tẫn đã suy đoán ra đại khái, nhưng cũng không đi dây dưa sự thật. Liền nói sang chuyện khác, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Lúc ta đi tới đây thì nhận được tin tức, Nam Lăng Duệ mang người một đường du sơn ngoạn thủy, chắc là nửa đêm mới đến. Ngươi định làm thế nào?”
“Du sơn ngoạn thủy? Tâm tình hắn thật tốt!” Vân Thiển Nguyệt quát một câu.
“Chỉ sợ ngày mai không chỉ là đầm rồng hang hổ trận!” Dung Cảnh chậm rãi nói “Xem trước một chút bản lĩnh của Duệ thái tử đi! Hắn và Nam Lương quốc sư học trận pháp nhiều năm như vậy, vốn cũng phải phát hiện ra phương pháp phá giải mới đúng.”
Vân Thiển Nguyệt nhướng mày: “Ý của ngươi là ngồi yên mặc kệ?”
“Ừ!” Dung Cảnh gật đầu.
“Vạn nhất hắn xảy ra chuyện làm sao bây giờ?” Vân Thiển Nguyệt cảm giác được cái tên Nam Lăng Duệ kia từ nhỏ đến lớn toàn chơi đùa, thích mỹ nhân, võ công học được nửa vời, trận pháp đoán chừng cũng như thế. Làm thái tử còn không phải là thái tử tốt, không biết rốt cuộc hắn tinh thông cái gì nhất, nhưng tên gia hỏa kia cố tình lại được Nam Lương vương sủng ái, trên dưới dân chúng Nam Lương kính yêu. Có chút không có thiên lý.
“Nếu hắn thật là cây cỏ, nàng cho rằng Nam Lương vương sẽ bám chặt lấy hắn, ngay cả con ruột cũng không cần, mà đưa hắn về Nam Lương?” Dung Cảnh nhướng mày, dứt lời, nói với Phong Tẫn: “Việc ngươi cần làm chính là đợi đến nửa đêm lúc Nam Lăng Duệ đi tới, đón hắn đưa về Phong gia. Sau này trước khi hắn rời khỏi rừng hoa đào, bảo đảm an toàn cho hắn.”
“Còn ngươi?” Phong gia nhìn Dung Cảnh.
“Làm tốt chuyện của ngươi là tốt rồi, ta tất nhiên có chuyện của ta.” Dung Cảnh khoát khoát tay với Phong Tẫn.
“Trước khi rời đi ta muốn ăn được ăn kem ly ngươi nói!” Phong Tẫn nhìn Vân Thiển Nguyệt, coi như là nói điều kiện.
“Được!” Vân Thiển Nguyệt cười gật đầu, Phong Tẫn lớn như vậy rồi mà vẫn còn con nít!
Phong Tẫn thấy Vân Thiển Nguyệt đáp ứng, lúc này mới hài lòng rời khỏi viện.
Vân Thiển Nguyệt thấy Phong Tẫn rời đi, nghiêng đầu nói với Dung Cảnh: “Phong Tẫn trước kia chưởng quản Phong các giúp ta, hôm nay trở lại Phong gia tiếp chưởng chủ vị Phong gia. Dạ Thiên Dật đã sớm biết quan hệ của hắn và ta. Hôm nay để cho Nam Lăng Duệ tới vào ở Phong gia, như vậy cũng chính là nói ra quan hệ giữa Nam Lương và Phong gia. Như vậy có phải không tốt lắm hay không?”
“Có gì không tốt?” Dung Cảnh nhướng mày “Nàng dùng Hồng các một đường hộ tống Nam Lăng Duệ trở về Nam Lương, an toàn đến nơi, nàng nghĩ Dạ Thiên Dật không biết Hồng các và Nam Lăng Duệ có liên hệ? Mặc dù còn không biết người sau lưng Hồng các là nàng, nhưng không phải hiện tại thủ hạ của nàng có một người tên là Phong Lộ đấy sao? Nàng xuất thân từ Phong gia? Như vậy, Hồng các và Phong gia có dính dáng, Nam Lăng Duệ và Hồng các có dính dáng. Cho nên, Nam Lăng Duệ ở tại Phong gia cũng là đương nhiên đúng không?”
“Cũng đúng!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu “Ta đã quên điều này.”
“Nói cách khác, nàng nghĩ Dạ Thiên Dật thật cho là lão hoàng đế dùng một ngàn tên ẩn vệ ngăn cản nàng bị thương nặng liền có thể không để ý tới chuyện Lam gia rồi?” Giọng nói của Dung Cảnh hơi trầm xuống “Có lẽ hắn còn biết nhiều hơn so với nàng tưởng tượng đấy.”
Vân Thiển Nguyệt trầm mặc, tâm tư Dạ Thiên Dật thâm trầm. Hắn biết được bao nhiêu, nàng thật đúng là không đoán được.
“Trở về viện nghỉ ngơi thôi!” Dung Cảnh ngừng nói, không nói thêm nữa, lôi kéo Vân Thiển Nguyệt đứng dậy.
Vân Thiển Nguyệt nhét bản đồ bố trí đầm rồng hang hổ trận kia vào trong tay hắn, cất bước đi theo hắn.
Dung Cảnh quay đầu lại nhìn nàng một cái: “Một tờ giấy vụn thôi, còn muốn nó làm cái gì?”
“Coi như là giấy vụn, cũng là lễ ra mắt ông ngoại đưa cho ta. Sao có thể ném đi?” Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn một cái.
Dung Cảnh cong môi cười cười, coi như là chấp nhận thuyết pháp của Vân Thiển Nguyệt.
Hai người trở lại nội viện, vào gian phòng. Dung Cảnh liền buông tay Vân Thiển Nguyệt ra vào sau tấm bình phong tắm rửa, Vân Thiển Nguyệt không mệt mỏi chút nào, lười biếng uốn tại trên nhuyễn tháp nghe tiếng nước chảy sau tấm bình phong, nghe trong chốc lát hỏi “Có cần ta giúp ngươi tắm rửa hay không?”
Sau tấm bình phong, tiếng nước chảy ngừng một chút, ngay sau đó lại vang lên, Dung Cảnh không nói chuyện.
Tình thú vừa mới dâng lên của Vân Thiển Nguyệt bị đánh trở về, bĩu môi, đứng dậy đi tới giường lớn nằm xuống, nhìn chằm chằm nóc nhà.
Sau một lúc lâu, Dung Cảnh từ sau tấm bình phong đi ra ngoài, ăn mặc giống như hôm nay nhuyễn bào màu đen, một thân nhẹ nhàng khoan khoái đi tới trước giường, vén chăn Vân Thiển Nguyệt đang đắp lên, nằm xuống.
Vân Thiển Nguyệt thấy sau khi hắn nằm xuống liền nhắm mắt lại, thật ngủ thiếp đi, nàng nghĩ tới mặc dù nàng và Dung Cảnh tìm được phương pháp phá giải đầm rồng hang hổ trận rồi, nhưng hôm nay Dạ Thiên Dật ở Lam gia, ngày mai không chừng còn có hạng múc khác. Vẫn nên nghỉ ngơi dưỡng sức cho thỏa đáng, nên cũng nhắm mắt lại.
Qua hồi lâu, Vân Thiển Nguyệt vẫn không buồn ngủ, nhẹ nhàng hô một tiếng “Dung Cảnh!”
“Ừ!” Dung Cảnh đáp một tiếng.
“Chàng chưa ngủ?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
“Ngủ còn có thể nói chuyện với nàng?” Dung Cảnh đưa tay ôm eo nhỏ của nàng, giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng “Không ngủ được?”
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
“Muốn làm gì?” Dung Cảnh xoay người, đối diện với nàng, cánh môi quét qua mặt nàng, nhẹ nhàng ôn nhu, kiều diễm lưu luyến.
Mặt Vân Thiển Nguyệt đỏ lên, tâm tư khẽ động, đáy lòng run lên một cái, giống như bàn đu dây nhộn nhạo một chút. Thấp giọng nói “Ừ!”
Dung Cảnh bỗng nhiên tung mình lên, che ở trên người Vân Thiển Nguyệt, một đôi con ngươi có thể so với nửa đêm đầy sao, sáng quắc nhìn nàng: “Vậy thì làm chuyện đó đi!” Dứt lời, hắn cúi đầu, đặt môi mình vào trên môi Vân Thiển Nguyệt.
Thân thể Vân Thiển Nguyệt run rẩy, cảm giác như bị thiêu đốt. Nhưng tay so sánh với đại não nhanh hơn một bước che ở trên mặt.
“Hả?” Môi Dung Cảnh hôn vào tay của nàng, nhướng mày với nàng.
“Ta nói làm chút gì, là muốn đi Lam gia xem một chút!” Vân Thiển Nguyệt đỏ mặt nói.
Trong nháy mắt mặt Dung Cảnh biến hóa thành vài loại màu sắc, Vân Thiển Nguyệt tựa hồ nghe thấy âm thanh nghiến răng nghiến lợi. Trong lòng nàng thầm suy nghĩ ai kêu lúc ta đặc biệt tưởng nhớ muốn chàng thì chàng phất tay áo rời đi? Còn quăng nàng hai lần. Hôm nay cũng muốn trở mình, trừng trị hắn một chút.
Dung Cảnh dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng Vân Thiển Nguyệt, bỗng nhiên đưa tay đẩy tay nàng ra, cúi đầu, hung hăng hôn môi của nàng, nụ hôn này, không còn ôn nhu như vừa rồi mà mang theo mùi vị trừng phạt.
“Này. . . . . .” Vân Thiển Nguyệt muốn nói điều gì, đành nuốt trở lại trong bụng.
Dây lụa bị kéo ra, tơ lụa chảy xuống ngọc thể, ngón tay như ngọc mang theo một tia lạnh lẽo đặt lên thân thể mềm mại, kích thích kiều nhân phía dưới từng đợt rối loạn, ôn hương nhuyễn ngọc cùng người phía dưới phản ứng như vậy tựa hồ khiến hắn rất vui vẻ, cánh môi càng thêm lưu luyến triền miên, hồi lâu, làm người phía dưới mềm đến không thể mềm hơn nữa, tựa hồ vừa đụng, liền có thể chảy ra nước, hắn mới thoả mãn buông nàng ra, cúi đầu ngưng mắt nhìn xuống nàng.
“Chàng. . . . . chàng. . . . . .” Vân Thiển Nguyệt thở hồng hộc, đỏ mặt, người đỏ bừng, một đôi con ngươi nước gợn sóng dịu dàng nhìn hắn, tựa hồ muốn lên án, nhưng một câu cũng không nói ra lời, chỉ không ngừng thở dốc.
Dung Cảnh bỗng nhiên đưa tay che ánh mắt nàng, giọng nói khàn khàn mị hoặc: “Còn chơi sao?”
Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, dường như ngay cả lắc đầu cũng không có khí lực. Chuyện tình bị tổn thất như vậy, còn nói nàng chơi như thế nào đây.
“Vậy thì ngủ!” Dung Cảnh tung mình từ trên người nàng xuống, cũng không quan tâm dây lưng của nàng đã bị cởi ra, ôm nàng vào trong ngực, nhắm mắt lại.
Tiếng thở dốc của Vân Thiển Nguyệt phiêu đãng ở trong phòng, mà người bên cạnh tựa hồ cố ý khắc chế cảm xúc, không phát ra chút hơi thở nào.
Sau một lúc lâu, Vân Thiển Nguyệt bình phục thở dốc, bất mãn đưa tay đấm Dung Cảnh “Ta nói ta muốn đi Lam gia, chàng nghe thấy không?”
“Nghe thấy được!” Dung Cảnh nắm cả thắt lưng nàng không buông.
“Nếu nghe thấy được, vậy chàng buông ta ra.” Vân Thiển Nguyệt đưa tay đẩy hắn.
“Nghe thấy được nhưng chưa nói muốn nàng đi!” Dung Cảnh cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bất mãn của nàng, vẫn nhuộm màu sắc phấn hồng, đẹp đẽ ướt át, làm người ta động tâm. Cảm xúc đã bị hắn khắc chế lại dấy lên lần nữa, dùng ý chí miễn cưỡng khắc chế, đưa tay kéo chăn che kín mặt nàng, bá đạo nói “Ngủ!”
“Dung Cảnh, chàng muốn che chết ta sao?” Vân Thiển Nguyệt ở trong chăn giãy dụa.
“Có thể che chết là tốt, tránh để cho ta khó chịu.” Giọng điệu của Dung Cảnh trầm thấp, nhưng không khó nghe ra có một tia hậm hực.
Mặc dù Vân Thiển Nguyệt bị che ở trong chăn, nhưng cũng nghe được rõ ràng. Lập tức dừng giãy dụa, lương tâm trỗi dậy, an tĩnh lại.
Qua một lúc lâu, Dung Cảnh vén chăn lên, giải phóng cho Vân Thiển Nguyệt, đưa tay vỗ vỗ nàng, ôn nhu nói “Ngủ đi! Nếu Lam gia đã bị Dạ Thiên Dật khống chế, nàng đi xem Lam Y cũng vô dụng. Không bằng nghỉ ngơi thật tốt, chờ đến ngày mai. Xem ca ca tốt của nàng làm sao chịu đòn nhận tội, đây cũng là việc trăm năm khó gặp đấy.”
“Ừ!” Vừa ầm ĩ một trận như vậy, Vân Thiển Nguyệt không mệt mỏi cũng thành mệt mỏi, thông minh gật đầu.
Hai người không nói thêm gì nữa, tựa sát vào nhau ngủ.
Ngủ thẳng đến nửa đêm, Vân Thiển Nguyệt nghe được ngoài cửa sổ truyền đến tiếng mèo kêu, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng, meo meo meo. Nàng bị đánh thức, mở mắt, nhìn về phía ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ không truyền đến âm thanh gì nữa, nàng thu hồi tầm mắt, chỉ thấy Dung Cảnh vẫn ngủ. Nàng cũng nhắm mắt lại.
“Meo meo meo!” Ngoài cửa sổ lại truyền tới ba tiếng giống như mèo kêu.
Vân Thiển Nguyệt mở mắt lần nữa, thấy Dung Cảnh cũng mở mắt, nhìn về phía ngoài cửa sổ, lười biếng lên tiếng: “Chẳng lẽ Nam Lương thái tử là Li miêu thái tử?”
“Meo, meo, meo!” Lại là ba tiếng mèo kêu.
Vân Thiển Nguyệt buồn cười, quả nhiên con mèo này thật thông minh, nàng đẩy Dung Cảnh ra, ngồi dậy, nói ra bên ngoài: “Còn không đi vào! Chẳng lẽ chờ chọc giận người ta để người ta ném huynh ra sao?”
Vân Thiển Nguyệt vừa dứt lời, cửa phòng được đẩy ra từ bên ngoài, một bóng đen đi tới, vừa đi vào, nhìn màn che bằng sa mỏng trên giường lớn, bỗng nhiên xoay người, che mặt nói “Ai nha, phi lễ chớ nhìn , phi lễ chớ nhìn, tội lỗi! Tội lỗi!”
Người này cùng cái giọng nói này không phải Nam Lăng Duệ thì là ai?
Vân Thiển Nguyệt ném gối về phía hắn: “Muội để cho huynh phi lễ chớ nhìn này!”
Nam Lăng Duệ thoải mái né tránh, tiếp được gối, ôm nó xoay người, đi tới nhuyễn tháp, hai bước đã đi tới nhuyễn tháp, thân thể nghiêng một cái, nằm xuống, kê gối vào dưới đầu, tố khổ nói” “Ai nha, lặn lội đường xa mệt chết bổn thái tử rồi! Tiểu nha đầu, tới rót chén trà đi!”
Vân Thiển Nguyệt thắt nút vạt áo, đẩy chăn ra xuống giường, đi tới trước bàn đốt đèn, rót một chén trà bưng tới trước nhuyễn tháp, đưa cho Nam Lăng Duệ, mượn ánh đèn nhìn hắn, rõ ràng là mặt mày hớn hở. Nàng nhíu mày: “Nghe nói ca một đường du sơn ngoạn thủy mà đến?”
“Ừ!” Nam Lăng Duệ nhận lấy chén nước, ngửa cổ, uống ừng ực một mạch, uống đến sung sướng, cuối cùng, nhét cái chén không vào trong tay Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt óng ánh, mặt mày hớn hở nói với nàng: “Tiểu nha đầu, đoạn đường này thật thú vị! Ta nói với muội một chút được không?”
“Nói đi! Muội nghe.” Vân Thiển Nguyệt cười gật đầu.
“Mười ngày trước, ta từ Nam Lương lên đường. . . . . .” Nam Lăng Duệ bắt đầu nói, điệu bộ giống như mở máy hát nói chuyện trắng đêm.
“Mười ngày trước ca từ Nam Lương lên đường? Hôm nay mới đến?” Vân Thiển Nguyệt chặn lại lời của hắn. Bàn về khoảng cách từ Nam Lương tới mười dặm rừng hoa đào này so với khoảng cách từ Thiên Thánh đến nơi này không xa lắm đi? Một loại dùng ba ngày đến. Hắn lại dùng mười ngày. Đều làm cái gì vậy?
“Đương nhiên! Nếu không tại sao có thể thể hiện được phong cách của bổn thái tử đây!” Nam Lăng Duệ đắc ý giương cao đỉnh đầu.
“Được rồi, hãy nói chuyện ca làm có ý nghĩa nhất đi! Chuyện khác muội không có hứng thú nghe.” Vân Thiển Nguyệt khoát khoát tay.
“Chuyện cực