(*: Nguyên văn là: 敲山震虎 = Xao sơn chấn hổ: công kích khiến kẻ địch phải hoảng sợ. Đây là một loại chiến lược, chỉ uy hiếp trên hình thức, phô bày thực lực quân sự khiến đôi phương phải sợ hãi mà khuất phục, đạt được mục đích không chiến mà thắng. Sau này được dùng với nghĩa rộng: cố ý cảnh báo, khiến người ta phải chấn động.
Nguồn: http://thachanhtim9x.wordpress.com
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy nở nụ cười, lần này Vân Ly và Thất công chúa kiên định như vậy, cũng không ngoài ý muốn của nàng, hơn nữa lại cảm thấy rất tốt. Hai người hai dung nhan bất đồng, nhưng mặt kiên định như một người. Nàng tin tưởng, bọn họ sẽ đi cùng với nhau cho tới cuối đời. Việc này so với việc nàng gặp lại mẹ ruột cũng không kém vui mừng hơn là bao.
Vân Ly nhìn thấy Vân Thiển Nguyệt cười, sắc mặt bình tĩnh buông lỏng liền nổi lên rặng mây đỏ, thấp giọng nói: “Muội muội, muội đang cười ta?”
“Không có! Muội đang cao hứng.” Vân Thiển Nguyệt cười khẽ một tiếng, ngoại trừ cao hứng việc ở nơi vương triều phong kiến này lấy nam tử vi tôn mà hắn còn có thể một đời này chỉ lấy một vợ, không tái thú thê, còn có cao hứng hôm nay khi nói chuyện với nàng hắn vẫn có thể đỏ mặt mất tự nhiên, bảo tồn chân thực như khi mới gặp gỡ lúc đầu, tại cái chảo nhuộm lớn giữa triều cục Thiên Thánh trong thời gian dài như vậy mà còn có thể như thế, thì đúng là khó có được.
“Ta còn tưởng rằng muội đang ở đây giễu cợt ta!” Vân Ly cười cười.
“Ca ca, huynh và chị dâu đã nói chuyện này chưa?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.
Vân Ly lắc đầu, “Còn chưa có! Ta chắc chắn sẽ không đồng ý, không muốn trong lòng nàng có gánh nặng.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, cười nói: “Huynh nghĩ vậy là tốt. Nhưng thiên hạ không có tường nào gió không lọt qua được. Huống chi nàng không phải là thê tử bình thường của huynh, cần huynh che chở, nàng là Thất công chúa. Chuyện Văn bá Hầu phủ chắc là huynh cũng biết một chút? Ta không biết Thất công chúa nói với huynh bao nhiêu? Về nàng…… cùng Dung Phong.”
“Đại hôn ngày đó, nàng đã nói hết suy nghĩ của nàng cho ta biết. Ta cũng đã biết.” Vân Ly bình tĩnh nói.
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, trịnh trọng nói: “Nàng có thể ở hoàng cung ẩn nhẫn mười năm, sau lại quyết tâm gả cho huynh. Tâm trí cứng cỏi, có lẽ còn lớn hơn huynh. Huynh không cần nghĩ nàng sẽ không chịu nổi. Trải qua mười năm ẩn nhẫn, nàng còn có cái gì không chịu nỗi chứ? Ca ca, tâm tư nàng thông thấu, huynh lấy cũng không phải là một nàng công chúa. Nếu như nàng nông cạn, nhu nhược, thì lúc đầu muội cũng sẽ không đồng ý cho nàng gả vào Vân Vương Phủ.”
Vân Ly khẽ giật mình, cái hiểu cái không mà nhìn Vân Thiển Nguyệt.
“Nói như vậy! Hôm nay muội đã nói chuyện với chị dâu, huynh vừa trở về có thể còn chưa gặp nàng, chính mình chạy qua nơi này trước rồi.” Vân Thiển Nguyệt chậm rãi nói: “Hôm nay muội hỏi nàng, xem nàng có cách nhìn ra sao về chuyện này, nàng nói với muội, đánh chết nàng cũng sẽ không đồng ý Lục công chúa gả cho huynh. Nếu ban đầu Lục công chúa đã bỏ qua huynh thì bây giờ sẽ không có tư cách nữa. Nàng nói huynh là hạnh phúc của nàng, là nàng dùng mười năm sống ẩn nhẫn để đổi lấy hạnh phúc. Nàng sẽ không nhường lại. Bất luận kẻ nào cũng không được. Trừ phi, huynh bỏ nàng.”
Ánh mắt Vân Ly sáng ngời.
Vân Thiển Nguyệt cười nhìn hắn, “Huynh xem, nàng kiên định cho rằng huynh là hạnh phúc của nàng như vậy. Cái vương triều này, nàng ẩn nhẫn mười năm, giả ngây giả dại, nhưng sau lưng nàng thấy rất rõ ràng. Chính là bởi vì như vậy, hơn ai hết nàng mới biết được cái gì là cái mà mình rất muốn, muốn bắt nhất. Bây giờ đối với nàng, huynh chính là tất cả của nàng. Nàng nói với ta, vào cửa Vân Vương Phủ, chính là người Vân Vương Phủ. Không còn họ Dạ, mà là họ Vân.”
Vân Ly gật đầu, ánh mắt phát sáng chói lọi, cánh môi mang theo một chút nụ cười.
Vân Thiển Nguyệt biết hắn hiểu được rồi, nên không nói thêm lời nào, kết thúc nói: “Huynh phải tin tưởng nàng có thể cùng huynh đồng cam cộng khổ, tương cứu trong lúc hoạn nạn, đồng hội đồng thuyền. Mà không phải huynh che ở trước mặt nàng, thay nàng mở ra một mảnh bầu trời. Như vậy mặc dù là yêu, nhưng dù sao lực lượng của một người cũng yếu kém. Muốn hai người cùng nhau bảo vệ hạnh phúc của chính mình. Đường tương lai của các huynh còn rất dài, không phải là một sớm một chiều. Hôm nay là Lục công chúa, hai người ngăn chặn được, ngày sau có lẽ chính là a miêu a cẩu gì đó, ta biết hôm nay lời huynh nói tất nhiên là lời thật tâm, ta chỉ hi vọng, sau này mỗi một ngày, hay vô số ngày, thậm chí đến khi tóc bạc, huynh đều giống như hôm nay, tâm chí kiên định, không thay đổi ước nguyện ban đầu. Đây mới thực sự là yêu.”
Vân Ly khó khi thấy được thần sắc trịnh trọng của Vân Thiển Nguyệt như lần này, trịnh trọng gật đầu, “Muội muội nói rất đúng! Là ta ngu ngốc. Những lời hôm nay ta sẽ ghi nhớ, cả đời không dám quên.”
“Ta tin tưởng huynh! Cũng tin tưởng hai người. Lần này tẩu tẩu và ca ca kiên định như vậy, cũng không uổng phí hôm nay ta vừa trở lại đã nói nhiều với hai người như vậy.” Vân Thiển Nguyệt cười gật đầu.
Vân Ly nhìn Vân Thiển Nguyệt, mơ hồ thấy mặt nàng mỏi mệt, thương tiếc nói từ đáy lòng: “Chắc là mấy ngày nay muội muội sẽ phải cực khổ liên tiếp, mau nghỉ ngơi đi!” Dứt lời, hắn đứng dậy, “Ta trở về nói chuyện với Thất công chúa một phen.”
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt cười khoát khoát tay.
Vân Ly đi bộ ra ngoài, đi hai bước nhìn về phía ngoài cửa sổ, thấy Dạ Khinh Nhiễm còn nằm ở trên ghế ngáy o o…, hắn dừng bước, quay đầu trở lại, muốn nói với Vân Thiển Nguyệt lại thôi.
“Ca ca có lời gì cứ nói đừng ngại.” Vân Thiển Nguyệt cười nhìn Vân Ly, mơ hồ hiểu hắn muốn nói gì.
Vân Ly mấp máy môi, làm như do dự, một lát sau, vẫn là thấp giọng nói: “Muội muội, sau này vẫn nên ít thân cận với Nhiễm Tiểu vương gia một chút. Dù sao hắn cũng là Tiểu vương gia của phủ Đức thân vương, bây giờ nắm giữ bốn mươi vạn binh mã trông coi kinh thành. Mặc dù hắn rời kinh mấy ngày, kinh thành vẫn phòng thủ kiên cố, bản lãnh bực này, cũng không phải là người bình thường có thể làm được.”
Nụ cười trên mặt Vân Thiển Nguyệt khẽ tản đi, gật đầu.
“Ta biết muội muội thiện tâm, Nhiễm Tiểu vương gia cũng đối xử vô cùng tốt với muội muội. Nhưng một khi gặp phải xung đột thì không thể lưỡng toàn, thứ đầu tiên hắn muốn bảo vệ sẽ là hoàng thất và Đức thân vương phủ, mà muội muội trước tiên muốn bảo vệ cũng là Vân Vương Phủ. Chỉ có thể nói, người đồng nhưng đạo bất đồng (đồng: ở đây nghĩa là giống nhau), cũng là uổng công, thứ còn lại chỉ là tổn thương mà thôi.” Vân Ly lại hạ giọng nói.
Vân Thiển Nguyệt khẽ nhắm lại mắt, lần nữa mở ra, mỉm cười với Vân Ly, “Ca ca không cần phải lo lắng, muội tự có chừng mực.”
“Ừ, ta biết thật ra chuyện gì muội muội cũng đều hiểu rõ, là ta quá lo lắng.” Vân Ly không nhiều lời nữa, xoay người, bức rèm che nhấc lên lại rơi xuống, trong chốc lát thân ảnh của hắn liền ra khỏi Thiển Nguyệt các.
Vân Thiển Nguyệt nhìn thân ảnh Vân Ly rời đi, ánh mắt quay lại, rơi vào phía ngoài cửa sổ, đúng lúc này một trận gió thổi tới, thổi bay áo bào Dạ Khinh Nhiễm, gấm vóc bên trong có một mảng lớn màu đỏ tươi đã khô. Nàng nhớ tới lúc nãy hắn làm bộ muốn đánh nàng tựa hồ động tới vết thương, hiển nhiên miệng vết thương bị nứt ra rồi, vậy mà còn nhẫn nhịn chịu đựng, bây giờ lại còn có thể ngủ, phải là mỏi mệt đến mức nào? Nàng thu hồi tầm mắt, cái người này lưng đeo đầy trách nhiệm của dòng họ nên dẫn tới bất đắc dĩ thật sâu, tựa hồ nàng bị người nằm phía ngoài khiến cảm động lây.
Đối với Dạ Khinh Nhiễm, nàng sớm đã lẩn tránh, về sau mất trí nhớ mới thần xui quỷ khiến tương giao, chí thú tương đầu, đến lời nói cũng đều hợp nhau, cho tới bây giờ hai người lại đi hai đường khác nhau, trước một bước là vách đá, sau một bước là đất lở, con đường này sau này vô luận đi như thế nào, đều nhất định là đạo bất đồng.
Đạo bất đồng, bất tương vi mưu?*
Đạo bất đồng bất tương vi mưu – Không cùng chí hướng, quan niệm thì không thể hợp tác, bàn luận
Vân Thiển Nguyệt nhắm mắt lại, đem trọn sức nặng thân thể đều dựa vào ở trên ghế tựa.
Không biết qua bao lâu, Vân Thiển Nguyệt tựa như ngủ nhưng không ngủ, chỉ nghe phía ngoài truyền đến tiếng của Lăng Liên, “Tiểu thư!”
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt đáp một tiếng.
“Trong cung mới vừa tới trong phủ truyền lời, hoàng thượng truyền Thất công chúa tiến cung!” Lăng Liên nói.
Vân Thiển Nguyệt giật giật lông mi, lên tiếng: “Biết rồi! Ngươi an bài ở Tây Phong Uyển chọn hai người đi theo nàng.”
“Dạ!” Lăng Liên lên tiếng.
Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, lão hoàng đế truyền Thất công chúa tiến cung, đơn giản là khuyên hoặc là uy hiếp, vô luận là loại nào, hắn cũng không thể thành công, chỉ là cố gắng vô ích mà thôi..
“Tiểu thư, gió bắt đầu thổi rồi! Ngài đóng cửa sổ lại rồi hãy ngủ tiếp” Lăng Liên không lập tức rời đi, nhìn thoáng qua cửa sổ đang mở, nhắc nhở Vân Thiển Nguyệt.
Lúc này Vân Thiển Nguyệt mới cảm giác ngoài cửa sổ đánh tới từng trận gió lạnh lẽo, gật đầu, “Được!”
Lúc này Lăng Liên rời đi.
Vân Thiển Nguyệt mở mắt, nhìn về phía ngoài cửa sổ, chỉ thấy Dạ Khinh Nhiễm vẫn còn ngủ say, mới vừa rồi vẫn là gió nhẹ, bây giờ gió lớn rồi, hắn lại giống như vô tri vô giác, nàng nhíu mày, đứng dậy, đưa tay đóng cửa sổ, chạy ra khỏi cửa phòng.
Đi tới dưới cây quế, nàng đưa tay vỗ vỗ bả vai Dạ Khinh Nhiễm, “Dạ Khinh Nhiễm, gió bắt đầu thổi rồi, trở về phủ ngủ đi!”
Dạ Khinh Nhiễm không nhúc nhích.
Lúc này Vân Thiển Nguyệt mới cảm giác không đúng, đưa tay hất tóc đang phủ trên mặt hắn ra, chỉ thấy sắc mặt hắn ửng hồng, nàng đưa tay đặt ở trên trán hắn, cái trán nóng hổi, hiển nhiên là phát sốt. Nàng có chút kinh hãi, rút tay về, mím môi nhìn Dạ Khinh Nhiễm, chốc lát, đưa tay vòng qua hắn, đi về phía gian phòng.
“Tiểu thư!” Lúc này Y Tuyết cũng phát hiện Dạ Khinh Nhiễm không đúng, đi tới.
Vân Thiển Nguyệt nhìn nàng một cái nói: “Hắn sốt rồi, ta mang hắn vào nhà trước, lát nữa ta kê đơn thuốc, ngươi đi sắc thuốc cho hắn.”
“Vâng!” Lăng Liên gật đầu, đi theo Vân Thiển Nguyệt vào phòng.
Vân Thiển Nguyệt đặt Dạ Khinh Nhiễm ở trên giường, để cho hắn nằm xong, đưa tay đè lên mạch đập của hắn, một lát sau, chân mày nhăn lại thật chặt, “Thương thế nghiêm trọng như thế, hắn lại còn có thể chạy tới chỗ này của ta. Người Đức thân vương phủ sao không ngăn hắn?”
“Có thể là không ngăn được! Nghe nói Nhiễm Tiểu vương gia quản giáo thuộc hạ rất nghiêm.” Y Tuyết nói.
Vân Thiển Nguyệt thả tay xuống, xoay người đi tới trước bàn, cầm bút lên, ở trên giấy Tuyên Thành viết một phương thuốc, một lát sau, đưa cho Y Tuyết, Y Tuyết không nhiều lời, lập tức cầm lấy đi xuống.
Vân Thiển Nguyệt để bút xuống, xoay người lại nhìn trên giường, đi tới chậu nước dùng khăn quyên khăn thấm ướt nước, vắt khô, đi tới trước giường, đặt khăn quyên lên trên trán Dạ Khinh Nhiễm. Vừa muốn rút về tay, tay nàng bỗng nhiên bị Dạ Khinh Nhiễm nắm lấy thật chặt, nàng sửng sốt, cúi đầu nhìn hắn, hắn vẫn chưa tỉnh lại, môi mỏng mím thật chặt, dường như động tác là theo bản năng. Nàng rũ tầm mắt xuống, nhẹ nhàng tránh thoát.
Dường như Dạ Khinh Nhiễm nhận thấy nàng cố tránh thoát, tay càng nắm chặt lấy tay nàng.
Vân Thiển Nguyệt cau mày, lại dùng lực một chút, tay Dạ Khinh Nhiễm cũng càng dùng sức nắm chặt nàng, nàng nhíu chân mày thật chặt, sợ động tới vết thương của hắn, nên cũng không tránh thoát nữa, nhẹ giọng nói với hắn: “Dạ Khinh Nhiễm, huynh sốt rồi. Buông tay, ta hạ nhiệt giúp huynh.”
Dạ Khinh Nhiễm không nhúc nhích, giống như không nghe.
Vân Thiển Nguyệt muốn gỡ tay hắn ra lần nữa, tay của hắn vẫn nắm rất chặt đi theo từng động tác tránh thoát của nàng, nàng nhìn mặt của hắn, chỉ thấy chân mày của hắn cũng nhăn lại thật chặt, môi mỏng hoàn toàn không có tí huyết sắc nào, hơi khô và nứt nẻ, không có dấu hiệu tỉnh lại, hành động nắm chặt tay nàng tựa hồ là làm theo bản năng, nàng không hề động nữa, dù sao cũng không có chuyện, nên không hất tay hắn ra nữa, ngồi ở đầu giường.
Dạ Khinh Nhiễm cũng an tĩnh lại.
Không lâu lắm, Lăng Liên trở lại, khi thấy Dạ Khinh Nhiễm nằm ở trên giường liền sửng sốt, “Tiểu thư?”
“Thương thế hắn quá nghiêm trọng, lại không tu dưỡng tốt, chắc là lại bị nhiễm gió, phát sốt. Y Tuyết đi sắc thuốc rồi.” Vân Thiển Nguyệt thấy Lăng Liên trở lại, hỏi: “Đại tẩu đã tiến cung?”
“Vâng, đã tiến cung! Ta cũng an bài người rồi, tiểu thư yên tâm đi!” Lăng Liên nói.
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, tựa thân thể vào trên tường, một cái tay khác không bị Dạ Khinh Nhiễm nắm liền lấy khăn lông đang đặt trên trán hắn xuống, chỉ mới đặt lên có một chút mà khăn quyên đã nóng đến lợi hại như vậy. Nàng đưa khăn quyên cho Lăng Liên, nói với nàng: “Ngươi tới, giúp hắn hạ nhiệt độ đi.”
Lăng Liên gật đầu, nhận lấy khăn quyên đi tới trước chậu nước, không lâu lắm đi trở về, đặt khăn quyên đã được làm mát ở trên trán Dạ Khinh Nhiễm. Không lâu lắm khăn quyên liền nóng lên, nàng lại làm mát khăn lần nữa, đặt ở trên trán hắn.
“Hiệu quả không lớn! Ngươi mang nửa vò rượu tới đây, dùng rượu hạ nhiệt cho hắn.” Vân Thiển Nguyệt suy nghĩ một chút bèn phân phó.
Lăng Liên đáp một tiếng, đi xuống.
Vân Thiển Nguyệt thử rút tay ra lần nữa, Dạ Khinh Nhiễm vẫn nắm thật chặt, trong đầu nàng hoàn toàn đã bỏ đi ý niệm muốn rút tay.
Không lâu lắm Lăng Liên ôm vò rượu trở lại, đắp khăn quyên dính rượu lên trán cho Dạ Khinh Nhiễm, đắp được chốc lát, nàng ngẩng đầu nói: “Tiểu thư, cách này cũng hiệu quả không lớn, cả người đều nóng……”
Vân Thiển Nguyệt “Ừ” một tiếng, nghĩ tới chẳng lẽ phải cởi y phục của Dạ Khinh Nhiễm ra để hạ nhiệt cho hắn?
“Tiểu thư, ngài cũng đừng làm loạn, cho dù nô tỳ chịu, nếu Cảnh thế tử biết được cũng sẽ không chịu.” Lăng Liên lập tức lên tiếng chặt đứt ý nghĩ của Vân Thiển Nguyệt, hơi sợ nói.
Vân Thiển Nguyệt cười cười, lắc đầu, “Ta đương nhiên không có tinh thần hy sinh lớn như vậy, nhưng hắn sốt thật sự rất nghiêm trọng. Cho dù Y Tuyết sắc xong thuốc đem tới, hắn uống xong thì hiệu quả cũng sẽ không nhanh như vậy. Sốt như vậy, tuyệt đối không tốt đối với vết thương của hắn. Như vậy đi! Ngươi đi ra ngoài kêu hai tên ẩn vệ vào đây để cho bọn họ động thủ.”
Lăng Liên thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy cách này đúng là một biện pháp hay, nhưng lại nhìn về phía Dạ Khinh Nhiễm đang nắm tay Vân Thiển Nguyệt, “Vậy ngài?”
Vân Thiển Nguyệt cúi đầu xuống, có chút khó xử nói: “Bịt kín mắt ta lại”
“Này…… Tiểu thư, ngài không gỡ ra được sao?” Lăng Liên nhìn tay Dạ Khinh Nhiễm, phải đắp khăn mát lên toàn thân cao thấp cho Nhiễm Tiểu vương gia mới có thể hạ nhiệt, mặc dù tiểu thư bịt mắt, nhưng tóm lại cũng ở trong phòng, vẫn không thỏa đáng cho lắm.
“Có thể mạnh mẽ thoát khỏi tay hắn, nhưng hắn nắm quá chặt, ta sợ làm bị thương tay của hắn, hơn nữa có lẽ còn có thể động tới miệng vết thương của hắn.” Vân Thiển Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn Dạ Khinh Nhiễm nói: “Không nghĩ tới người này ngã bệnh lại không có cảm giác an toàn như vậy, rất giống với tiểu Thất. Trước kia tiểu Thất bị thương hoặc là ngã bệnh, ta luôn phải ở bên cạnh hắn. Hắn ngã bệnh, ta sẽ bị hành hạ đến tróc một lớp da.”
Lăng Liên biết Vân Thiển Nguyệt nói tiểu Thất là thái tử Ngọc Tử Thư của Đông Hải quốc, nhưng vẫn do dự nói: “Nô tỳ vẫn cảm thấy không ổn. Nếu truyền ra ngoài……” Nàng cảm giác được hơi thở quen thuộc, bỗng nhiên im miệng, nhìn về phía cửa.
Vân Thiển Nguyệt đương nhiên sớm hơn Lăng Liên một bước đã cảm thấy hơi thở quen thuộc đó, đã sớm nhìn về phía cửa, khi nhìn thấy cẩm bào trắng nguyệt nha, ánh mắt nàng lóe lóe, cũng không nói lời nào.
Dung Cảnh đứng ở bên ngoài bức rèm che, ánh mắt lười biếng nhìn vào bên trong nhà, chỉ trong chốc lát, liền đẩy bức rèm che ra, chậm rãi đi vào. Tư thái của hắn vẫn là nhẹ nhàng chậm chạp ưu nhã, dung nhan như vẽ, quanh thân hơi thở ôn nhuận như ngọc, so với lúc đi Lam gia giống như hai người hoàn toàn khác nhau, giây lát, hắn đi tới trước giường, đánh giá trên dưới Dạ Khinh Nhiễm một lần, khẽ nhướng mày, “Nhu nhược như vậy?”
Vân Thiển Nguyệt “xì” một tiếng bật cười. Nàng nghĩ tới nếu Dạ Khinh Nhiễm nghe thấy chắc là sẽ nhảy dựng lên thật cao.
“Còn yếu hơn ta!” Dung Cảnh lại nói.
Khóe miệng Vân Thiển Nguyệt hết co quắp rồi lại rút ra. Người này! Bây giờ nhân cơ hội báo thù sao……
“Dạ Khinh Nhiễm, không phải là ngươi có năng lực sao? Có bản lãnh buông tay ra đánh ta một quyền!” Dung Cảnh lại nói.
Tay Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên giật giật, Vân Thiển Nguyệt mở to hai mắt, chỉ thấy tay của hắn từ từ buông lỏng ra, nàng vừa muốn tán thưởng thuật công tâm của Dung Cảnh, thì tay Dạ Khinh Nhiễm liền nắm trở lại, lần này còn nắm chặt hơn vừa rồi. Nàng im lặng nhìn Dung Cảnh.
“Nàng thật nguyện ý bị hắn nắm? Sao không nhân cơ hội mà rút tay ra?” Dung Cảnh nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt lẩm bẩm: “Quên mất!”
Dung Cảnh hình như liếc trắng mắt với nàng, bỗng nhiên xuất thủ, đánh về phía tay Dạ Khinh Nhiễm.
Vân Thiển Nguyệt muốn ngăn cản, nhưng cảm giác được mới vừa rồi khó có khi người này không tức giận, hắn hạ thủ có chừng mực, nếu nàng ngăn cản, như vậy đoán chừng hắn thật sẽ tức giận, nàng ngoan ngoãn im lặng không nói gì.
Tay Dung Cảnh điểm hai cái lên tay Dạ Khinh Nhiễm, tay Dạ Khinh Nhiễm vẫn nắm thật chặt, giống như là đặc biệt đối nghịch với Dung Cảnh vậy, một chút động tĩnh cũng không có.
Vân Thiển Nguyệt giật giật tay, vẫn không có hiệu quả, nàng vô tội nhìn Dung Cảnh.
Dung Cảnh cau mày, nhìn chằm chằm tay Dạ Khinh Nhiễm trong chốc lát, lẩm bẩm nói: “Ta thật muốn phế cái tay này của hắn, làm sao bây giờ?”
“Vẫn là đừng. Chàng phế đi