Đám người Hoa Sênh nằm mơ cũng không nghĩ đến người trước mặt này là chủ tử của các nàng. Mặc dù từ nhỏ các nàng đã nhìn thấy dung nhan này, khoảng cách hôm nay đã mười mấy năm, nhưng các nàng vĩnh viễn cũng sẽ không quên. Nhất là thần sắc giọng điệu, thiên hạ không có người thứ hai.
“Làm khó các ngươi còn có thể nhận ra ta!” Ngọc Thanh Tình cười cười.
“Thuộc hạ bái kiến chủ tử!” Bảy người nhất tề quỳ rạp xuống đất, giọng nói của người nào cũng khẽ run, giống như cực kỳ kích động.
“Ta rời xa Hồng các đã lâu, hiện nay Hồng các là của Nguyệt nhi ! Các ngươi không cần hành đại lễ này với ta nữa. Coi ta là một người đã chết là được.” Ngọc Thanh Tình ôn hòa khoát khoát tay với mấy người, dung nhan tuyệt mỹ tựa hồ không để lại dấu vết năm tháng, vẫn giống như trước kia.
Bảy người Hoa Sênh đứng lên, kinh ngạc nhìn Ngọc Thanh Tình, nếu không có ba người Lăng Liên, Y Tuyết và Thiếu chủ có thể biến ảo dung mạo, tất nhiên các nàng sẽ thấy kinh dị, nhưng hiện tại cũng không kinh dị rồi, chỉ khiếp sợ mười mấy năm qua, dung nhan của chủ tử vẫn không thay đổi. Vẫn giống y như mười mấy năm trước.
“Có phải rất kỳ quái hay không?” Ngọc Thanh Tình nhìn bảy người cười hỏi.
Bảy người đồng thời gật đầu.
“Ta biết chuyến đi này của Duệ Nhi rất nguy hiểm, nên tới giúp nó. Nhưng dung mạo của ta không thể vào thập đại thế gia, huống chi cũng không muốn có quá nhiều dính dấp, nên biến ảo thành dung mạo của Lạc Dao.” Ngọc Thanh Tình giải thích cho bảy người.
Bảy người dĩ nhiên biết Nam Lăng Duệ và Thiếu chủ là thân huynh muội, là con trai con gái ruột của chủ tử, liền hiểu gật đầu.
“Tốt lắm! Các ngươi ở lại đây đi! Không cần lên rồi, phía trên núi cao vạn trượng, đi lên đi xuống, cũng chỉ là hành hạ người mà thôi. Cái tiểu nha đầu này tất nhiên đã nhận ra ta rồi, hiện tại không hành hạ ta một phen, trong lòng nó không thoải mái .” Ngọc Thanh Tình cười cười, nói với mấy người.
Bảy người đương nhiên yên tâm, gật đầu lia lịa.
Ngọc Thanh Tình không nói thêm nữa, điểm nhẹ mũi chân, thân hình lay động, trong nháy mắt đã lên cao vài chục trượng. Võ công của nàng đã đăng phong tuyệt đỉnh, tất nhiên không cần giống như Vân Thiển Nguyệt và Nam Lăng Duệ, cần mấy loại như sợi tơ cẩm trù trợ giúp.
Đang nói chuyện, Vân Thiển Nguyệt và Nam Lăng Duệ giống như phân cao thấp, đã tới giữa sườn núi.
Ngọc Thanh Tình rớt ở phía sau một khoảng cách lớn, nhưng thân pháp bà quá nhanh, chỉ thấy bồng bềnh như mây bay, trong nháy mắt đã đi lên được hơn mười trượng.
Bảy người Hoa Sênh thấy ba người dần dần biến thành ba chấm đen, mới thu hồi tầm mắt, nhất tề nhìn nhau, không biết nói gì. Kinh sợ và kinh hãi hôm nay tuyệt đối đều nhiều hơn so với mười mấy hai mươi năm qua.
“Thật không nghĩ tới chủ tử còn sống!” Phong Lộ lẩm bẩm.
“Ai có thể nghĩ đến? Thất đại trưởng lão tất nhiên đã sớm biết rõ, nếu không làm sao lại ném bảy người chúng ta mà rời khỏi Thiên Ma nhai?” Phượng Nhan tiếp lời: “Nhưng chủ tử còn sống thật tốt!”
“Điều này Thiếu chủ đã đoán được từ lâu rồi! Nhưng chân chính thấy chủ tử, vẫn khiến ta kinh hãi giật mình.” Lăng Liên thổn thức nói.
“Đúng vậy, ta còn thật cho rằng ngài ấy là Lạc Dao công chúa đây! Vẫn kỳ quái sao nàng ta lại đi theo bên cạnh Duệ thái tử, còn nghĩ phải chăng nàng ta muốn thông qua Duệ thái tử gây bất lợi cho Thiếu chủ hay không. Làm sao cũng không nghĩ đến lại chính là chủ tử huyễn dung .” Y Tuyết cũng thổn thức một tiếng.
Còn thừa lại mấy người cũng rối rít thổn thức, trong lúc nhất thời không tiếp tục lên tiếng.
Từ dưới chân núi núi Thiên Tuyết đến đỉnh núi Thiên Tuyết, Vân Thiển Nguyệt và Nam Lăng Duệ chỉ dùng thời gian nửa canh giờ. Sau khi bọn họ đến đỉnh núi, phát hiện Ngọc Thanh Tình đã lên đỉnh núi trước bọn họ một bước.
Dung nhan này, Vân Thiển Nguyệt đánh chết cũng sẽ nhớ rõ, mặc dù đã mười hai năm không thấy.
Vân Thiển Nguyệt có chút hoảng hốt nhìn nữ tử đứng trên đỉnh núi, trong đầu không tự chủ bắt đầu hiện ra từng hình ảnh. Tình hình lúc nàng mới ra đời, bà ôm nàng xem sách, bà kể chuyện xưa cho nàng nghe, nàng nằm trên ghế quý phi bên ngoài Thiển Nguyệt các bóc nho cho bà. . . . . . Sau lại chuyện bà rời đi kinh thành, sau khi trở lại trúng độc chết, vân vân, tựa hồ giống như hôm qua.
Nữ tử trước trẻ tuổi như vậy, dung nhan của bà như được đóng băng trong lớp băng ở núi Thiên Tuyết và có dung nhan tương tự nàng. Bất đồng duy nhất chính là mặt mày bà hàm chứa ôn hòa ấm áp cười yếu ớt, mà vẻ mặt nàng hoảng hốt, trăm loại tư vị lượn lờ trong lòng, giống như chua giống như ngọt, như khổ như lạt, lại như ẩn ẩn đau, lại chát chát giống như ăn quả trám chưa chín.
“Tiểu nha đầu, choáng váng?” Nam Lăng Duệ nhìn người này một chút lại nhìn người kia một chút, đưa tay vỗ bả vai Vân Thiển Nguyệt, hắn có thể hiểu được tâm tình của nàng, lúc ấy hắn cũng có tâm tình như vậy. Mẹ ruột đang ở trước mắt, lại đột nhiên phát hiện mình không biết làm cái gì, thậm chí ngay cả biểu lộ tôn kính cũng đã quên.
“Ca mới choáng váng?” Vân Thiển Nguyệt gạt tay Nam Lăng Duệ ra, bỗng nhiên cổ tay run lên, Hồng nhan cẩm vừa thu lại bỗng đánh về phía Ngọc Thanh Tình, không khách khí, ước chừng dùng cả mười phần công lực.
Ngọc Thanh Tình bỗng nhiên nở nụ cười, thân hình đang đứng yên trong khoảnh khắc lui lại mấy trượng, nhẹ nhàng tránh thoát.
Vân Thiển Nguyệt không nói một lời, một chiêu chưa được như ý, lại đấu một chiêu. Sử dụng đương nhiên là công pháp của Phượng Hoàng chân kinh.
Ngọc Thanh Tình không hề né tránh nữa, tay không đón nhận chiêu thức của Vân Thiển Nguyệt.
Trong nháy mắt, hai người đánh nhau ngươi tới ta lui. Trên núi Thiên Tuyết cuồn cuộn nổi lên bông tuyết bồng bềnh, rơi vào quanh thân nơi hai người. Dường như tuyết đầy trời bay lả tả xuống.
“Tiểu nha đầu, đáng đánh! Ca ca trợ uy cho muội! Đánh cho bà ấy hoa rơi nước chảy!” Nam Lăng Duệ vỗ tay lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.
“Tiểu tử thối!” Ngọc Thanh Tình trầm thấp mắng một câu.
Vân Thiển Nguyệt giống như không nghe thấy, một lòng dùng võ công sở học những năm nay để đánh nữ nhân này. Trẻ tuổi như vậy, bão dưỡng phù hợp như thế, làm cho nàng ngay cả hô một tiếng nương cũng không gọi được.
Võ công của Ngọc Thanh Tình cực cao, nhiên dễ dàng ứng phó được Vân Thiển Nguyệt tất. Phượng Hoàng chân kinh vốn chính là bà lưu lại, hôm nay có thể thấy lúc bà ứng phó với Vân Thiển Nguyệt mặt mày mang theo tràn đầy vui vẻ, hiển nhiên rất hài lòng, nữ nhi của bà đã có võ công cao như thế này rồi.
Nam Lăng Duệ thấy vậy rất hưng phấn, nhưng đứng xem cuộc vui không khỏi quá mệt mỏi hơn nữa không phù hợp với tư cách Thái tử một nước luôn truy cầu thoải mái như hắn, cho nên hắn quan sát xung quanh, tìm được một khối băng thật to ngồi xuống.
Vân Thiển Nguyệt không tư tàng một chút nào, thật sự phát huy bãn lĩnh lớn nhất của nàng.
Ước chừng sau nửa canh giờ, Vân Thiển Nguyệt dùng xong một bộ Phượng Hoàng chân kinh, ở thời điểm Ngọc Thanh Tình cho là nàng muốn dừng tay, nàng bỗng nhiên biến đổi chiêu thức, thu hồi hồng nhan cẩm trong tay, thu chưởng hóa quyền, đấu cận thân với Ngọc Thanh Tình.
Ngọc Thanh Tình khẽ hoảng loạn rồi bình tĩnh lại, rất nhanh tiếp chiêu, hai người một tấn công một phòng thủ, so sánh với mới vừa đánh càng thêm kịch liệt. Không cần nội lực, Ngọc Thanh Tình không dễ dàng ứng phó được với Vân Thiển Nguyệt như trước.
“Tiểu nha đầu, có cần trợ thủ hay không?” Nam Lăng Duệ ngồi không yên, ánh mắt phát sáng hỏi.
“Nếu ca không cảm thấy xấu hổ khi hai người khi dễ một người thì đi lên đi.” Vân Thiển Nguyệt đáp lời.
“Ta không cảm thấy!” Nam Lăng Duệ vừa nghe, lập tức nhảy lên, trong nháy mắt liền gia nhập tràng đánh nhau của hai người.
Ngọc Thanh Tình cười khổ một tiếng, chỉ có thể tập trung tinh lực ứng phó hai người.
Thêm Nam Lăng Duệ, thoáng chốc Vân Thiển Nguyệt cảm thấy dễ dàng hơn rất nhiều, nàng thi triển trôi chảy toàn bộ quyền pháp, thối pháp, cước pháp, bổ, câu, chém, đâm, vòng qua vòng lại, vân vân, của kiếp trước. Nam Lăng Duệ không có chút khách khí nào, giống như khi còn bé lúc đánh nhau cận thân với Vân Thiển Nguyệt học được chiêu số kết hợp với đặc điểm của mình phát huy ra ngoài.
Loại này dù sao không sử dụng nội lực, bởi vì võ công quá cao, đại khái cũng bởi vì nguyên nhân trời sinh, Ngọc Thanh Tình từ nhỏ đến lớn, học cũng là công pháp nội lực, hiển nhiên chưa bao giờ có mấy người có thể đến gần đấu pháp như vậy, bà dần dần có chút cố hết sức, cái trán hơi lộ ra một tầng mồ hôi mỏng.
Ước chừng sau nửa canh giờ, Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng vui vẻ say mê, Nam Lăng Duệ càng đánh càng có lực.
Mặc dù Ngọc Thanh Tình không đến nổi quá mức chật vật, nhưng tóc mây có chút rời rạc, nàng trừ cười khổ vẫn là cười khổ, khi nàng cười khổ đến vô số lần, nhìn nữ nhi đối diện, vẫn không có ý đinh bỏ qua cho nàng, bà rốt cục bất đắc dĩ mở miệng, giọng điệu có chút mềm mại dụ dỗ nói “Tiểu Nguyệt nhi, cái thân già khọm này của mẫu thân không chịu được các con đánh như vậy. Dừng tay đi!”
Vân Thiển Nguyệt khẽ hừ một tiếng “Ngài còn biết ngài là mẫu thân của con?”
“Đương nhiên biết rõ, một ngày không dám quên.” Ngọc Thanh Tình cười nói.
“Ngài còn có thể cười được, con thấy ngài không mệt mỏi chút nào. Như vậy con còn có rất nhiều chiêu thức chưa sử dụng, nói vậy ngài còn có thể kiên trì tới.” Vân Thiển Nguyệt vốn tính toán dừng tay rồi, nhưng nghe thấy lời của bà lại nhìn thấy bộ dáng mỉm cười của bà, trong lòng càng bực mình, lại càng dùng sức hơn.
“Đã không cười nổi rồi! Tiếp tục đánh, cái thân già khọm này của mẫu thân sẽ phải để lại nơi này rồi.” Ngọc Thanh Tình lập tức thu nụ cười, lắc đầu.
“Đã muộn!” Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, thân pháp quả nhiên biến ảo.
“Đúng, tiểu nha đầu, bà ấy vứt bỏ chúng ta nhiều năm như vậy, không thể dễ dàng tha thứ cho bà.” Nam Lăng Duệ lớn tiếng nói.
Ngọc Thanh Tình nghe vậy nhất thời nổi giận: “Tiểu tử thối, con tới xem náo nhiệt gì, không phải là ta đều đáp ứng con rồi sao?”
“Ngài đáp ứng con, nhưng cũng chưa nói sau này con không được tìm ngài gây phiền toái a!” Nam Lăng Duệ vô tội nhìn Ngọc Thanh Tình: “Mẫu thân, chẳng lẽ là nhiều năm thế này ngài trở nên choáng váng rồi?”
Ngọc Thanh Tình lập tức im bặt, vừa tức giận vừa buồn cười nhìn Nam Lăng Duệ “Vẫn giống như khi còn bé!”
Nam Lăng Duệ cũng hừ một tiếng, khuyến khích Vân Thiển Nguyệt: “Tiểu nha đầu, đánh, hung hăng đánh!”
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới mẹ ruột nàng tìm Nam Lăng Duệ trước đấy, hai người hợp lực ở Lam gia vừa hát vừa bè. Nam Lăng Duệ là ai nàng tất nhiên rõ ràng, hôm nay hiển nhiên hắn đã đáp ứng mẫu thân nàng chuyện gì trước đó rồi, hôm nay liền mượn nàng tới trút giận. Cái tên xấu xa này! Nàng trợn mắt với Nam Lăng Duệ.
Nam Lăng Duệ mặt không đỏ hơi thở không gấp, yên tâm thoải mái, tiếp tục đánh kịch liệt.
Ngọc Thanh Tình bất đắc dĩ, chỉ có thể đánh theo.
Ba người bất tri bất giác đánh tới vách đá, Ngọc Thanh Tình trượt chân, trong khoảnh khắc rơi xuống núi Thiên Tuyết.
“Nương!” Vân Thiển Nguyệt quá sợ hãi, vốn đang vung quả đấm ra sửa thành đi bắt bà, nhưng nàng chỉ vẻn vẹn bắt được một mảnh chéo áo của bà, bởi vì ở núi Thiên Tuyết này đã lâu, tay nàng ra rất nhiều mồ hôi, trong khoảnh khắc mảnh chéo áo kia cũng trượt khỏi lòng bàn tay nàng.
“Nương!” Nam Lăng Duệ cũng kinh hãi, đồng thời hoảng sợ hô một tiếng, hắn đứng sau Vân Thiển Nguyệt một bước, nên ngay cả chéo áo cũng không bắt được.
Vân Thiển Nguyệt thấy không còn bắt được cái gì, không chút nghĩ ngợi, chuẩn bị lao người xuống dưới.
Nam Lăng Duệ một phát bắt được nàng: “Tiểu nha đầu, muội ở trên này đi, ta đi xuống!”
Vân Thiển Nguyệt phất tay hắn ra: “Cút ngay!”
“Được rồi, cùng nhau đi xuống đi!” Nam Lăng Duệ thở dài một tiếng, bắt tay Vân Thiển Nguyệt, lôi kéo nàng muốn trượt đi xuống.
“Mẹ của các con vô dụng như vậy sao?” Một giọng nói sâu kín truyền đến, Ngọc Thanh Tình từ phía dưới núi Thiên Tuyết bay lên, bay bổng rơi vào trước mặt hai người.
Vân Thiển Nguyệt và Nam Lăng Duệ ngơ ngác nhìn bà.
“Bị dọa sợ?” Ngọc Thanh Tình cười nhìn hai người, ánh mắt đều là vẻ từ ái ấm áp của mẫu thân.
“Không có!” Vân Thiển Nguyệt cứng rắn trả lời một câu. Hất tay Nam Lăng Duệ ra, xoay người rời khỏi vách đá.
“Làm sao sẽ bị hù sợ? Chúng con cảm thấy ngài nghĩ chạy trối chết, không có cửa đâu, đang suy nghĩ có nên đuổi theo xuống đánh ngài hay không.” Nam Lăng Duệ khẽ hừ một tiếng, cũng xoay người rời khỏi vách đá.
Ngọc Thanh Tình nhìn hai người, không nhịn được bật cười, cũng rời khỏi vách đá theo hai người.
“Giảo hoạt giống cha các con! Không trách được nói không phải là người một nhà, không tiến vào một cửa.” Vân Thiển Nguyệt ngồi trên tảng đá Nam Lăng Duệ mới vừa ngồi, tức giận trợn mắt nhìn Ngọc Thanh Tình một cái: “Bằng võ công của ngài, làm sao có thể có trượt xuống?”
“Tiểu Nguyệt nhi thật thông minh!” Nam Lăng Duệ sờ sờ đầu Vân Thiển Nguyệt, cũng tức giận trợn mắt nhìn Ngọc Thanh Tình: “May là chúng ta không lo lắng cho ngài.”
Ngọc Thanh Tình đưa tay nâng trán, dường như có chút im lặng.
“Mới vừa rồi không biết là ai muốn nhảy xuống!” Vân Thiển Nguyệt vạch trần lời nói dối của hắn.
“Tiểu nha đầu, vừa rồi muội còn mắng ta cút ngay, tự mình muốn nhảy xuống!” Nam Lăng Duệ không cam lòng rơi ở phía sau.
Vân Thiển Nguyệt lặng yên, mới vừa trong nháy mắt đó, nàng lo lắng gần chết! Nơi nào còn có lý trí suy nghĩ võ công của bà cao cường, chỉ nghĩ bà là mẹ nàng. Lại càng hối hận muốn chết, nếu không phải là mình dây dưa bắt nạt, cũng không đánh bà rơi xuống vách núi rồi. Hiện tại thấy bà cười nhẹ nhàng nhìn nàng, tức giận lại không có chỗ phát tiết, cả giận nói “Con nghĩ đến ngài cả đời cũng không muốn gặp chúng con.”
“Làm sao có thể?” Ngọc Thanh Tình lắc đầu, đi tới ngồi ở bên cạnh Vân Thiển Nguyệt, đưa tay ôm nàng vào trong ngực.
Mặt Vân Thiển Nguyệt tối sầm “Con không phải hai tuổi, năm nay đã mười mấy tuổi rồi!”
Ngọc Thanh Tình dừng tay lại, sắc mặt buồn bã, nụ cười bỗng nhiên biến mất, thở dài nói “Đúng vậy, mười mấy năm rồi! Con cũng đã trưởng thành.”
Vân Thiển Nguyệt không xem được vẻ mặt thương cảm của bà, cứng rắn nói: “Con hoài nghi ngài còn ôm được con sao?”
“Tất nhiên ôm được! Mọi người nói, nhi nữ nặng bao nhiêu, mẫu thân cũng có thể ôm.” Ngọc Thanh Tình vốn dừng tay lại nay lại tiếp tục kéo Vân Thiển Nguyệt, ôm nàng vào trong ngực. Tư thế rất giống như khi còn bé.
Trong ngực mẫu thân, vĩnh viễn là ấm áp đấy.
Trong nháy mắt Vân Thiển Nguyệt cảm giác được hơi thở quen thuộc, mặc dù bị hơi thở băng tuyết trên núi Thiên Tuyết bao trùm hơn phân nửa, nhưng vẫn loáng thoáng cảm thấy hơi thở quen thuộc tận xương, giống như trở lại mười hai năm trước. Mỗi lần được bà ôm vào trong ngực. Cái ôm trong ngực này không giống như khi Dung Cảnh ôm nàng. Dung Cảnh ôm nàng, nàng cảm thấy ấm áp cùng ngọt ngào, lòng tràn đầy yêu thương say đắm. Mà mẫu thân ôm nàng trong ngực, mặc dù đỉnh núi Thiên Tuyết này băng tuyết như vậy, nàng cũng cảm nhận được nồng đậm tình thương và ấm áp của mẹ. Loại ấm áp này trên đời này trừ bà ra, sợ rằng không ai có thể cho nàng.
“Tiểu Nguyệt nhi của ta vô luận lớn bao nhiêu, vẫn là Tiểu Nguyệt nhi của ta!” Ngọc Thanh Tình cười cười, trong mắt chợt lóe nước mắt trong suốt.
Vân Thiển Nguyệt đưa tay ôm bà, rầu rĩ một tiếng “Nương!”
“Ừ!” Ngọc Thanh Tình đáp một tiếng, giọng nói có chút chua xót bị đè nén, nước mắt cố gắng chịu đựng rốt cục chảy xuống mi mắt, một giọt trong suốt chảy xuống, rơi xuống dung nhập vào mặt đất đóng băng.
“Thật không có tiền đồ! Đều già rồi còn rơi nước mắt!” Nam Lăng Duệ ê ẩm nói.
“Con cũng không có tiền đồ! Cưới vợ mà thôi, huyên náo giống như ra chiến trường!” Ngọc Thanh Tình trợn mắt nhìn Nam Lăng Duệ, cánh tay ôm Vân Thiển Nguyệt buộc chặt, nhưng rốt cuộc bởi vì một câu nói kia của hắn mà nước mắt muốn trào ra lại thu trở về.
Nam Lăng Duệ bỗng nhiên vui vẻ: “Hôm nay lên chiến trường cũng không cưới được vợ. Đúng là có chút phế vật!”
“Ta xem tiểu nha đầu Lam gia kia cũng không tệ lắm! Lúc ấy chúng ta ở trong trận thấy rõ ràng, nàng muốn vào đi cứu con! Chứng minh cũng không phải thật vô tâm với con. Con nói không thú liền không thú. Giày vò một chuyến đi không.” Ngọc Thanh Tình nói.
“Giày vò một chuyến đi không thì giày vò một chuyến đi không!” Nam Lăng Duệ không cho là đúng.
“Nương, đừng để ý đến ca ấy, ca ấy cũng không muốn cưới vợ! Theo con thấy dứt khoát sau này cũng không cưới là được rồi .” Vân Thiển Nguyệt nằm ỳ trong ngực Ngọc Thanh Tình không đứng lên.
“Tiểu nha đầu, muội không biết xấu hổ, đều lớn rồi còn muốn nương ôm!” Nam Lăng Duệ tức giận nói Vân Thiển Nguyệt.
“Đừng không ăn được nho thì nói nho chua! Muội thích để cho nương ôm, nương vui lòng ôm muội, ca quản được sao?” Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng.
Nam Lăng Duệ nghẹn họng: “Muội tha thứ cho nương rồi? Cũng quá dễ dàng đi?”
“Tiểu tử thối, có phải con muốn ta một chưởng chụp con xuống núi Thiên Tuyết mới thỏa mãn hay không? Đứng một bên, đừng quấy rầy mẹ con chúng ta nói chuyện.” Ngọc Thanh Tình liếc trắng mắt với Nam Lăng Duệ.
“Con biết ngay là ngài thiên vị mà! Từ nhỏ đã thiên vị tiểu nha đầu này rồi!” Nam Lăng Duệ xoay mặt đi.
Ngọc Thanh Tình có chút buồn cười vừa tức giận: “Nó là muội muội! Con là ca ca, đều đã lớn rồi, còn cáu kỉnh!”
“Con xem sau này dứt khoát gọi muội ấy là tỷ tỷ, con là đệ đệ được rồi. Chưa từng thấy muội muội giống như muội ấy.” Nam Lăng Duệ nói.
“Ca cũng không giống ca ca.” Vân Thiển Nguyệt cũng có chút buồn cười, ngoắc tay với hắn: “Đến, kêu tỷ tỷ nghe một chút.”
Nam Lăng Duệ duỗi tay, đánh vào tay Vân Thiển Nguyệt, tàn bạo nói: “Tiểu nha đầu, muội chọc ta nữa, có tin ta trói muội đưa tới Nam Lương hay không.”
Vân Thiển Nguyệt le lưỡi với hắn: “Ca trói đi được sao?”
“Trước kia không trói được, nhưng