Dung Cảnh nghe thấy Vân Thiển Nguyệt hừ nhẹ, thấy thần sắc của nàng có vẻ không đúng, môi mỏng hơi cong, tự tiếu phi tiếu (cười mà không phải cười).
Đám người Hoa Sênh liếc mắt nhìn nhau, thầm nghĩ nếu Cảnh thế tử đấu cùng Tiểu chủ, đương nhiên tỷ lệ bọn họ bị dán tờ giấy sẽ thấp một chút. Chỉ là không biết người nào có thể thắng người nào? Nghĩ như vậy, tất nhiên liền cảm thấy rất vui vẻ. Tâm tình bọn họ vốn đang khẩn trương sợ bị dán tờ giấy lên mặt, nhưng thoáng cái tâm tình đã trở nên tung tăng như chim sẻ, cùng đợi trò hay tới.
Ván bài tiếp tục.
Ván thứ ba Lăng Liên bị dán giấy. Hoa Lạc và Phong Lộ vốn là hai người đều bị mọi người cười nhạo, nên thấy có người mới gia nhập chung nhóm với bọn họ đương nhiên là mừng rỡ cao hứng, đồng thời đều dâng tặng cho Lăng Liên một chữ “Đần”, Lăng Liên buồn buồn để cho Vân Thiển Nguyệt cười híp mắt dán giấy vào trên mặt nàng.
Ván thứ tư Y Tuyết bị dán giấy, ba người Hoa Lạc, Phong Lộ, Lăng Liên hoan hô một tiếng, Y Tuyết trợn mắt nhìn ba người một cái, cũng có chút buồn bực để cho Vân Thiển Nguyệt cười híp mắt dán giấy vào trên mặt nàng.
Ván thứ năm tiểu nha đầu Phong Lộ trúng chiêu lần nữa, rất là buồn bực nhìn chằm chằm tờ giấy sắp được dán vào mặt nàng hồi lâu, cuối cùng vẫn không tránh khỏi, tờ giấy trên mặt từ một biến thành hai. Ba người Hoa Lạc, Phong lộ, Lăng Liên đều trổ hết tài năng.
Ván thứ sáu Lăng Liên trúng chiêu lần nữa, Phong Lộ nhìn trên mặt Lăng Liên giống nàng, đều nhiều thêm một tờ giấy nên rất cao hứng cười to.
Ván thứ bảy Hoa Sênh bị dán giấy, bốn người Hoa Lạc, Phong Lộ, Lăng Liên, Y Tuyết đồng thời hoan hô một tiếng. Nàng cười nhìn bốn người, tự mình cầm giấy dán lên mặt.
Ván thứ tám. . . . . .
Ván thứ chín. . . . . .
Ván thứ mười. . . . . .
Tờ giấy dán ở trên mặt của mấy người bọn họ lần lượt mà gia tăng, còn lại bốn người Thương Lan, Phượng Nhan, Dung Cảnh, Vân Thiển Nguyệt không một người nào trúng chiêu.
Ván bài tiếp tục.
Ván thứ mười một. . . . . .
Ván thứ mười hai. . . . . .
Ván thứ mười ba. . . . . .
Ván thứ mười bốn, rốt cục mặt của Phượng Nhan cũng bị dán giấy, trong tiếng hoan hô của những người kia (người bị dán giấy) hắn rất tự giác dán giấy lên trên mặt mình.
Vân Thiển Nguyệt nhìn gương mặt tuấn tú của Phượng Nhan bị dán tờ giấy ngay giữa, hai mắt nhìn cẩn thận, cười híp mắt nói: “Phượng Nhan lớn lên thật đẹp mắt, dù bị dán con rùa đen nhỏ, cũng vẫn dễ thương như vậy.”
Mặt Phượng Nhan đỏ lên, không dám nhìn Vân Thiển Nguyệt.
“Ah, còn thẹn thùng!” Vân Thiển Nguyệt cười nhìn hắn, gương mặt tuấn tú lại nổi lên hai rặng mây đỏ, nàng sợ hãi than không dứt. Thì ra là nam nhân đỏ mặt cũng đẹp mắt như vậy, không thua gì mỹ nhân như hoa, đẹp tựa mây tím.
“Tiếp tục!” Vẫn không có mở miệng, Dung Cảnh lườm Phượng Nhan một cái, ấm giọng nhắc nhở Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt thu hồi tầm mắt, tiếp tục đánh bài.
Ván thứ mười lăm. . . . . .
Ván thứ mười sáu. . . . . .
Ván thứ mười bảy. . . . . .
Ván thứ mười tám. . . . . .
. . . . . .
Tờ giấy lặp đi lặp lại xuất hiện ở trên mặt đám người Phong Lộ, Lăng Liên, Y Tuyết.
Thương Lan là người duy nhất trừ Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt không bị dán giấy, ánh mắt mọi người đều không khỏi theo dõi hắn. Lúc hắn thấy ánh mắt của mọi người, mặt cũng có chút hồng, cười đến có chút mất tự nhiên, còn có chút ngượng ngùng và xấu hổ. Nhưng mỗi một ván đều an toàn tránh thoát.
Vân Thiển Nguyệt vừa chơi bài vừa nhìn Thương Lan. Trong bụng cảm thán, cha mẹ sinh con trời sinh tính, đều không giống nhau, những lời này quả nhiên là đúng. Dung mạo của hai người Thương Lan và Thương Đình có mấy phần tương tự nhưng hiển nhiên là tính cách bất đồng thật lớn. Thương Đình chính là một bộ dạng hồ ly ngạo kiều(ngạo: kiêu ngạo, kiều: xinh đẹp), mà Thương Lan lại thiên về hướng nội, nói không nhiều lắm, nhưng bàn về thông minh thì lại vượt trội, xem việc hôm nay chơi bài liền biết, hắn là tuyệt đối thông minh. Nàng biết võ công của hắn là cao nhất trong bảy người bọn họ, việc này cũng là do thiên phú.
“Tiểu chủ, sao ngài luôn nhìn Thương Lan?” Trên mặt tiểu nha đầu Phong Lộ bị dán giấy nhiều nhất, đương nhiên hi vọng kéo người khác xuống nước giống mình, nhưng mà đã qua nhiều ván như vậy, ba người Cảnh thế tử, Tiểu chủ, Thương Lan đều không trúng chiêu. Làm cho nàng có chút buồn bực.
“Không phải mọi người đều đang nhìn hắn sao?” Vân Thiển Nguyệt thấy Thương Lan đỏ mặt, nhíu mày.
Mặt Thương Lan càng đỏ hơn, đầu khẽ rũ xuống.
Tiểu nha đầu Phong Lộ lập tức mất ngôn ngữ, lầm bầm một câu, “Bộ dạng Thương Lan ca ca xấu hổ cũng rất đẹp mắt.”
Hoa Lạc cười ha ha, “Từ nhỏ hắn chính là bộ dạng này, nhiều năm như vậy cũng không thay đổi.”
Phong Lộ lập tức trợn mắt với Hoa Lạc, “Hoa Lạc ca ca không biết xấu hổ , không đỏ mặt.”
Hoa Lạc khẽ hừ một tiếng, hiển nhiên không xem lời nói của Phong Lộ ra gì.
Vân Thiển Nguyệt cười, kêu mọi người tiếp tục.
Ván thứ hai mươi tám. . . . . .
Ván thứ hai mươi chín. . . . . .
Ván thứ ba mươi. . . . . .
. . . . . .
Ván thứ năm mươi, rốt cục Thương Lan không chống cự nổi, bị trúng chiêu, lúc này Phong Lộ với khuôn mặt đầy giấy dán liền lớn tiếng hoan hô, những người còn lại mặc dù không lớn tiếng giống nàng , nhưng hiển nhiên cũng cực kỳ hưng phấn. Trong tiếng hoan hô của mọi người Thương Lan tự dán con rùa đen nhỏ lên mặt.
Trong đám người chỉ có trên mặt hai người Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt đều sạch sẽ.
Bảy người đều đặt ánh mắt ở trên người của hai người, lúc này tâm tình buồn bực bị dán giấy lên mặt đã sớm bay mất, chỉ một lòng muốn xem trong hai người bọn họ người nào bị dán con rùa đen nhỏ lên mặt trước.
Không khí trở nên khẩn trương một lần nữa.
Vân Thiển Nguyệt đang cầm bài, híp mắt cười với Dung Cảnh, “Thật là, chưa từng biết chàng chơi bài mà còn có bản lãnh như vậy!”
“Xem thường ta?” Dung Cảnh mỉm cười nhướng mày.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới nàng nào dám xem thường hắn, chỉ là đang hối hận vì sao lúc bắt đầu ván đầu tiên nàng lại không ra tay giống như ra tay với Hoa Lạc, hạ thủ với hắn. Nếu không thì hiện tại trên mặt hắn giờ đã có tờ giấy rồi. Đáng tiếc qua năm mươi ván, người này hiển nhiên đã từ một tiểu thử(chuột con) biến thành Lão Thử rồi, nàng nhìn Dung Cảnh, cười đến thấy lỗ mũi không thấy mắt, “Tiếp tục!”
“Ừ! Tiếp tục!” Dung Cảnh cong môi cười cười, tao nhã.
Vân Thiển Nguyệt bắt đầu lắc lắc bình trong tay.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trên mặt những người còn lại bị dán càng ngày càng nhiều, sắc trời càng ngày càng mờ, mưa bên ngoài càng rơi càng lớn, hai người kia vẫn không bị dán tờ giấy.
Ván bài chín người dần dần biến thành mong đợi ván bài của hai người.
Sắc trời hoàn toàn đen kịt, trên mặt tiểu nha đầu Phong Lộ đã dán đầy giấy, rốt cục mưa bên ngoài cũng ngừng, tiểu nha đầu cũng không chịu nổi rồi, bắt đầu kêu to, “Ta muốn thối lui!”
“Ta cũng muốn thối lui!”
“Ta cũng muốn thối lui!”
“. . . . . .”
Một hai ba bốn năm sáu bảy người đều liên tiếp tỏ vẻ muốn thối lui.
Vân Thiển Nguyệt nhìn bảy người một cái, trên mặt Thương Lan bị dán giấy ít nhất, Phong Lộ nhiều nhất, Lăng Liên, Y Tuyết so với Phong Lộ cũng không ít hơn là bao, Hoa Lạc và Phượng Nhan, Hoa Sênh không sai biệt lắm. Nàng nhướng mày với Dung Cảnh, “Bọn họ đều xin tha rồi, chàng và ta vẫn tiếp tục hay là tan cuộc?”
Dung Cảnh nhìn Hoa Lạc: “Tiếp tục đi!”
Ánh mắt Hoa Lạc sáng lên, đương nhiên tiếp thu được ý tứ của cái nhìn kia, Cảnh thế tử đáp ứng hắn, đương nhiên sẽ làm được.
“Chàng xác định?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày, cũng nhìn Hoa Lạc một cái, cười nói: “Chàng xác định chàng có thể giúp Hoa Lạc hòa nhau một ván?”
“Ta cảm thấy sắc trời còn sớm!” Dung Cảnh lắc đầu, cười đến ôn hòa .
Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua bên ngoài, bên ngoài tối như mực, nàng im lặng một lát, “Ba ván cuối!”
“Cũng được!” Dung Cảnh mỉm cười gật đầu.
Ván đầu tiên ngang tay!
Ván thứ hai ngang tay!
Ván thứ ba còn chưa bắt đầu, bảy người thở cũng không dám thở gấp, bảy ánh mắt nháy mắt cũng không dám nháy, vững vàng đặt ở trên người hai người bọn họ.
Ván thứ ba, Vân Thiển Nguyệt kém một bước, bại!
“Cảnh thế tử quả nhiên lợi hại!” Hoa Lạc cười to, nhìn Vân Thiển Nguyệt rất đắc ý, giống như như người thắng chính là hắn, “Tiểu chủ, phong thủy luân chuyển, hôm nay cũng chuyển tới ngươi rồi? Chậc chậc! Quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn!”
Vân Thiển Nguyệt lặng yên, trợn mắt nhìn Hoa Lạc, u ám nói: “Hoa Lạc, có phải ngươi ngứa da hay không?”
Hoa Lạc lập tức ngừng cười, bi ai mà im miệng.
Vân Thiển Nguyệt đặt bài xuống, hung dữ nói với Dung Cảnh: “Xem như chàng lợi hại!”
Dung Cảnh cười nhẹ, nhắc nhở: “Dán giấy lên đi, mọi người chúng ta đều muốn nhìn xem.”
Vân Thiển Nguyệt cầm lấy tờ giấy, dán tại trên trán, xoay một vòng tròn, thoải mái hỏi mọi người: “Đều thấy được chưa?”
“Thấy được!” Mấy người đều cười trả lời.
Vân Thiển Nguyệt đưa tay chỉ chỉ lên tờ giấy vẽ hình con rùa đen nhỏ, quay đầu hỏi Dung Cảnh, “Đẹp mắt không?”
Dung Cảnh cười gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt ngáp một cái, phất tay với mọi người, “Tất cả giải tán đi! Mệt chết đi được!”
Bảy người gỡ giấy xuống, liên tiếp ra khỏi gian phòng. Từ cửa đến ngoài viện, truyền đến trận trận âm thanh cười đùa, Vân Thiển Nguyệt nghe được rõ ràng, đều là nói Cảnh thế tử thật là lợi hại. Nàng một tay lấy tờ giấy trên mặt xuống dán vào mặt Dung Cảnh.
Dung Cảnh không tránh né, mặc nàng dán tờ giấy lên.
Vân Thiển Nguyệt cẩn thận nhìn hắn một cái, mặc dù dán con rùa đen nhỏ, cũng vẫn là dung nhan như thi như họa làm cho người và thần cùng căm phẫn, nàng hừ khẽ một tiếng, “Đi làm cơm!” Bỏ lại một câu nói, đi tới trước giường lớn.
“Được!” Dung Cảnh mỉm cười gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại nhìn hắn, thấy được một đôi tay như ngọc đang thu thập các quân bài, sau đó đứng dậy đi đến tủ treo quần áo cất vào. Nàng lười biếng nhắm mắt lại, “Ta muốn ăn cá!”
“Được!” Dung Cảnh thống khoái lên tiếng.
“Còn muốn ăn gà!” Vân Thiển Nguyệt lại nói.
“Được!” Dung cảnh gật đầu.
“Còn muốn uống rượu hoa đào.” Vân Thiển Nguyệt nói tiếp.
“Được!” Dung Cảnh lần lượt đáp ứng.
Vân Thiển Nguyệt há miệng lại khép lại, khoát khoát tay, giống như đại gia nói: “Còn gì nữa không! Nhanh lên một chút!”
“Ừ!” Dung Cảnh cười đi ra khỏi cửa phòng.
“Này, chàng gỡ tờ giấy trên mặt xuống .” Vân Thiển Nguyệt lại kêu hắn.
“Ta còn tưởng rằng nàng nguyện ý để cho bọn họ thấy ta như vậy.” Dung Cảnh quay đầu mỉm cười với Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt liếc trắng mắt: “Một mình ta nhìn là đủ rồi!”
Dung Cảnh tháo tờ giấy xuống, cười đi ra ngoài.
Vân Thiển Nguyệt nhìn ra cửa, nhắm mắt lại, hồi lâu không tiếng động nở nụ cười. Một lát sau, thu hồi nụ cười, cuộc sống an bình nhàn nhã như vậy, sau khi hồi kinh sợ là không có nữa.
Chẳng biết ngủ từ lúc nào, cho đến trong phòng có mùi đồ ăn bay tới, nàng mới mở mắt. Chỉ thấy Dung Cảnh bưng hai cái mâm đi vào, một mâm là cá, một mâm là gà, nàng có chút sững sờ nhìn hắn.
“Tỉnh?” Dung Cảnh đặt cái mâm ở trên bàn, xoay người lại cười hỏi.
“Ừ, chàng tìm được gà ở đâu?” Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới trước đó nàng cố ý gây khó khăn cho hắn, cá có thể tìm ở cái áo cách đó không xa, gà thì sẽ gặp khó khăn, bao nhiêu dặm chung quanh đây, sợ là tất cả động vật còn sống ở Bán Pha nhai đều bị Tiểu Hắc ăn hết rồi. Nơi nào còn có gà?
“Nàng muốn ăn, không có cũng có thể biến ra.” Dung Cảnh cười nói.
Vân Thiển Nguyệt mở mí mắt ra, đẩy chăn, đi tới trước bàn kinh ngạc nhìn gà trong mâm, “Là gà tuyết? Chàng chạy đi núi Thiên Tuyết?”
“Ừ!” Dung cảnh gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh, chỉ thấy ánh mắt hắn ôn nhu nhìn nàng, trong lòng nàng cảm động, vòng tay ôm lấy hắn, “Ta cũng chỉ bởi vì chàng thắng cho nên không phục nói một chút mà thôi! Sao chàng lại đi thật?”
“Lấy niềm vui của phu nhân là gia huấn!” Dung Cảnh nói.
“Gia huấn gì?” Vân Thiển Nguyệt ngửa mặt nhìn hắn.
“Sở gia! Là ông ngoại nói cho ta biết, nói ta chọc giận khiến nàng bỏ đi, nếu không dụ dỗ nàng cho tốt, không cho lập gia đình, không cho phép ta trở về Sở gia, không cho phép gọi hắn là ông ngoại, cho nên, ta phải cố gắng lấy lòng nàng.” Dung Cảnh vòng tay qua eo nhỏ của Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt chớp mắt mấy cái, như thật nói: “Vậy chàng nên dụ dỗ ta thật tốt!”
“Ừ!” Dung Cảnh cúi đầu hôn nàng, buông nàng ra, “Ngày mai lên đường, sau khi ăn xong chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút!”
“Được!” Vân Thiển Nguyệt ngồi ở trước bàn.
Sau cơn mưa không khí bên trong Bán Pha nhai tươi mát, một đêm này, bình yên an tĩnh.
Sáng sớm ngày hôm sau, Dung Cảnh, Vân Thiển Nguyệt mang theo bảy người Hoa Sênh, Hoa Lạc lên đường rời khỏi Bán Pha nhai.
Tiểu Hắc ôm cánh tay Vân Thiển Nguyệt làm sao cũng không chịu buông tay, Vân Thiển Nguyệt dụ dỗ nó hồi lâu, cuối cùng hứa hẹn nhất định trở lại thăm nó, nó mới thôi, lưu luyến để Vân Thiển Nguyệt rời đi.
Đường trở về vẫn là đi đường tắt. Dĩ nhiên không phải là con đường Vân Thiển Nguyệt dẫn lúc trước, mà là Dung Cảnh biết đến một đường tắt khác. Chỉ khó đi một chút, vượt núi băng đèo, có nhiều chỗ là khe núi vách đá. Nhưng võ công chín người cao cường, đương nhiên không thành vấn đề gì.
Dung Cảnh không còn đi không nhanh không chậm như lúc đi, ban đêm không nghỉ ngơi cả đêm nữa, mà chỉ nghỉ ngơi sơ sơ, rồi đi cả đêm không ngừng.
Đương nhiên Vân Thiển Nguyệt không có ý kiến gì. Bọn họ ở núi Thiên Tuyết trì hoãn một ngày, lại ở Bán Pha nhai trì hoãn một ngày, lúc đến mất thêm hai ngày nữa, ở mười dặm rừng đào đợi nửa ngày, từ lúc rời kinh tổng cộng đã là năm ngày. Năm ngày đã qua vừa lúc cũng phải trở về thành, trì hoãn hơn nữa sợ là không thỏa đáng.
Dung Cảnh chọn con đường này có thể nói đúng là vô cùng tắt. Chỉ có dùng một ngày một đêm đã trở lại kinh thành.
Vân Thiển Nguyệt đứng tại mặt đất Tử Phong Lâm không dám tin nhìn Dung Cảnh, con đường này cũng quá tắt rồi!
“Đi thôi! Chúng ta còn trở về sớm hơn so với Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh Nhiễm.” Dung Cảnh đưa tay nắm lấy tay Vân Thiển Nguyệt, từ ngoài thành, dựa vào mật đạo đi về Vân Vương Phủ.
Lăng Liên và Y Tuyết đi theo sau, năm người Hoa Sênh, Hoa Lạc tách ra trở về Yên Liễu Lâu.
Vân Thiển Nguyệt biết từ khi nàng ra lệnh cho Hoa Lạc truyền tin cho Tam công tử, thì ngày hôm sau liền truyền lại tin tức hồi báo, Dạ Thiên Khuynh và Dạ Thiên Dục lập tức hành động, phái năm trăm ẩn vệ, lần thứ hai ám sát. Toàn bộ ẩn vệ bị diệt, Dạ Thiên Dật hao tổn hai trăm ẩn vệ. Đồng thời vốn là đang bị thương nhẹ vết thương lại tăng thêm. Dạ Khinh Nhiễm vốn đã trọng thương vốn muốn ra tay, nhưng dưới sự bảo vệ của Dạ Thiên Dật nên không có việc gì. Cho nên, Dạ Khinh Nhiễm vẫn chỉ là trọng thương mà thôi, tính mạng hai người không có lo lắng gì. Bởi vì gặp cướp cùng sau đó gặp ám sát, trì hoãn hành trình. Cho nên, theo như nàng tính toán , có lẽ bọn họ vẫn còn chưa có hồi kinh.
Thông qua mật đạo, chỉ cần thời gian nửa canh giờ là đã vào thành rồi.
Sau nửa canh giờ, Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt đã trở lại ám thất tại gian phòng của Vân lão Vương Gia.
Hai người vừa mới đi tới, đa nghe được bên trong gian phòng mơ hồ có giọng nói truyền ra, trừ Vân Vương gia còn có mấy giọng nói quen thuộc. Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, dừng bước, núp ở trong phòng tối không đi ra ngoài.
“Vân Vương huynh, nếu ngươi đáp ứng chuyện này, Hoàng thượng sẽ chấp thuận cho ngươi cởi giáp (từ quan).” Giọng nói của Đức Thân vương.
“Có hai vị công chúa làm bạn, đây là Thiên đại phúc khí. Thử hỏi từ xưa tới nay, trong thiên hạ có mấy người có phúc khí bực này? Vân Vương huynh, đừng do dự nữa. Đây là phúc khí của Vân Ly.” Giọng nói của Hiếu Thân vương.
“Biết sai có thể thay đổi, thiện ác thay đổi. Bây giờ Lục công chúa đã có lòng hối cải, Minh phi nương nương cầu xin Hoàng thượng. Hoàng thượng cũng nguyện ý thành toàn chuyện song hỷ này. Đây là coi trọng Vân Vương Phủ, coi trọng thế tử Vân Ly. Bao nhiêu người mong muốn còn không được. Vân Vương không cần do dự nữa. Ngài tốt hơn lão thần nhiều, hiện giờ nữ nhi của lão thần không rõ tung tích. . . . . Haiz. . . . . .” đây là giọng nói ảm đạm, thương tâm của Tần Thừa tướng.
Vân Thiển Nguyệt nheo mắt lại, đây là tam đường hội thẩm? Đã có bao lâu rồi nàng chưa nghe được tên của Lục công chúa rồi?
“Nói thì nói như vậy! Nhưng chuyện nhân duyên cũng là phải xem thiên ý. Lần trước Lục công chúa tổn thương Ly nhi, Ly nhi đã lạnh tâm, hắn và Thất công chúa vừa tân hôn, tình cảm rất tốt, Lục công chúa lại đến, này. . . . . .” Giọng nói của Vân Vương gia lộ ra do dự , “Này sợ rằng không tốt. . . . . .”
“Làm sao lại không tốt? Vân Vương huynh quá lo lắng! Đây là việc tốt!” Đức Thân vương nói.
“Đúng vậy! Hai vị công chúa làm bạn, đều là cành vàng lá ngọc, tất nhiên rất dễ thân cận.” Hiếu Thân vương cũng nói.
“Không sai, Vân Vương cũng đừng có do dự nữa! Ngươi được hai cô con dâu, bao nhiêu chuyện tốt? Nếu là ta ta đã sớm đáp ứng.” Tần Thừa tướng hâm mộ nói: “Hiện tại tiểu nhi tử nhà ta cũng còn chưa đính hôn.”
“Chuyện này phải xem ý nguyện của Ly nhi. Hai vị