Mặt Vân Thiển Nguyệt vốn đang bị phủ một rặng mây hồng, vừa nghe hắn nói vậy hoàn toàn chuyển thành đỏ, nàng giương mắt, hung hăng trừng mắt nhìn Nam Lăng Duệ một cái.
“Thật phát xuân rồi?” Nam Lăng Duệ mở to hai mắt, cẩn thận đánh giá mặt Vân Thiển Nguyệt, lại nhìn xung quanh một cái, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Nga, mùa thu tới, trái cây chín rồi, có thể hái rồi.”
“Đến cùng ca phải ca ca của muội hay không? Muội phát xuân thì như thế nào? Ca có bản lãnh thì tìm cho muội mười tám nam nhân tới. . . . . .” Vân Thiển Nguyệt thẹn quá hóa giận, nói được một nửa, bỗng nhiên im miệng. Nàng đang nói cái gì vậy?
Dung Cảnh nghe được mười tám nam nhân , trong nháy mắt con ngươi thanh tuyền giăng đầy mây đen.
Nam Lăng Duệ sửng sốt, nhưng ngay sau đó cười to: “Ha ha, tiểu nha đầu, ý nguyện của muội thật là vĩ đại.”
Mặt Vân Thiển Nguyệt xanh hồng lẫn lộn, không dám nhìn Dung Cảnh.
“Tiểu Cảnh, ngươi còn phải nỗ lực a!” Nam Lăng Duệ bày ra một bộ dạng thương hại nhìn Dung Cảnh.
Mây đen trong mắt Dung Cảnh giăng đầy chỉ trong chốc lát liền khôi phục lại bình tĩnh, lành lạnh nhìn Nam Lăng Duệ, không nói chuyện.
Vân Thiển Nguyệt lại cảm giác không khí quanh mình giảm thấp xuống tới mức không còn độ ấm. Bỗng nhiên nàng đảo con ngươi một vòng, đưa tay ôm lấy cánh tay Dung Cảnh, nhìn hắn nịnh nọt nói: “Ta nói hắn có bản lĩnh thì tìm cho ta mười tám nam nhân tới để cho ta đánh một trận.”
“Ừ!” Dung Cảnh thu hồi tầm mắt từ trên người Nam Lăng Duệ, rất là ôn nhu đáp một tiếng.
Thường ngày nếu Vân Thiển Nguyệt nghe được âm thanh này thì cảm thấy ấm áp tận tim gan, nhưng lúc này nghe được âm thanh này làm sao cảm giác giống như là ma âm, nội tâm nàng lành lạnh mà hít một hơi, nàng miễn cưỡng ổn định tinh thần, thông minh không nói thêm gì nữa.
Nam Lăng Duệ nhìn Dung Cảnh một chút, lại nhìn Vân Thiển Nguyệt một chút, bỗng nhiên vui vẻ, xoay người, thản nhiên đi thẳng về phía trước, vừa đi vừa hát một tiểu khúc, đây là tiểu khúc trong núi. Cái gì tình ca ca, tình muội muội, giọng hát của hắn vừa tình cảm vừa phong phú. Một hồi là nam âm, một hồi là nữ âm, rõ ràng là một người hát nhưng lại xướng được hai bè, vừa tuyệt diệu lại vừa thần kì.
Vân Thiển Nguyệt từ từ buông tay đang ôm lấy cánh tay của Dung Cảnh, bỗng nhiên nghĩ tới nàng mới vừa rồi nghĩ muốn cái chuyện kia thật sự không vội, tuyệt đối không vội. Vốn cảm giác nếu là nóng vội, nàng tất nhiên sẽ không có quả ngon để ăn. Vẫn nên không vội là tốt nhất!
Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt thật sâu, ánh mặt giật giật, vẫn không nói chuyện.
Ngọc Thanh Tình đi phía trước cảm thấy buồn cười, lắc đầu, bảy người Hoa Sênh đi phía sau liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đồng thời cùng nghĩ tới sợ là tương lai tiểu chủ không thể lạc quan rồi. Bọn họ cách hai người một khoảng khá xa mà cũng có thể cảm thấy được hơi thở âm trầm từ trên người của Cảnh thế tử.
Đoàn người đi tới Bán Pha nhai.
Đường vào Bán Pha nhai bị phong kín, một tấm bia đá cao cao bên trên viết tám chữ to “Người lạ chớ vào, tự vào sẽ chết”. Điều này làm cho Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới mảnh cự thạch bên ngoài Tử Trúc Lâm của Dung Cảnh, nàng nghi ngờ nhíu mày, “Lúc nào thì Tuyết Sơn lão đầu lại dựng lên một tấm bia đá ở chỗ này? Trước kia không hề có?”
Những lời này là nàng hỏi Dung Cảnh.
“Ừ, không có!” Dung Cảnh lắc đầu.
“Con đường này bị phong kín rồi, bên ngoài còn có bố trí trận pháp. Trận pháp này cũng không thua gì trận đầm rồng hang hổ .” Ngọc Thanh Tình nhìn phía trước nói: “Nơi này không thấy bất kỳ dấu chân nào, hình như thật lâu rồi không có ai ra vào.”
“Tuyết Sơn lão đầu ở chỗ này mệt nhọc cả đời, cũng nên ra ngoài một chút rồi!” Nam Lăng Duệ ha hả cười, “Vừa vặn không có người, chúng ta liền đi vào, lấy khách làm chủ!” Dứt lời, hắn dẫn đường đi vào trước.
Ngọc Thanh Tình nhìn thoáng qua sắc trời, lúc này đã hoàn toàn tối, nàng cười cười, đi theo Nam Lăng Duệ.
Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt đương nhiên cũng không có ý kiến gì, đi theo phía sau hai người.
Tuyết Sơn lão nhân bày trận pháp này tuy khó khăn, nhưng không làm khó được mấy người bọn họ. Đoàn người rất nhanh đã vượt qua trận pháp, tiến vào Bán Pha nhai. Mới vừa đi vào thì có một mãnh hổ gào thét vọt ra.
Nam Lăng Duệ sợ hết hồn, nhảy một cái thật cao trở về phía sau Ngọc Thanh Tình.
Ngọc Thanh Tình cũng sửng sốt một chút, mãnh hổ trực tiếp nhảy về phía nàng. Nàng đang do dự có nên xuất thủ hay không, xuất thủ tất nhiên mãnh hổ này sẽ bị thương, không xuất thủ thì chỉ có thể né tránh, không vào được bên trong. Mãnh hổ này hiển nhiên là dùng để giữ nhà .
“Tiểu Hắc!” Lúc này, Vân Thiển Nguyệt hô một tiếng.
Mãnh hổ vốn đang gào thét đánh về phía Ngọc Thanh Tình bỗng nhiên dừng lại, chuyển đầu hổ uy vũ sang hướng Vân Thiển Nguyệt, một đôi mắt hổ nhìn nàng lộ ra một tia nghi ngờ.
Vân Thiển Nguyệt đưa tay tháo cây trâm xuống, chiếu vào vòng ngọc nơi cổ tay nhẹ nhàng gõ hai cái, mắt mãnh hổ kia sáng ngời. Nhào tới chỗ nàng. Nàng đẩy Dung Cảnh ra, trong nháy mắt mãnh hổ kia đi tới trước mặt nàng, hai chân phía trước giơ lên, khoác lên trên vai nàng, gối đầu ở trên bả vai nàng.
Đám người Hoa Sênh vốn muốn kinh hô, nhưng thấy một màn như vậy có chút trợn mắt há mồm.
“A, cái lễ gặp mắt này vô cùng tốt!” Nam Lăng Duệ bỗng nhiên cười, nhìn về phía Dung Cảnh vừa bị Vân Thiển Nguyệt đẩy ra, cười híp mắt nói: “Không nghĩ tới hoa đào của tiểu nha đầu tràn đầy như thế, ngay cả con hổ cũng không thể chống cự nổi.”
Cuồng phong trong mắt Dung Cảnh thoáng ngưng tụ một chút rồi trở lại bình tĩnh, nhìn Vân Thiển Nguyệt cùng con hổ kia.
Lão hổ có thân hình cao lớn, toàn thân tuyết trắng, chỉ có chữ Vương trên trán là màu đen. Rõ ràng mới vừa rồi còn uy phong lẫm lẫm, gào thét lao ra dọa người, lúc này lại giống như đại hài tử, ở trên đầu vai của Vân Thiển Nguyệt ô ô, dường như là đang làm nũng.
Vân Thiển Nguyệt trợn mắt nhìn Nam Lăng Duệ: “Ca mà nói thêm câu nữa làm cho muội mất hứng, muội sẽ để cho Tiểu Hắc cắn ca.”
Nam Lăng Duệ hiển nhiên có chút sợ con hổ, lập tức ngậm miệng.
“Tiểu Hắc ngoan! Mới mấy năm không tới mà thôi, ngươi đã lớn như vậy rồi!” Vân Thiển Nguyệt đưa tay vỗ vỗ đầu con hổ, vuốt ve nhẹ. Giọng nói dịu dàng, giống như là đang dỗ đứa nhỏ.
Con hổ nức nở, hình như vô cùng ủy khuất, nghe âm thanh giống như là đang cáo trạng với nàng.
“Ngươi xem, ngươi đã lớn như vậy rồi, ta cũng vội vàng lớn lên nên không có thời gian tới thăm ngươi. Lúc này ta đã trưởng thành, không phải tranh thủ thời gian tới thăm ngươi sao, ngoan, không khóc không khóc a!” Vân Thiển Nguyệt phát huy tính tình yêu chính mình, một tay vuốt ve đầu hổ, một tay vuốt ve da lông phía sau lưng nó.
Khóe miệng Nam Lăng Duệ co quắp, nhiều năm vội vàng lớn lên? Vậy mà nàng cũng nói được.
Ngọc Thanh Tình nhìn Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt từ ái mỉm cười.
Ánh mắt của Dung Cảnh không để lại dấu vết rơi ở móng vuốt và đầu của con hổ đang tiếp tục để trên vai Vân Thiển Nguyệt. Một đôi con ngươi bình tĩnh nhìn, nếu không phải mới vừa trong nháy mắt đôi con ngươi đó nổi lên cuồng phong, thật còn tưởng rằng nó không gợn sóng như một mặt gương.
Con hổ dường như cũng hết ủy khuất, dừng lại âm thanh ô ô. Lấy đầu đang đặt tại bả vai nàng ra, một đôi mắt hổ nhìn chằm chằm Vân Thiển Nguyệt, hình như cũng phát hiện nàng trưởng thành, to đến nỗi nó nhận không ra.
“Nó có thể nghe hiểu được tiếng người?” Nam Lăng Duệ kinh ngạc nói.
“Đây là Thông Linh Bạch Hổ, là giống hổ hiếm. Nó trời sinh cũng rất thông minh. Nếu trải qua huấn luyện, thì có thể nghe hiểu được tiếng người .” Ngọc Thanh Tình nói.
“Không nghĩ tới Tuyết Sơn lão đầu còn có đồ tốt như vậy!” Nam Lăng Duệ có chút ghen tỵ nói.
“Đây là Nguyệt Nhi năm đó đưa cho Tiểu Phong .” Ngọc Thanh Tình lắc đầu, cười nói: “Nàng sợ Tiểu Phong trải qua chuyện diệt môn của Văn bá Hầu phủ không chịu được đả kích lớn như vậy, về sau không gượng dậy nổi, sau khi đưa hắn đến nơi này lại lớn mật chạy tới thâm sơn đi bắt một con hổ con cho hắn. Thật khó tưởng tượng, khi đó nàng mới năm tuổi.”
“Hóa ra là như vậy! Tiểu nha đầu, muội đối với tiểu tử Dung Phong kia thật là tốt!” Nam Lăng Duệ chua xót nói.
“Nương, làm sao ngài biết?” Vân Thiển Nguyệt quay đầu nhìn về phía Ngọc Thanh Tình.
Đó là chuyện tình của mười năm trước? Sau khi nàng đưa Dung Phong đến nơi này, nhìn hắn quá mức an tĩnh, ánh mắt lại tối tăm, sợ hắn nghĩ không thông, mặc dù trải qua một đường khuyên nhủ, nhưng nơi này dù sao cũng chỉ có một mình Tuyết Sơn lão nhân, cộng thêm hắn thì cũng chỉ có hai người bọn họ, sợ sau khi hắn trưởng thành tính tình trở nên quái gở, nhưng nàng cũng không thể ở lại cùng với hắn, cho nên nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy nên tìm cho hắn một người bạn, tìm người thì khẳng định không được rồi, bởi vì Tuyết Sơn lão nhân nhận Dung Phong làm quan môn đệ tử. Bán Pha nhai này không cho phép vào ngoại nhân tiến vào. Chỉ có thể tìm động vật rồi, cho nên nàng liền nghĩ đưa đến cho hắn một con hổ con. Muốn đưa dĩ nhiên là phải đưa thứ tốt nhất, cho nên nàng chạy đến Tùng lâm phía sau vách núi Thiên Tuyết, cũng đã chuẩn bị lương khô cho một tháng, tìm hơn mười ngày, mới tìm được mục tiêu, đó là một con hổ mẹ, rất là xinh đẹp, thoạt nhìn nó đang ở thời kỳ chờ sinh, căn cứ theo kiến thức về sinh vật học cùng phán đoán đối với phụ nữ có thai của nàng, chắc chắn trong mấy ngày nữa nó sẽ sinh. Cho nên nàng lại bắt đầu ở ngoài động của nó canh chừng. Việc ngồi chồm hổm canh chừng này vậy mà mất hết bốn năm ngày, bốn năm ngày sau, rốt cục hổ mẹ cũng sinh, sinh ra một cặp hổ con, quả nhiên nàng đoán không sai, đôi hổ con cực kỳ xinh đẹp. Thấy hổ mẹ kiên nhẫn cho hổ con bú, làm cho nàng trong lúc đó nhất thời không nỡ hạ thủ, cho nên bỏ lỡ thời cơ xuất thủ tốt nhất, nhưng nàng nghĩ đến Dung Phong mỗi ngày ở Bán Pha nhai một mình cuối cùng dẫn đến tính tình quái gở tự bế(tự kỷ), nàng vẫn nên quyết tâm. Nhưng đợi nàng quyết định xong , thì qua thời gian hậu sản hổ mẹ đã khôi phục thể lực, có lẽ nó đã sớm chuẩn bị thức ăn đầy đủ, nên từ khi hổ mẹ sinh hổ con vẫn không đi ra ngoài hang, nàng lại phải kiên nhẫn chờ ở ngoài, một lần đợi là đợi hơn nửa tháng mới thấy hổ mẹ ra ngoài kiếm ăn, nàng vốn muốn ôm cả hai con hổ con, bọn chúng thật đáng yêu, nhưng lại nghĩ đến hổ mẹ kiếm ăn trở lại không thấy hai đứa con đâu, chắc chắn sẽ nổi điên, cho nên nàng cũng chỉ ôm đi con nhỏ hơn trong hai con. Cũng chính con hổ hiện giờ. Nàng gọi nó là Tiểu Hắc.
Thời điểm nàng đã dùng hết lương khô chuẩn bị cho một tháng, thì cũng là lúc nàng ôm hổ con trở lại Bán Pha nhai. Nàng còn nhớ rõ lúc ấy Tuyết Sơn lão đầu thấy nàng cùng với hổ con được nàng ôm trong ngực bộ dạng vô cùng kinh hãi, mà Dung Phong dường như cũng bị kinh sợ. Sau khi nghe nàng kể nàng ở trong rừng Tuyết Sơn đợi một tháng vì tìm cho hắn một con hổ con làm bạn, nàng rõ ràng nhìn thấy đôi mắt đẹp kia lập lòe nước mắt, nhưng hắn vẫn liều mạng chịu đựng không khóc, nàng đã cảm thấy thật đáng giá.
Sau đó nàng soi gương, lúc này mới phát hiện bộ dạng mình cực kỳ khó coi, không trách được Tuyết Sơn lão đầu kinh hãi, chính nàng suýt nữa cũng không nhận ra chính mình. Chẳng biết lúc nào mặt bị đông cứng, trầy xước, da tay thì nứt nẻ, ngay cả bàn chân cũng bị lạnh đến mức sinh mủ đau nhức, đầu tóc rối bù xù, quả thực không ra bộ dáng con người. Nhưng lúc đó nàng thật không cảm thấy, cũng không phát hiện chỉ mới chưa đầy một tháng lại tự giày vò mình thành ra bộ dạng như vậy.
Sau đó Tuyết Sơn lão nhân cho nàng ở lại Bán Pha nhai nửa tháng, dùng vô số thuốc dưỡng nhan tốt nhất, mới làm cho nàng trở lại như lúc đầu. Vừa đau lòng cho thảo dược hắn trồng lại vừa liên tục cảm thán với Dung Phong: “Xú tiểu tử ngươi kiếp trước tích đức nên mới gặp được tiểu nha đầu này, sau khi lớn lên nhất định phải cưới nàng làm vợ.” Nàng nhớ lúc đó Dung Phong không nói lời nào, nhưng hình như gật đầu một cái rất nặng. Tuyết Sơn lão đầu lại cảm thán: “Thật là kỳ lạ, thiên hạ lại có một tiểu nha đầu như vậy. Quái thai a! Quái thai!”
Sau khi thương thế nàng tốt lên liền rời đi, nhắn nhủ Dung Phong phải chăm lo thật tốt cho tiểu hổ, nàng kể cho hắn nghe quá trình hổ mẹ sinh hổ con, còn nói cho hắn biết vốn là có tới một đôi tiểu hổ, bởi vì nàng ôm đi một con, nên làm cho tiểu hổ không có mẹ, rất đáng thương, cho nên hắn phải đối tốt với nó. Lại thận trọng nói cho hắn một chút kiến thức nuôi hổ, hắn đều nhất nhất ghi nhớ. Cuối cùng nàng lải nhải nói nửa ngày cảm thấy còn không còn gì để dặn nữa, thế nhưng Dung Phong lại lần đầu tiên cười với nàng, nói: “Hắn nhất định sẽ sống tốt, nuôi tiểu hổ thật tốt, học võ công và y thuật thật giỏi, sẽ không tự bế, cũng sẽ không trở thành quái gở.” Nàng mới yên lòng rời đi.
Hôm nay nghĩ lại, một ít chuyện cũ, lúc ấy nàng thật không có xem mình là tiểu hài tử năm tuổi. Nhưng trong mắt người khác thì chuyện này quả thật là ngạc nhiên cỡ nào. Nhưng chuyện kỳ quái hơn là ngay cả Dung Cảnh cũng không biết chuyện này, mẹ nàng làm sao biết được?
“Năm đó Văn bá Hầu phủ diệt môn, nương và cha con nhận được tin tức trở về thì đã muộn. Nhìn thấy con cứu Tiểu Phong, chúng ta không yên lòng, âm thầm một đường theo tới núi Thiên Tuyết. Nghĩ đến con đưa hắn đi tới nơi sau đó sẽ trở về kinh ngay, nhưng ai cũng không nghĩ tới con ra khỏi Bán Pha nhai lại không lập tức trở về, hơn nữa còn ở bên ngoài đi dạo một hồi lâu, bộ dáng như đang suy nghĩ sâu xa, sau lại thấy con chạy vào Tùng lâm phía sau vách núi Thiên Tuyết. Khi đó con mới năm tuổi, ta thật rất sợ hãi, nghĩ đi ra ngoài cản con, nhưng cha con sợ phá hủy lời thề, khuyên ta ở lại. Chúng ta chỉ có thể đi theo phía sau con. Nhìn con tìm thấy tung tích dấu chân hổ, thấy con canh giữ ở ngoài động hổ chờ con hổ sanh, sau lại thấy con đấu tranh giữa việc bắt hay không bắt hổ con, cuối cùng nhìn thấy con ôm hổ con rời đi trong lúc hổ mẹ ra ngoài kiếm ăn. Đó là Tùng Lâm hàng năm ít ai lui tới, thường xuyên có dã thú, một tiểu nha đầu năm tuổi, lại biết như thế nào tránh né dã thú, không chỉ có kiên nhẫn, có nghị lực, có thể thực hiện mọi chuyện chu đáo chặt chẽ, không phạm một chút sai lầm nào. Một tháng sau chúng ta đi theo con ra khỏi Tùng Lâm, lúc ấy cha con đã nở nụ cười, nói tiểu nha đầu không hổ là nữ nhi của chúng ta, tách khỏi chúng ta cũng sẽ sống rất tốt, dù là ném con vào trong vũng bùn con cũng có thể sống tốt, để cho ta đừng thương tâm lo lắng.” Ngọc Thanh Tình cười nhớ lại chuyện năm đó, không khỏi cảm khái.
“Thì ra là khi đó các ngài vẫn đi theo phía sau con!” Nhất thời trong lòng Vân Thiển Nguyệt đầy tràn hạnh phúc.
“Đúng vậy, nếu không phải công công ép cha con phát thề độc, chúng ta đã sớm xông ra ngăn cản con, mặc dù không ngăn được, cha con cũng sẽ giúp con chuẩn bị một con hổ con, làm sao lại để cho con khổ cực như vậy? Nhưng rốt cuộc cũng là không dám. Dù sao cũng là ở trước mặt liệt tổ liệt tông Vân Vương Phủ phát thề độc, vạn nhất linh nghiệm thì phải làm sao? Chúng ta muốn nữ nhi khỏe mạnh, chứ không phải là thiếu tay thiếu chân. Sau đó ta lại vào Tùng Lâm, ta định chuẩn bị trước một con hổ con để cho con tình cờ gặp được mà đem về, nhưng cha con không đồng ý, nói là muốn tôi luyện một chút không có gì là không tốt. Có chúng ta theo sau con, con cũng không xảy ra chuyện gì, hơn nữa nhìn con chuẩn bị kế hoạch chặt chẽ chu đáo, lại cẩn thận hành động, làm gì còn cần chúng ta trợ giúp, chẳng phải là dư thừa sao. Ta cũng bỏ đi ý niệm trong đầu.” Ngọc Thanh Tình cười nói.
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, cười cười, bỗng nhiên hai tay vây quanh ở thân thể con hổ, đặt mặt nàng ở bên mặt lông hổ mà cọ cọ.
Con hổ dường như nghe được cái hiểu cái không, nhưng Vân Thiển Nguyệt tới hiển nhiên khiến nó thật cao hứng, nó vốn đang kêu ô ô lại không kêu nữa, cũng dùng đầu vui vẻ cọ cọ đầu Vân Thiển Nguyệt. Một người một hổ, xa cách gặp lại, thật rất vui mừng.
“Chết tiệt, tiểu nha đầu, rốt cuộc muội muốn dính lấy con hổ lớn này tới khi nào?” Ánh mắt ghen tỵ của Nam Lăng Duệ cũng đã chuyển xanh, tức giận nói: “Cho tới bây giờ muội chưa từng đối tốt với ca ca như vậy, lại đối xử vô cùng tốt với tiểu tử Dung Phong kia. Vậy mà ngồi chờ một tháng để bắt hổ cho hắn.”
Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, “Quên việc muội ở trong phòng buồn bực suốt nửa tháng đích thân làm cho ca cây quạt kia rồi à?”
Nam Lăng Duệ nhất thời nghẹn ngào, nhưng ngay sau đó chuyển hướng Dung Cảnh, giận dữ nói: “Cây quạt của ta bị cái tên lòng dạ hiểm độc này làm hỏng rồi!”
“Lúc ấy ngươi đang ở Thiên Thánh, cầm lấy cây quạt kia rêu rao khắp nơi, ta không hủy không được.” Dung Cảnh bỏ qua sự tức giận của Nam Lăng Duệ, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Sắc trời đã muộn. Nàng không đói bụng nhưng tất cả mọi người đều đói rồi, vào đi thôi!”
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt đẩy