Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh, bởi vì nàng mà Triệu tiểu thư mất tâm hồn thiếu nữ cho Dạ Thiên Dục? Sao lại nói thế?
Dung Cảnh không hề nói gì nữa, nhìn về phía cửa đại môn.
Vân Thiển Nguyệt bẹt miệng, Dung Cảnh sẽ không nói lời vô ích, nhưng nàng thật sự không rõ, lúc nào nơi này còn có chuyện của mình? Thấy Dung Cảnh không nói lời nào, nàng cũng lười hỏi nữa, ôm vò rượu nhìn về phía cửa đại môn.
“Ngô hoàng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!” Quần thần quỳ xuống, âm thanh đinh tai nhức óc.
Lão Hoàng đế từ Ngọc liễn đi xuống, Văn Lai dìu đỡ, ánh mắt nhìn lướt qua mọi người, cuối cùng dừng lại ở trên người Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt, cũng không nói gì .
Lúc này mọi người cũng thấy Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt vẫn ngồi yên bất động, trong lúc nhất thời yên lặng như tờ.
“Hoàng thượng dượng, ngài sớm không tới, muộn không tới, làm sao hết lần này tới lần khác khi người ta ăn nửa bữa cơm ngài mới đến? Đây không phải là khiến người khác mất hứng sao! Cái vò rượu của ta đều sắp thấy đáy rồi.” Giọng nói của Vân Thiển Nguyệt mang theo vài phần men say, vốn là con ngươi trong suốt bị nhiễm một tầng vẩn đục, vừa nói chuyện vừa ôm vò rượu lại uống một hớp, miệng lưỡi có chút lớn lối.
Lão Hoàng đế nhíu nhíu mày, vẫn không nói chuyện, nhìn Dung Cảnh.
Vẻ mặt Dung Cảnh cũng bị nhiễm vài phần men say, từ từ từng chữ từng câu nói: “Hoàng thượng, Cảnh không ngờ ngài cũng tới, ta bị Vân Thiển Nguyệt chuốc rất nhiều rượu, rất khó chịu, hiện tại thân thể thể hư nhược chân nhũn ra, không đứng dậy nổi để nghênh giá.”
Vân Thiển Nguyệt trợn trắng mắt ở trong lòng, nàng lúc nào rót rượu cho hắn hả? Có điều hắn uống không ít là thật.
Sắc mặt lão Hoàng đế nới lỏng hơn vài phần, khiển trách Vân Thiển Nguyệt, giọng nói không nghiêm nghị lắm, “Nguyệt nha đầu hồ nháo, một nữ nhi gia, uống rượu nhiều như vậy làm cái gì? Thân thể Cảnh thế tử không tốt, lại có bệnh không tiện nói ra, nếu ngươi chuốc cho hắn say, ngày mai không thể xử lý chuyện triều chính, trẫm không tha cho ngươi.”
“Ha hả, chỗ nào có thể đây? Hắn là ai chứ? Sau khi ngủ một giấc sẽ vẫn giúp ngài xử lý triều chính được.” Vân Thiển Nguyệt cười hắc hắc, lại mạnh mẽ rót một ngụm rượu, rượu đi vào họng, ngọt tinh khiết.
Mọi người thấy nàng uống rượu ngụm lớn như là uống nước, mặc dù là Lê Hoa Bạch thượng hạng, nhưng cũng không chịu nổi sức uống như vậy. Tất cả không khỏi thổn thức trong lòng, quả nhiên không hổ là Thiển Nguyệt tiểu thư, đổi lại là nữ tử tầm thường, một chén đều uống không xong.
“Trẫm xem ngươi thật là uống nhiều quá rồi!” Lão Hoàng đế lại quở trách một tiếng, không hề để ý tới nàng nữa, phất tay một cái với mọi người, “Các vị khanh gia đều miễn lễ đi!”
“Tạ ơn Hoàng thượng!” Mọi người đứng dậy.
“Thiên Dục đi đâu rồi? Hôm nay là sinh nhật của hắn, sao hắn lại không có ở đây?” Rốt cục lão Hoàng đế đã hỏi tới chính sự.
Mọi người không người nào trả lời.
“Hả?” Lão Hoàng đế nhìn mọi người.
“Hồi bẩm Hoàng thượng, thân thể điện hạ nhà thần khó chịu. . . . . .”Đại quản gia Tứ hoàng tử phủ vội vàng tiến lên đáp lời.
“Thân thể khó chịu? Làm sao khó chịu?” Lão Hoàng đế trầm mặt hỏi.
“Này. . . . . .” Đại quản gia hình như khó mà mở miệng, không biết nên nói như thế nào.
Ánh mắt lão Hoàng đế bén nhọn nhìn hắn, “Ngươi chỉ cần nói cho trẫm, hắn ở nơi nào?”
“Ở bên trong viện. . . . . .” Thân thể đại quản gia run lên, cúi đầu, sợ hãi nói.
“Trẫm đi xem hắn một chút!” Lão Hoàng đế nghe vậy cất bước đi về phía trong viện.
“Chuyện này, Hoàng thượng xin dừng bước, để nô tài đi mời điện hạ.” Đại quản gia cả kinh, vội vàng ngăn cản lão Hoàng đế.
Lão Hoàng đế một cước đá văng hắn ra, “Cút ngay, trẫm tự mình đi, trẫm đến muốn xem một chút ở nơi này, sinh nhật của hắn, người khác đều đến chúc sinh nhật hắn, hắn thế nhưng lại trốn tránh không gặp là đang làm cái gì?”
Một cước này lão Hoàng đế dùng thêm mấy phần độ mạnh yếu, nhưng tuổi hắn đã già, mặc dù có lực độ, cũng không còn bao nhiêu, theo lý thuyết đá vào trên người Đại quản gia không đến nổi nặng như vậy mới phải, mà Đại quản gia lại bị đá lăn lóc, lăn sang một bên.
Trước mặt lão Hoàng đế không có người tiếp tục ngăn cản, bước nhanh đi vào phía trong viện, đám người Văn Lai vây quanh đi theo phía sau hắn.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, mấy trọng thần như Đức thân vương, Hiếu thân vương, Vân Vương gia, Tần Thừa tướng cũng nhấc chân đi theo. Dạ Thiên Dật nhìn thoáng qua Vân Thiển Nguyệt, cũng nhấc chân đi theo, hắn đi đầu, mấy tên Tiểu hoàng tử cũng chen chúc đuổi theo hắn.
Dạ Khinh Nhiễm nhìn mọi người chen chúc đi vào phía trong viện, hắn quay đầu lại nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, hỏi: “Tiểu nha đầu, muội có muốn đi tham gia náo nhiệt hay không.”
Vân Thiển Nguyệt ôm vò rượu đứng lên, gật đầu, “Đương nhiên muốn đi!”
Dạ Khinh Nhiễm gật đầu, nhìn về phía Dung Cảnh, Dung Cảnh chậm rãi đứng lên, chậm rãi rời khỏi bàn. Mặc dù bộ dạng có mấy phần men say, nhưng nơi nào gọi là chân mềm nhũn ra không thể đứng dậy? Hắn hừ nhẹ một tiếng, “Nhược mỹ nhân, chân của ngươi không phải là mềm sao?”
“Vừa nãy là có chút mềm.” Dung Cảnh nói.
Dạ Khinh Nhiễm lườm hắn một cái, xoay người rời đi.
Vân Thiển Nguyệt ôm vò rượu, đưa tay lôi kéo Dung Cảnh, nói với hắn nói: “Ta đỡ chàng, lần sau không rót nhiều rượu cho chàng như vậy nữa. Tránh cho chàng không nghênh đón được thánh giá.”
“Ừ!” Dung Cảnh nghiêm trang đáp một tiếng.
Dung Phong nhìn hai người, cười lắc đầu, Dạ Thiên Khuynh dường như cũng có chút buồn cười, đoàn người không nói lời nào, đi về phía nội viện.
Vân Thiển Nguyệt kéo Dung Cảnh chậm rãi đi ở phía sau cùng, nghĩ tới một lát nên kinh tâm động phách như thế nào. Nếu lão Hoàng đế đã đến đây bắt kẻ thông dâm, nói vậy cũng đã nghĩ kỹ biện pháp ứng đối, nếu không hắn hẳn là sẽ làm bộ như không biết.
Vừa tới cửa tẩm điện của Dạ Thiên Dục, Vân Thiển Nguyệt đã nghe được bên trong truyền đến tiếng quát lớn của lão Hoàng đế , “Đồ hỗn trướng, ngươi đang ở đây làm cái gì?”
Nàng nghe vậy lôi kéo Dung Cảnh đi nhanh hai bước, chen chúc qua đám người, chỉ thấy lão Hoàng đế đứng ở bên trong cửa đại điện nhìn vào phía bên trong nội điện, hắn đưa lưng về phía mọi người, không nhìn thấy vẻ mặt, nhưng nghe giọng nói như vậy có thể tưởng tượng nhất định là vẻ mặt âm trầm.
“Phụ hoàng?” Vang lên giọng nói kinh ngạc của Dạ Thiên Dục.
“A. . . . . .” Tiếng thét chói tai quen thuộc của Triệu Khả Hạm.
Mọi người nghe được âm thanh như vậy, tự nhiên hiểu bên trong đã phát sinh chuyện gì. Binh Bộ Thị Lang đứng ở sau đám người, nghe thấy tiếng hét, chân thoáng cái mềm nhũn đi. Nét mặt già nua trắng bệch, ánh mắt lộ vẻ sầu thảm.
Vân Thiển Nguyệt thương hại nhìn Binh Bộ Thị Lang, mấy ngày nay người này bị giáp công giữa lão Hoàng đế và nữ nhi nhà mình, trôi qua không dễ chịu. Lão Hoàng đế rõ ràng thiên vị Dạ Thiên Dật, hơn nữa bàn về thủ đoạn, bàn về quyết tâm, bàn về năng lực Dạ Thiên Dật đều mạnh hơn Dạ Thiên Dục, còn có Bắc Cương, là người đoạt quyền chắc chắn nhất. Mà Dạ Thiên Dục mặc dù có xuất thân vô cùng tốt, có ngoại tổ phụ là Trần lão tướng quân cùng với sự ủng hộ của cấp dưới, mặc dù hiện tại cộng thêm Dạ Thiên Khuynh hợp tác, phần thắng cũng cực kỳ bé nhỏ. Cho nên, theo lý thuyết, hắn nên chọn Dạ Thiên Dật, nhưng hết lần này tới lần khác người trong lòng nữ nhi của hắn lại là Dạ Thiên Dục. Hắn không lo đến bạc đầu mới là lạ.
“Vô liêm sỉ! Ngươi thật là. . . . . . lại mặc kệ cả sảnh đường tân khách, đi làm chuyện xấu xa này. . . . . . Ngươi. . . . . .” Lão Hoàng đế dường như giận đến run run, giây lát, quát to: “Người đâu, đem tên này. . . . . .”
“Phụ hoàng, ngài đi ra ngoài trước được không? Ngài có chuyện gì, chờ nhi thần mặc quần áo vào rồi hãy nói sau.” Dạ Thiên Dục tựa hồ cũng bị kinh sợ, nhưng giọng nói vẫn trấn định.
Lão Hoàng đế dường như không ngờ tới lúc này Dạ Thiên Dục còn dám cắt đứt lời của hắn, nổi giận nói: “Ngươi còn có mặt mũi? Trẫm xem ngươi không mặt mũi, không cần y phục cũng được! Người đâu, đem tên súc sinh này cho trẫm. . . . . .”
“Phụ hoàng! Nhi thần tại chính nhà mình làm chuyện vui vẻ, mặc dù hoang đường, nhưng cũng không phải là tội không thể tha. Con là con của ngài, nếu con là súc sinh, kia nhị ca cùng một đám hoàng huynh bọn đệ đệ là cái gì?” Dạ Thiên Dục cắt đứt lời lão Hoàng đế.
“Ngươi lại còn dám cùng trẫm mạnh miệng, người đâu, đưa hắn. . . . . .” Lão Hoàng đế giận không thể ngừng
“Hoàng thượng dượng, trời cao có đức hiếu sinh. Ngài đây muốn bắt kẻ thông dâm cũng phải để cho người ở bên trong đi ra ngoài, muốn giết người, cũng phải để cho người ta có một cơ hội biện bạch, rồi muốn đánh muốn mắng thế nào cũng được, thế nhưng hắn là con của ngài, ngài giáo dục không tốt, cũng không thể trách một mình hắn không phải sao?” Vân Thiển Nguyệt buông tay Dung Cảnh, ôm vò rượu đi lên trước, lười biếng nói.
Lão Hoàng đế mạnh mẽ quay đầu lại, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, trong mắt đều là bão táp.
“Hoàng thượng dượng, chẳng lẽ ta nói sai rồi? Nơi này nhiều người như vậy, đều nói việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, bên trong chắc hẳn cũng chính là chuyện tình yêu nam nữ. Mọi người chúng ta đứng ở chỗ này, trong nhà ai không có tam thê tứ thiếp ? Hoàng thượng dượng ngài cũng hậu cung ba nghìn mỹ nhân đấy? Gặp phải lúc tình cảm nồng đậm, ai còn quản hắn khỉ gió lúc nào? Ban ngày hoặc là đêm tối? Đây cũng không phải là đại sự gì, ngài dám nói ngài ban ngày không cùng phi tử hậu cung xuân phong nhất độ? Ta không rõ, ngài đây là giận dữ vì cái gì?” Vân Thiển Nguyệt dường như cực kỳ không hiểu nhìn lão Hoàng đế.
Tất cả mọi người cúi đầu, nghĩ thầm lời này cũng chỉ Thiển Nguyệt tiểu thư mới dám nói, có điều lời nói cũng là sự thật.
Lão Hoàng đế nghe vậy tức giận càng sâu, nhưng hiển nhiên trong lúc nhất thời không phản bác, chỉ có thể nhìn chằm chằm Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt không có chút ý sợ nào, nháy mắt vô tội với lão Hoàng đế, “Mọi người nói nhân tài uống rượu nhiều dễ sinh nóng nảy, ngài cũng không giống là đã uống rượu? Sao tính tình lại lớn như vậy? Chẳng lẽ là già nên hoa mắt ù tai rồi? Tính tình giống như lửa vậy? Tính này giống y hệt tính của lão già họm hẹm nhà ta, thật sự không tốt. Ngài vẫn là mau chóng thu liễm một chút đi, nếu không ngài sẽ hù dọa thần tử. Như vậy còn ai tới giúp ngài xử lý triều chính nữa?”
Trên trán lão Hoàng đế nổi lên gân xanh, vẫn nhìn chằm chằm vào Vân Thiển Nguyệt, mắt lão đã hiện ra sát ý.
Vân Thiển Nguyệt lười biếng đứng, nói xong một đoạn dài lại ôm vò rượu uống một ngụm rượu lớn, nàng tinh tường cảm giác được sát ý của lão Hoàng đế, tính không ra đây là lần thứ mấy hắn dâng lên sát khí đối với nàng, nhưng đây tuyệt đối là lần lớn nhất, mặc dù mặt trời đang lên cao, khí trời trong sạch, có chút nóng bức, nhưng từng tế bào của nàng đều lộ ra cảm giác có một cỗ lãnh ý muốn đóng băng mình. Trong lòng nàng buồn cười, xem thường.
Dung Cảnh đứng ở bên cạnh Vân Thiển Nguyệt, dường như cũng chưa cảm giác được sát ý của lão Hoàng đế, có mấy phần trạng thái say rượu thờ ơ cùng an tĩnh.
“Đúng vậy , phụ hoàng, Tứ đệ động tình, không thể kìm mình, chuyện này xác thực cũng không phải là đại sự gì, tựa như ban đầu nhi thần đối với Ngọc Ngưng, thật sự là khó kìm lòng nổi. Mặc dù chuyện này không đủ thỏa đáng, nhưng kính xin phụ hoàng chờ Tứ đệ mặc quần áo vào đi ra ngoài, hỏi rõ nguyên do. Không thể tùy ý liền định tội hắn.” Dạ Thiên Khuynh cũng vội vàng nói giúp.
“Hoàng thượng, Nhị hoàng tử và Thiển Nguyệt tiểu thư nói rất có lý. Trước chờ Tứ hoàng tử đi ra đã!” Lúc này Dung Phong cũng mở miệng.
Dạ Khinh Nhiễm nhìn Vân Thiển Nguyệt, mấp máy môi, cũng nói: “Hoàng bá bá, Dạ Thiên Dục, tên tiểu tử này vẫn luôn là bộ dạng không đứng đắn, lúc này làm ra chuyện như vậy cũng không kỳ quái. Ngài kêu hắn đi ra hỏi một chút. Thuận tiện chúng ta cũng muốn biết người ở bên trong là vị mỹ nhân khuynh thành nào? Có thể làm cho người này ban ngày bỏ lại cả sảnh đường tân khách trốn ở chỗ này hưởng thụ ôn nhu hương.”
“Hoàng thượng, trước đợi Tứ hoàng tử đi ra ngoài rồi nói sau!” Vân Vương gia cũng cung kính xin chỉ.
Hiếu thân vương nhìn Vân Vương gia, lại nhìn lướt qua Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt, Dạ Khinh Nhiễm và Dung Phong, cuối cùng nhìn thoáng qua Dạ Thiên Dật không nói một lời, dường như chần chừ một chút, cũng tiến lên xin chỉ, “Hoàng thượng, chuyện đều có nguyên do. Không hỏi rõ nguyên do lại định tội đúng là không tốt. Tứ hoàng tử không phải là người không lấy đại cục làm trọng.”
“Hoàng thượng, Lãnh vương huynh nói không sai.” Đức thân vương cũng đơn giản nói một câu.
“Hoàng thượng. . . . . .” Tất cả mọi người rối rít tỏ thái độ, tất nhiên đều là ý để cho Dạ Thiên Dục mặc quần áo vào đi ra ngoài lại hỏi tội.
Chỉ có Dạ Thiên Dật từ đầu đến cuối không nói một lời.
Lão Hoàng đế hít sâu một hơi, thu hồi sát khí ở đáy mắt, giận dữ cũng bớt đi chút ít, nói vào bên trong bằng giọng nói lạnh lùng bình tĩnh: “Nhanh một chút lăn ra đây! Đều đi ra ngoài! Để cho trẫm cũng xem một chút là nữ tử khuynh thành tuyệt sắc nhà ai, khiến cho nhi tử trẫm trầm mê ở nơi này, không làm việc đàng hoàng, ban ngày tuyên dâm, hoang đường như thế.”
Chân Binh Bộ Thị Lang hoàn toàn mềm nhũn, “Phù phù” quỳ gối trên mặt đất.
Mọi người đều nhìn về phía Binh Bộ Thị Lang, có ít người đã sớm nghe ra một tiếng thét chói tai kia của Triệu Khả Hạm, cũng hiểu rõ chuyện nơi này, có ít người mặc dù không có nghe ra nữ tử vừa mới thét chói tai kia là ai, nhưng hiện tại thấy tình hình Binh Bộ Thị Lang như này, cũng biết, hóa ra là Triệu Khả Hạm.
Lão Hoàng đế làm như không thấy được Binh Bộ Thị Lang, nhấc chân bước xuống bậc thang, đứng ở trong viện.
Vân Thiển Nguyệt tiến lên một bước, đưa vò rượu cho lão Hoàng đế, “Hoàng thượng dượng, uống một hớp rượu an ủi. Ngài cũng đã chấp chưởng Thiên Thánh vạn dặm giang sơn nửa đời người, làm sao còn kinh ngạc lớn như vậy? Tình yêu nam nữ, mãi mãi như thế nha, ngài nên cao hứng mới đúng, không chừng tháng sau là có thể nhận được tin vui, phủ Tứ hoàng tử có người mang thai tôn tử của ngài. Chuyện tốt a!”
“Ngươi câm miệng cho trẫm!” Lão Hoàng đế phất tay hất rượu Vân Thiển Nguyệt đưa tới.
Lão Hoàng đế dùng sức quá mạnh, dùng mười thành lực đạo, vò rượu từ trong tay Vân Thiển Nguyệt bay ra ngoài, dường như nàng cũng say, bắt cũng không bắt được, mắt thấy vò rượu sẽ bị ném xuống đất, dưới tình thế cấp bách nàng nằm xuống trên mặt đất, lăn hai vòng, khó khăn lắm mới ôm được vò rượu, một giọt rượu cũng không rớt.
Tất cả mọi người bị một màn này làm cho kinh ngạc, nhất tề nhìn nàng.
Vân Thiển Nguyệt ôm vò rượu có chút say ngồi dậy, nhưng không lập tức đứng dậy, mà ngồi dưới đất oán giận với lão Hoàng đế: “Hoàng thượng dượng, ngài thật là không thể nói lý, ngài không uống rượu thì thôi! Sao phải đến mức muốn đánh rơi hảo ý của ta chứ? Ngài không uống thì nói cho ta biết, ta tự mình cầm lại là được, đây chính là Lê Hoa Bạch thượng hạng, mặc dù không phải là cực kỳ trân quý, nhưng trên đường phố cũng là khó mua đấy. May là tay chân ta coi như linh hoạt, nếu không lại lãng phí rượu ngon rồi. Mặc dù còn thừa lại không nhiều, nhưng còn hơn tốt hơn là chà đạp nó.”
Lão Hoàng đế lạnh lùng nhìn nàng một cái, khiển trách: “Nguyệt nha đầu, tốt nhất ngươi câm miệng cho trẫm, bây giờ trẫm không muốn nghe ngươi nói chuyện.”
“Được, ta không nói nữa!” Vân Thiển Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, một tay ôm vò rượu, một tay vươn tay ra với Dung Cảnh.
Dung Cảnh tiến lên một bước, chìa tay của mình ra cho nàng.
Vân Thiển Nguyệt đưa tay khoác vào trong tay Dung Cảnh, không coi ai ra gì mà cầm lấy tay hắn, dựa vào sức lực của hắn xiêu vẹo đứng lên. Nam nữ thụ thụ bất thân, ở trong mắt nàng và Dung Cảnh, dường như không có chuyện như vậy.
Lão Hoàng đế nhìn hai người một cái, sắc mặt âm trầm, nhưng cũng không nói gì nữa.
Mọi người lại càng không dám thở mạnh, đều lẳng lặng đợi chờ. Người đứng ở trong viện này phải trên dưới một trăm không người nào lên tiếng.
Qua hồi lâu, Dạ Thiên Dục lôi kéo tay Triệu Khả Hạm đi ra, hai người y đái chỉnh tề, mặc cũng nghiêm túc, búi tóc Triệu Khả Hạm có chút rời rạc, thân thể bên ngoài có chút nhu nhược, nhìn không ra bất kỳ chút chật vật nào.
“Dạ Thiên Dục, ngươi nói cho trẫm một chút, đây là chuyện gì xảy ra!” Lão Hoàng đế nhìn hai người giận quát, “Quỳ xuống!”
Dạ Thiên Dục đánh giá mọi người một lần, lôi kéo Triệu Khả Hạm quỳ trên mặt đất, giọng nói lãnh tĩnh, không có nửa điểm sợ hãi cùng hoảng hốt, “Hồi phụ hoàng, chính là như ngài nhìn thấy. Nhi thần khó kìm lòng nổi.”
“Khó kìm lòng nổi?” Lão Hoàng đế quắc mắt nhìn trừng trừng.
“Bẩm phụ hoàng, vâng!” Dạ ThiênDục gật đầu.
“Giữa ban ngày, phía ngoài tân khách ngồi đầy, ngươi thế nhưng cùng trẫm nói ngươi khó kìm lòng nổi?” Lão Hoàng đế nhìn Dạ Thiên Dục, không biết là thái độ bình tĩnh của Dạ Thiên Dục chọc giận hắn lần nữa, hay là có nguyên nhân khác, lửa giận hắn miễn cưỡng áp xuống lại dâng lên, cả giận nói: “Ban ngày tuyên dâm, đồi phong bại tục, nếu người người cũng như thế này, tập tục Thiên Thánh sao có thể không lụi bại?” Dứt lời, hắn không để cho Dạ Thiên Dục có cơ hội mở miệng nữa, quát lên: “Binh Bộ Thị Lang, nữ tử này là nữ nhi nhà ngươi?”
Binh Bộ Thị Lang đã sớm quỳ trên mặt đất, nghe vậy gương mặt trắng bệch gật đầu, “Bẩm Hoàng thượng, chính là. . . . . . tiểu nữ của lão thần!”
“Ngươi nuôi dạy nữ nhi