Hoàn Khố Thế Tử Phi

Độc nhất vô nhị


trước sau

Dạ Thiên Dật nghe vậy thần sắc không thay đổi, tay phê duyệt tấu chương chưa từng dừng lại dù chỉ một chút.

Lão hoàng đế miễn cưỡng ngừng ho khan, nhưng vẫn không ngừng giận dữ, cả giận nói với Văn Lai: “Bây giờ ngươi hãy đi đại lao Hình bộ, nói cho Thất công chúa, nếu nàng không muốn ra ngoài, thì ở luôn trong đó đi! Đừng mong sau này trẫm lại thả nàng ra nữa!”

“. . . . . . Dạ!” Văn Lai lên tiếng, thối lui ra phía ngoài.

“Chờ một chút!” Dạ Thiên Dật lên tiếng ngăn cản Văn Lai, nhưng bút lông dưới tay chưa từng dừng lại, cũng không ngẩng đầu lên mà nói với lão hoàng đế: “Phụ hoàng, ngài xác định không thả Thất công chúa? Nàng bị giam đã hai tháng, trong lòng có uất ức, đó là bình thường. Vân Vương Phủ có tức giận, cũng là bình thường. Hôm nay bọn họ đồng khí liên chi, đơn giản là muốn phụ hoàng cho một lời giải thích mà thôi. Nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn, ngài cứ cho bọn hắn một câu trả lời hợp lý thì có làm sao?”

Văn Lai lập tức dừng bước, nhìn Dạ Thiên Dật.

Lão hoàng đế cũng quay đầu nhìn về phía Dạ Thiên Dật, trầm mặt hỏi, “Câu trả lời như thế nào mới gọi là hợp lý?”

“Nếu Vân Vương Phủ nhận thức đúng Thất công chúa, Vân Ly chỉ muốn cưới một mình nàng, không muốn thêm một nữ tử nào nữa. Thất công chúa cũng là như thế, tư bá phu quân, hai người tâm ý tương thông, chuyện này chưa chắc đã là chuyện xấu. Dù sao Thất công chúa cũng là công chúa hoàng thất, nữ nhi của ngài, trong thân thể của nàng chảy dòng máu của Dạ thị, không phải nói gả cho người, liền có thể thay đổi máu mủ của dòng họ Dạ thị .” Dạ Thiên Dật thản nhiên nói.

Sắc mặt lão hoàng đế hòa hoãn một chút, “Ngươi nói không sai!”

“Cho nên, phụ hoàng lại hạ thêm một đạo thánh chỉ thì có làm sao?” Dạ Thiên Dật mạn bất kinh tâm nói ra một câu.

Lão hoàng đế hít sâu một hơi, trầm giọng nói với Văn Lai: “Truyền ý chỉ của trẫm, trẫm cảm động và nhớ nhung tình cảm tha thiết của ái nữ Thất công chúa với Vân thế tử, một mảnh tình si, nguyện bị giam đến chết cũng không đổi tâm ý. Trẫm lấy làm kiêu ngạo khi có một nữ nhi như thế. Đặc biệt ưu ái hơn, ân chuẩn khẩn cầu kia, cả đời này của Vân Ly cùng Thất công chúa trăm năm ước hẹn, hoà thuận vui vẻ đến già, chỉ có duy nhất một thê tử này, không cho phép hắn cưới ai khác, khâm thử!”

“Dạ!” Văn Lai kinh hãi vội vàng lên tiếng.

“Thiên Dật, ngươi cho rằng đạo này ý chỉ như thế nào?” Lão hoàng đế dứt lời, nhìn về phía Dạ Thiên Dật hỏi.

“Bẩm phụ hoàng! Rất tốt!” Dạ Thiên Dật cười cười.

Lão hoàng đế không nói thêm gì nữa, khoát khoát tay với Văn Lai, Văn Lai nhìn về phía Dạ Thiên Dật, đợi chờ hắn viết thánh chỉ.

Dạ Thiên Dật để tấu chươngxuống, cầm lấy một đạo thánh chỉ trống không tự mình viết ra, không đến một lát, một đạo thánh chỉ đã viết xong, hắn đóng ngọc tỷ lên, thổi thổi mực, không đưa cho Văn Lai mà đứng dậy nói với lão hoàng đế: “Nhi thần tự mình đi đại lao thả Thất muội ra ngoài.”

Lão hoàng đế”Ừ” một tiếng.

Dạ Thiên Dật nhấc chân đi ra ngoài, cẩm bào màu tím nhạt theo bước chân hắn đi như những đóa hoa mạn đà la nở rộ. Văn Lai đứng ở cửa, thấy Dạ Thiên Dật muốn đích thân đi đại lao Hình bộ, vội vàng đẩy rèm ra, sau khi Dạ Thiên Dật đi ra, hắn cũng vội vàng đi theo phía sau.

Trong đại lao Hình bộ, Thất công chúa vẫn đang cầm sách đọc.

Dạ Thiên Dật thò người vào phòng giam, nhìn Thất công chúa bình tĩnh trấn định, mỉm cười hô một tiếng, “Thất muội muội!”

Thất công chúa từ cuốn sách ngẩng đầu lên, thấy là Dạ Thiên Dật, cũng không đứng lên, nhưng lại quay đầu lại cười hô, “Thất ca!”

Dạ Thiên Dật mỉm cười gật đầu, đi tới ngồi ở trên chiếc giường duy nhất trong phòng giam nhỏ, mỗi ngày phòng giam này đều có người đến quét dọn, mặc dù không nhìn thấy bầu trời rộng lớn, nhưng cũng không có cái gì mục nát cùng với mùi ẩm mốc, hết sức sạch sẽ, hắn đánh giá phòng giam cùng hết thảy bài biện trong phòng, cười nói: “Mấy ngày nay ở chỗ này, làm khổ Thất muội rồi!”

“Thất ca nói chuyện này sao? Nơi này thanh tịnh, so với sự huyên náo phía bên ngoài thì vẫn có thể xem là một chỗ ở tốt.” Thất công chúa cười nhạt.

“Thất muội muội yêu thích yên tĩnh không sai, nhưng nơi này suy cho cùng vẫn là phòng giam.” Dạ Thiên Dật cười nói.

“Trước kia ta ở Vân Phương trai, mười năm không ra khỏi cửa cung, thì có gì khác với việc ngồi trong phòng giam này đâu?” Thất công chúa lơ đễnh, “Đơn giản một địa phương chính là thiên hạ chí tôn, một địa phương lại là thiên hạ chí tội. Nhưng đối với ta cũng không có gì khác cả. Đều không được tự do mà thôi.”

Dạ Thiên Dật nghe vậy cũng không tỏ ý kiến gì, “Tính tình Thất muội muội vô cùng tốt, thảo nào Vân Ly thế tử yêu thích muội như thế.”

Thất công chúa giương mắt nhìn Dạ Thiên Dật, bất động thanh sắc nói: “Thất ca đang nói đùa sao? Bây giờ danh tiếng ghen tị của ta đã truyền khắp thiên hạ đi? Hắn hận không thể hưu ta mới đúng.”

“Vân Vương Phủ sinh ra một người như Nguyệt Nhi, người bên cạnh nàng cũng sẽ không tự chủ được mà thay đổi bởi vì nàng. Nàng coi lễ pháp trăm ngàn năm qua chẳng là gì, tôn trọng tất cả thứ mà người khác không thừa nhận. Muội nói muội kiên định theo đuổi tình yêu như thế, không để cho phu quân cưới thêm ai khác, hợp với tính tình của nàng, nàng như thế nào lại không che chở muội? Mà hết thảy ý nghĩ của Vân Ly thế tử bị nàng chi phối, thì như thế nào lại thật sự muốn hưu muội?” Dạ Thiên Dật nhướng mày.

Thất công chúa cũng nhíu mày, “Thất ca đúng là hiểu rõ nàng.”

“Ta tự nhiên là hiểu rõ nàng!” Dạ Thiên Dật đứng lên, tay như ngọc phủi phủi ống tay áo, giọng nói hòa hoãn: “Thất muội, đi thôi! Ta tự mình đưa muội trở về Vân Vương Phủ.”

Thất công chúa ngồi bất động, “Ta đã nói, nếu phụ hoàng không đáp ứng khẩn cầu của ta, ta nguyện ý cả đời không ra khỏi cửa lao.”

Dạ Thiên Dật bỗng nhiên cười, lấy thánh chỉ từ trong tay áo ra, đưa cho Văn Lai, khoát khoát tay với hắn, “Tuyên đọc thánh chỉ đi!”

“Dạ!” Văn Lai nhận lấy thánh chỉ tuyên đọc, “Trẫm cảm động và nhớ nhung tình cảm tha thiết của ái nữ Thất công chúa với Vân thế tử, một mảnh tình si, nguyện bị giam đến chết cũng không đổi tâm ý. Trẫm lấy làm kiêu ngạo khi có một nữ nhi như thế. Đặc biệt ưu ái hơn, ân chuẩn khẩn cầu kia, Vân Ly cả đời này, cùng Thất công chúa trăm năm ước hẹn, hoà thuận vui vẻ đến già, chỉ được có duy nhất thê tử này, và không cho phép hắn cưới ai khác, khâm thử!”

Trong lòng Thất công chúa dâng lên một cỗ vui mừng, nhưng cực lực áp chế xuống, cố gắng làm cho vẻ mặt của mình thoạt nhìn bình tĩnh.

“Công chúa tiếp chỉ đi!” Văn Lai bội phục nhìn Thất công chúa, nghĩ tới đây coi như là nhân họa đắc phúc. Từ xưa tới nay, có nữ tử nào lại có được lệnh cưỡng chế vị hôn phu cả đời chỉ được cưới một mình nàng? Trăm ngàn năm qua, mặc dù thân là địa vị công chúa, cũng khó mà làm được. Mà Thất công chúa lại làm được. Không thể không khiến hắn bội phục.

Thất công chúa ngồi bất động, dường như không nghe thấy.

“Thất muội tiếp chỉ đi!” Dạ Thiên Dật mỉm cười lên tiếng.

Thất công chúa chậm rãi để cuốn sách xuống, quỳ trên mặt đất khấu tạ, “Nhi thần tạ ơn ân điển của phụ hoàng!”

Văn Lai đưa thánh chỉ cho Thất công chúa, nhìn thoáng qua Dạ Thiên Dật, nói với nàng: “Công chúa, sau khi hoàng thượng nghe lời nói của ngài đã rất giận dữ, muốn giam ngài cả đời, là do Thất hoàng tử khuyên can hoàng thượng, nói mặc dù ngài gả vào Vân Vương Phủ nhưng vẫn là nữ nhi của hoàng thượng. Hoàng thượng mới không đành lòng giam ngài nữa, xuống một đạo thánh chỉ, thả ngài ra.”

Tâm tư Thất công chúa khẽ động, đứng thẳng lên, cầm lấy thánh chỉ nói cám ơn với Dạ Thiên Dật, “Đa tạ Thất ca!”

“Ta và muội là huynh muội, cắt đứt xương cốt, vẫn liền gân đấy! Cần gì phải khách khí! Đi thôi!” Dạ Thiên Dật cười nhạt, xoay người ra khỏi phòng giam.

Thất công chúa cầm lấy thánh chỉ đứng lên, nhìn thoáng qua phòng giam đã giam nàng hai tháng, đi theo Dạ Thiên Dật ra ngoài.

Ngoài cửa đại lao Hình bộ, trừ xe ngựa của Thất hoàng tử ra, còn có một chiếc xe ngựa hoa lệ đỗ lại. Màn che của chiếc xe ngựa kia bị đẩy ra từ bên trong, lộ ra một nửa thân ảnh Vân Thiển Nguyệt, lúc này nàng đang lười biếng nhìn ra bên ngoài xe.

Sau khi Dạ Thiên Dật ra khỏi đại lao Hình bộ liền thấy Vân Thiển Nguyệt, chỗ xe ngựa đỗ lại đón ánh mặt trời, hiện tại là cuối mùa thu, ánh mặt trời cũng không gắt, có một loại cảm giác ấm áp đan xen lạnh lẽo, y phục trên người nàng vẫn đơn bạc, ống tay áo thật dài cùng với đai lưng bị gió mát thổi lên, bay ra khỏi buồng xe, có một loại hoa diễm thanh lệ, chỉ một chút thôi đã khiến hồn phách khuynh tâm, hắn chợt dừng bước.

Vân Thiển Nguyệt cũng nhìn thấy Dạ Thiên Dật, ánh mắt nàng dừng lại trên người hắn trong chốc lát rồi lướt qua, cười một tiếng ấm áp với Thất công chúa đi ra sau hắn, hô, “Tẩu tử, nơi này!”

Thất công chúa cũng nhìn thấy Vân Thiển Nguyệt, thấy Dạ Thiên Dật dừng bước chắn trước mặt nàng, nàng cũng theo dừng bước theo, nghe được tiếng hô của Vân Thiển Nguyệt, thấy được nụ cười ấm áp của nàng, vẻ lo lắng hai tháng bị giam bỗng nhiên trong nháy mắt bị xua tan bởi nụ cười ấm áp và ánh sáng rực rỡ trên người nàng, nàng không khỏi lộ ra nụ cười vui vẻ, vòng qua Dạ Thiên Dật, bước nhanh đi về phía Vân Thiển Nguyệt.

Đi tới trước xe Vân Thiển Nguyệt, nàng vui sướng kinh ngạc hỏi, “Sao muội lại tới đây?”

“Tới đón tẩu!” Vân Thiển Nguyệt vươn tay với Thất công chúa, cười nói: “Tẩu ăn chay hơn hai tháng, niệm Phật hơn hai tháng. Cũng nên về nhà rồi! Trở về ta chưng thịt cho ăn.”

Thất công chúa nghe được hai chữ về nhà, hốc mắt đau xót, đưa tay đặt vào trong tay Vân Thiển Nguyệt, nặng nề gật đầu, “Ừ!”

Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng giơ cổ tay lên, không thấy dùng chút sức nào, Thất công chúa đã bị nàng lôi kéo lên xe, nàng buông tay ra, nhìn Dạ Thiên Dật một cái, thản nhiên nói: “Ta tới đón tẩu tử về nhà, cũng không phiền đến Thất hoàng tử đưa tiễn nữa!” Dứt lời, nàng buông màn che xuống.

Màn che rơi xuống, che lại thân ảnh Vân Thiển Nguyệt, đồng thời che lại ở tầm mắt Dạ Thiên Dật.

Trong lòng Dạ Thiên Dật lộp bộp một cái, vốn là bị ấm áp cuốn hút trong khoảnh khắc đã thối lui, hóa thành băng, đem sự ấm áp trong mắt hắn tràn ra, tiết ra ngoài, không được khống chế chợt đông lại. Trong nháy mắt hơi thở của hắn ttrở nên u ám, bàn tay trong tay áo nhẹ nhàng nắm lại, môi mỏng mím thành một đường.

Lăng Liên và Y Tuyết ngồi ở trước xe, nhìn Dạ Thiên Dật một cái, vung roi ngựa lên, xe ngựa rời khỏi đại lao Hình bộ.

Dạ Thiên Dật nhìn cỗ xe ngựa hoa lệ kia đi xa, cứ đứng như vậy, không nói một lời.

Văn Lai đứng ở phía sau Dạ Thiên Dật, dè dặt nhìn sắc mặt Thất hoàng tử, cũng không dám thở mạnh.Binh sĩ trông chừng đại lao Hình bộ đều nhạy cảm cảm giác được gió cuối thu đột nhiên trong chốc lát lạnh hơn, toàn bộ không khỏi sợ run cả người.

Qua một hồi lâu, Văn Lai rốt cục chịu không nổi sự lạnh lẽo tràn ra từ trên người Dạ Thiên Dật, đánh bạo nhẹ giọng nhắc nhở, “Thất hoàng tử, ngài trở về phủ, hay tiến cung?”

Dạ Thiên Dật thu hồi tầm mắt, bên trong mắt phượng dài hẹp đắm chìm trong sắc đen mênh mông vô bờ, giây lát, sắc đen rút đi, chỉ còn lại có một một màu trắng bất tận, trắng đến dường như con ngươi cũng mất đi màu sắc, hắn nhấc đi về phía chiếc xe ngựa, thản nhiên nói: “Tiến cung!”

Văn Lai vội vàng đuổi theo hắn.

Xe ngựa vốn là định đi về phía Vân Vương Phủ, lại lần nữa quay trở về hướng cửa cung.

Trong xe ngựa, sau khi Vân Thiển Nguyệt hạ màn che xuống, nụ cười trên mặt cũng phai nhạt đi mấy phần.

Thất công chúa ngồi ở bên cạnh Vân Thiển Nguyệt, nhìn nàng một cái, nhẹ giọng nói: “Thất ca đối với muội cũng không khác so với Cảnh thế tử, hôm nay nhìn tình hình như vậy, hắn vẫn chưa từng hết hy vọng với muội.”

“Vậy thì như thế nào? Tóm lại hắn không phải là người trong lòng ta, mà ta cũng không phải đồ vật của hắn. Vân Thiển Nguyệt thu hồi nụ cười từng chút một, tựa vào trên vách xe, giọng nói mịt mờ không rõ, “Chỉ là một sai lầm mà thôi, hắn là sai lầm của ta, ta là sai lầm của hắn. Là sai lầm, sẽ phải sửa chữa. Cho dù là vỡ đầu chảy máu, thịt người xương trắng, cũng phải sửa chữa. Nếu không sẽ càng sai.”

Thất công chúa ngẩn ra, nhìn Vân Thiển Nguyệt, nàng không chỉ hơn một lần phát hiện ra tang thương cùng phiền muộn trên người nàng. Nhất là lúc nói tới Dạ Thiên Dật, từ trên người nàng toát ra cái loại hơi thở kia, khiến cho lòng nàng dường như cũng bị phiền muộn theo. Không tiếc bể đầu chảy máu, thịt người xương trắng, cũng muốn sửa chữa sai lầm, là gút mắt sâu đến cỡ nào?

“Quả nhiên là trời lạnh! Nên mặc thêm quần áo!” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên thay đổi hơi thở, toàn bộ tang thương cùng phiền muộn biến mất, nàng xoay người, ôm cánh tay Thất công chúa, tựa vào trên người nàng, mềm nhũn nói: “Tẩu tử, tẩu nhớ ca ca chứ?”

Thất công chúa không nghĩ tới Vân Thiển Nguyệt thay đổi nhanh đến như vậy, làm cho nàng trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, sững sờ nhìn nàng.

Vân Thiển Nguyệt “A” một tiếng cười, nháy mắt với nàng, “Không thấy người biến sắc còn nhanh hơn so với lật sách sao?”

Thất công chúa sửng sốt chốc lát, cũng không nhịn được cười, đưa tay gỡ tay Vân Thiển Nguyệt ra, xấu hổ và giận dữ nói: “Đừng dính lấy ta, muốn dính đi dính Cảnh thế tử đi. Ta thật sự còn chưa thấy qua mặt người biến sắc còn nhanh hơn so với muội.”

Vân Thiển Nguyệt cười đắc ý, “Hai tháng này tẩu chịu khổ không phí công rồi, sau này ca ca bị tẩu độc bá rồi, cao hứng không?”

Trên mặt Thất công chúa nhiễm một rặng mây đỏ, cúi đầu, thấp giọng nói: “Ta thật không ngờ tới phụ hoàng lại đáp ứng. Thật ra thì sâu trong lòng ta vẫn không tự tin . Lúc ta gả cho ca ca muội, không có cầu xin điều gì khác, chỉ cầu hắn tốt với ta là được, cũng không nghĩ tới hắn ngoại trừ ta cũng sẽ không cưới ai nữa. Hôm nay đúng là khiến cho ta ngoài ý muốn. Cứ như là đang nằm mơ vậy.”

“Quả nhiên lễ giáo phong kiến làm hư giáo dục! Tẩu làm sao lại không thử nghĩ xem tại sao nam nhân muốn tam thê tứ thiếp? Nữ nhân cứ phải cùng người khác chia sẻ một người đàn ông? Ai quy định như vậy? Vào thời xa xưa có một thị tộc mẫu hệ, nữ tử ở đó được phép có nhiều trượng phu đó!” Vân Thiển Nguyệt khẽ hừ một tiếng.

Thất công chúa cả kinh, không dám tin nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt nhìn nàng một cái, nghiêm túc nói: “Đây là sự thật . Khoảng mười vạn năm về trước, loài người vừa mới sinh sôi. Khi đó tất cả đều sống tụ tập. Vô số nam nữ sống cùng nhau. Là thời kỳ đồ đá. Toàn bộ đồ vật đều được làm từ đá. Ở cuối thời kỳ đó xã hội thời xưa bắt đầu từ giai đoạn người nguyên thủy tiến vào giai đoạn mẫu hệ thị tộc. Mẫu hệ thị tộc là một tổ chức xã hội được thành lập dựa trên huyết thống mẫu hệ, thực thi chế độ nguyên thủy cộng sinh cùng phân phối chia đều sản phẩm lao động. Khi đó phụ nữ ở trong xã hội chiếm giữ vai trò chủ đạo. Nữ nhân làm nông nghiệp cùng chăn nuôi gia súc, còn có sáng tạo hơn nam nhân, nam tử đi ra ngoài săn thú, bắt cá. Phụ nữ thì từ chuyện hái trái cây, trông coi nhà cửa, chế biến thức ăn, may y phục, quản lý tạp vụ, chăm sóc người già và trẻ nhỏ. Bởi vì lúc đó công việc hái trái cây có thu hoạch ổn định hơn so với việc đánh cá và săn bắt, là đồ dùng sinh hoạt quan trọng của các thành viên trong thị tộc, là nền tảng bảo đảm duy trì cuộc sống của thị tộc. Phụ nữ dựa vào tác dụng đặc thù là sinh con, cùng với thế hệ thành viên thị tộc đều theo mẫu hệ tính toán, càng khiến cho phụ nữ ở trong thị tộc có uy vọng cao hơn, được tôn kính, địa vị tôn sùng. Nói là nam nhân phụ thuộc vào nữ nhân cũng không quá. Một nữ nhân có đến mấy trượng phu, tại thời điểm đó là rất bình thường.”

Thất công chúa mở to hai mắt, dường như bị kinh hãi.

“Về sau theo đà phát triển,thời kỳ mẫu hệ thị tộc phồn vinh, bởi vì nam tử bẩm sinh khỏe mạnh cùng thể lực dẻo dai hơn, đều trội hơn nữ tử, cho nên dần dần hình thành việc lấy nam tử làm trung tâm của đại gia tộc, nam tử thay thế nữ tử, chi phối sản xuất, cuộc sống cùng sự việc trong cộng đồng, thủ lĩnh thị tộc cũng do nam tử trưởng thành đảm nhiệm, trở thành lực lượng chủ yếu của xã hội sản xuất, cứ như vậy tạo thành thị tộc phụ hệ. Sau lại trải qua thời gian phát triển thật dài, địa vị nam tử càng ngày càng cao, hoàn toàn làm chủ xã hội cùng nữ nhân, mới tạo thành thể chế hôm nay, coi nam nhân là trời, phát triển thành một chồng nhiều vợ.” Vân Thiển Nguyệt giải thích cho Thất công chúa, thấy bộ dáng khiếp sợ của nàng, buồn cười nói: “Cho nên, nam nhân và nữ nhân từ khi sinh ra chính là ngang hàng, quan hệ bất bình đẳng giữa người với người là do nhiều loại nhân tố xã hội dung hợp mà thành. Một chồng một vợ bị xã hội bây giờ không ủng hộ, nhưng trải qua sự phát triển, bao nhiêu năm thậm chí bao nhiêu ngàn năm vạn năm sau, khó đảm bảo sẽ không được chấp nhận. Trong lòng tẩu thật sự không cần vì vậy mà cảm thấy áy náy rằng ca ca vì tẩu mà không thể nạp thiếp, hắn có thể được một lòng một dạ của tẩu như vậy, là phúc khí của hắn.”

Thất công chúa đè nén sự

kinh hãi, nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Lời muội nói ta không hiểu lắm, nhưng tóm lại là nghe rõ rồi, muội biết được thật nhiều. Chuyện thời xa xưa. . . . . . Đọc ở quyển sách nào vậy?”

Quyển sách nào ư? Vân Thiển Nguyệt cười lắc đầu, “Một bản đơn lẻ, tình cờ có cơ hội đọc được, sớm đã làm mất rồi!”

Thất công chúa gật đầu, hâm mộ nói: “Ta vẫn cứ bội phục muội, trước kia bội phục muội lớn lối tùy hứng, cuồng vọng tùy ý, hiện tại là bội phục muội có kiến thức cùng tài học, có nhiều người thích muội như vậy không phải là không có đạo lý.”

“Tẩu tử tốt của ta, tẩu đừng nói chuyện với vẻ nho nhã như vậy! Ta không chịu nổi.” Vân Thiển Nguyệt giả bộ giật mình một cái.

Thất công chúa bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, giận trách nói: “Tuổi ta và muội rõ ràng không kém bao nhiêu, nhưng có đôi khi ta nhìn vào muội giống như là đang nhìn mẫu hậu trong cung vậy, đoan trang dịu dàng, có đôi khi lại như là nhìn hài tử, nửa điểm bộ dạng nữ nhi gia cũng không có. Nhưng hết lần này tới lần khác muội như thế mà mọi người đều cảm thấy rất bình thường, thật là kỳ quái.”

“Đó là thói quen thôi!” Vân Thiển Nguyệt buồn cười nói.

Thất công chúa cười lắc đầu, không nói thêm gì nữa.

Xe ngựa trở lại Vân Vương Phủ, Vân Ly đã sớm trở lại từ Lễ bộ, chờ ở cửa. Xe ngựa còn chưa dừng hẳn, hắn đã bước nhanh đi lên phía trước, một tay đẩy rèmra, vui mừng nhìn hai người, đầu tiên là hô một tiếng”Muội muội” , sau đó có chút kích động nhìn Thất công chúa.

Thất công chúa cười cười với hắn, ôn nhu nói: “Ta đã trở về!”

“Nàng . . . . . cực khổ rồi!” Giọng nói của Vân Ly khàn khàn.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, hai cặp mắt đều tràn đầy tưởng nhớ. Không có bất cứ âm thanh gì khác nữa.

Vân Thiển Nguyệt nhìn hai người, cảm thấy nếu nàng ở lại nơi này cản trở bọn họ, thì quá không thức thời rồi. Cho nên từ bên cạnh lặng lẽ nhảy xuống xe, không tiếng động ra hiệu cho Lăng Liên vàY Tuyết, hai người ngầm hiểu, lập tức đuổi theo sau nàng.

Chủ tớ ba người không quản phía sau là cảnh tượng tình ý triền miên như thế nào, không tiếng động tiến vào sân.

Trở lại Thiển Nguyệt các, Hoa Sênh đã đợi ở trong phòng.

Vân Thiển Nguyệt thấy Hoa Sênh thì ngẩn ra, nếu không có chuyện trọng yếu gì, Hoa Sênh sẽ không dễ dàng tới đây tìm nàng, mà là để cho Lăng Liên với Y Tuyết truyền tin, nàng đưa tay đóng cửa phòng, thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì xảy ra?”

Hoa Sênh thấy Vân Thiển Nguyệt trở lại liền vui mừng, vội vàng nói: “Tiểu chủ, đã xảy ra một việc, thuộc hạ sợ trì hoãn, nên tự mình tới.” Dứt lời, nàng nhìn thoáng qua ra phía ngoài, thấy Lăng Liên và Y Tuyết canh giữ ở cửa, trong viện không có ai khác nữa, nàng thấp giọng nói: “Mấy ngày trước người ta phái đi Đông Hải không phải là truyền tin nói Lạc Dao công chúa và Tử La công chúa ra khỏi Đông Hải tới Thiên Thánh rồi sao? Ngài giao cho thuộc hạ dò thăm tung tích các nàng ở Thiên Thánh, nhưng hai người này che giấu quá tốt, dọc đường có người bảo vệ, che giấu dấu vết mà hai người lưu lại, vẫn không tra được chỗ ở của bọn họ là nơi nào, hôm nay thuộc hạ nhận được tin tức, Lạc Dao công chúa và Tử la công chúa đang ở thành Thanh Sơn.”

“Các nàng không tới kinh thành, ngược lại là đi thành Thanh Sơn? Điều này nói rõ rằng ta đoán đúng, các nàng không phải là đi về phía chúng ta, mà là đi về phía Nam Lương cùng Nam Lăng Duệ.” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Dạ, có lẽ chính là chủ tử huyễn dung thành bộ dáng Lạc Dao công chúa, mới khiến cho Lạc Dao công chúa muốn đi Nam Lương thăm dò đến tột cùng .” Hoa Sênh gật đầu, tiếng nói vừa chuyển, thấp giọng hơn, “Tiểu chủ cũng biết, muốn đi Nam Lương, tất nhiên chỉ có con đường đi qua thành Thanh Sơn và Phượng Hoàng quan. Theo người của Hồng các ở thành Thanh Sơn bẩm báo, nói thời điểm ba ngày trước ở thành Thanh Sơn hai người cùng Thiếu chủ Thương gia gặp nhau, sau đó hai người liền mất đi tung tích, có thể khẳng định là chưa từng nhìn thấy hai người kia đi qua Phượng Hoàng quan, thuộc hạ sợ là Thiếu chủ Thương gia giữ hai người họ lại rồi.”

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy ánh mắt như nước híp lại, “Ta thế nhưng đã quên Dạ Thiên Dật quay về từ thành Thanh Sơn, Thương Đình ở lại.”

“Tiểu chủ, nếu Thương Thiếu chủ giam giữ hai người này, vậy làm sao bây giờ?” Hoa Sênh hỏi.

Vân Thiển Nguyệt khẽ mím cánh môi, suy nghĩ trong chốc lát, nói với nàng: “Ca ca cùng mẫu thân đều ở Phượng Hoàng quan, nếu Thương Đình thật sự giam giữ hai người, cũng sẽ không lập tức dời đi. Hẳn là các nàng còn đang ở thành Thanh Sơn. Ngươi truyền tin cho ca ca cùng mẫu thân, nói cho các nàng biết chuyện này. Bọn họ ở Phượng Hoàng quan, gần với thành Thanh Sơn, tất nhiên có thể có biện pháp cứu hai người từ trong tay Thương Đình ra.”

“Dạ, thuộc hạ đi liền!” Hoa Sênh vội vàng lên tiếng, thấy Vân Thiển Nguyệt khoát tay, nàng bước nhanh đi ra ngoài.

Vân Thiển Nguyệt xoay người lại ngồi ở trên giường êm, nghĩ tới nếu Thương Đình đã giam giữ hai người, như vậy tất nhiên là biết thân phận hai người rồi. Thương Đình biết thân phận hai người, nếu hắn hợp tác với Dạ Thiên Dật, như vậy tất nhiên trước tiên sẽ thông báo với Dạ Thiên Dật. Dạ Thiên Dật sẽ như thế nào đây? Bất kể như thế nào, hôm nay ca ca và mẫu thân của nàng ở Phượng Hoàng quan, Tiểu Thất ở kinh thànhThiên Thánh, cho dù hắn giữđược Lạc Dao công chúa và Tử la công chúa của Đông Hải, cũng không nhất định có thể làm được cái gì!

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Ngày hôm sau, Vân Thiển Nguyệt dậy thật sớm, rửa mặt, sau khi dùng qua đồ ăn sáng, liền phân phó Lăng Liên và Y Tuyết chuẩn bị xe đi Vinh vương phủ.

Lăng Liên và Y Tuyết lên tiếng ra khỏi Thiển Nguyệt các, nhưng sau đó không lâu lại đi về, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Tiểu thư, ngài muốn đi Vinh vương phủ tìm Ngọc thái tử của Đông Hải quốc? Sợ rằng không được. Hôm nay buổi sáng trong cung đã phái xe ngựa đi Vinh vương phủ đón Ngọc thái tử vào cung, nghe nói trong cung hoàng thượng bày tiệc, hôm nay mở tiệc chiêu đãi Ngọc thái tử.”

Vân Thiển Nguyệt cau mày, “Lão hoàng đế này thật sự là quá tích cực rồi!”

“Tiểu thư, Ngọc thái tử lần đầu tiên tới kinh thành Thiên Thánh. Huống chi lấy sự giàu có cùng cường đại của Đông Hải quốc ngày hôm nay, hoàng thượng tất nhiên sẽ coi trọng. Nghe nói hôm qua sau khi hoàng thượng nghe Cảnh thế tử nói đã muốn triệu kiến Ngọc thái tử. Nhưng lo lắng Ngọc thái tử đi đường mệt nhọc, liền đổi thành hôm nay.” Lăng Liên lập tức nói.

Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, “Người vừa tới đã vội nịnh bợ rồi!”

“Tiểu thư, nếu ngài thật sự muốn gặp Ngọc thái tử, liền tiến cung đi! Dù sao mấy ngày nay ngài cũng chưa tiến cung thăm hoàng hậu rồi!” Y Tuyết đề nghị.

“Không đi!” Vân Thiển Nguyệt quăng bỏ khăn tay, đặt mông ngồi trở lại trên giường êm, cả giận nói: “Hắn một chút cũng không nhớ tới ta, đến cũng không nhanh chóng tới gặp ta. Hôm nay lão hoàng đế mời hắn tiến cung, hắn cứ thế đáp ứng tiến cung. Làm sao không từ chối lão hoàng đế để tới gặp ta? Nửa phần tình ý cũng không coi trọng, thật tệ!”

Lăng Liên và Y Tuyết đối với liếc mắt nhìn, cũng không lên tiếng nữa.

Vân Thiển Nguyệt vẫn cứ bực mình.

Sau một lúc lâu, Lăng Liên nhẹ giọng đề nghị nói: “Tiểu thư, Ngọc thái tử đối với ngài vô cùng tốt, ngài không thích hôn ước giữa Lạc Dao công chúa và Cảnh thế tử, hắn liền cho ngài một đạo văn thư hủy hôn ước. Hôm nay hắn từ Đông Hải đến, một đường cực khổ, chắc chắn đã cực kỳ mệt nhọc, hôm qua đã từ chối hoàng thượng mở tiệc chiêu đãi, nếu hôm nay lại từ chối nữa tất nhiên sẽ không tốt. Cho nên mới. . . . . .”

Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, cắt đứt lời Lăng Liên ảo não nói: “Người khác không biết hắn, ta còn lạ gì? Hắn là ai chứ? Hắn và ta giống nhau. Ta có thể đuổi theo một con hồ ly ba ngày ba đêm không cần nghỉ ngơi, hắn cũng giống ta. Ta có thể canh giữ một tháng ở rừng Thiên Tuyết để bắt về một con cọp nhỏ, hắn cũng có thể. Mệt mỏi ư? Đây căn bản cũng không phải là chuyện mệt hay không. Là hắn không muốn gặp ta thôi. Nếu muốn gặp ta, hôm qua đã tới rồi.”

Y Tuyết xì một tiếng cười, “Tiểu thư, có Cảnh thế tử ở đây! Nếu Ngọc thái tử vừa tới đã vội vã đến gặp ngài, Cảnh thế tử còn không đổ cả vạc dấm sao? Cho dù hắn muốn gặp ngài, cũng phải khắc chế. Điều này cũng không có thể trách Ngọc thái tử.”

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy tức giận giảm đi một chút, suy nghĩ một chút nói: “Ngươi nói cũng đúng.” Dứt lời, nàng đưa tay xoa bóp cái trán, có chút uất ức nói: “Dung Cảnh là một vạc dấm lớn. Phong Tẫn, Mạc Ly, Tam công tử trước sau đều bị hắn đuổi đi. Tiểu Thất thật vất vả mới tới, cũng không thể để cho hắn nhanh như vậy đã đuổi đi.”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều cố nén cười không nói lời nào.

Vân Thiển Nguyệt khoát khoát tay, có chút bất đắc dĩ nói: “Thôi, dù sao hắn cũng đã tới kinh thành rồi! Thấy sớm hay thấy muộn cũng là thấy. Ta liền nhịn một chút đi! Nếu vội vàng chạy vào trong cung, Dung Cảnh sẽ lại dùng cặp mắt đen kia nhìn ta. Sợ hắn rồi!”

Hai người thấy nàng không hề tức giận nữa, cười thối lui ra ngoài cửa.

Lúc này, lão hoàng đế đang bị bệnh nằm giường, nhưng vẫn mở tiệc chiêu đãi thái tử Đông Hải quốc, bữa tiệc được bố trí ở ngự hoa viên trong hoàng cung.

Mặc dù là cuối thu nhưng ngự hoa viên được che chắn vô cùng tốt, vẫn có hoa nở rộ, thơm cả một vùng.

Lão hoàng đế không thể xuống giường, được người khiêng lên nằm ở trên ghế mềm, bữa tiệc này không phải là quốc yến, nên không có triệu kiến văn võ bá quan tiếp đãi khách. Mà là trong phạm vi nhỏ lựa chọn mấy người có tư cách đến tiếp đãi khách.

Mấy vị hoàng tử trưởng thành của Hoàng thượng, Dạ Thiên Dật, Dạ Thiên Khuynh, Dạ Thiên Dục, cùng với đám người Hiếu thân vương, Đức thân vương, Vân Vương gia, Dung Cảnh, Dạ Khinh Nhiễm, Lãnh Thiệu Trác, Vân Ly. Không phải là hoàng tộc, chính là tứ đại Vương gia già trẻ hai bối Vương tộc. Lộ rõ vẻ đối đãi thận trọng với Ngọc thái tử Đông Hải quốc.

Trong bữa tiệc, lão hoàng đế dùng thân thể đang bị bệnh vui vẻ cười nói, giới thiệu với Ngọc Tử Thư từng người con của lão. Dường như việc phát sinh ở phủ Tứ Hoàng tử tháng trước suýt nữa thì máu nhuộm phủ Tứ hoàng tử, nửa điểm tình phụ tử cũng không có cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện.

Ngọc Tử Thư mỉm cười gật đầu, ấm áp gần gũi, hành vi hữu lễ, khí độ tôn nhiên. Hoàn toàn xứng đáng với bốn chữ “Ngọc chất che hoa”.

Lão hoàng đế đem Dung Cảnh cùng Ngọc Tử Thư ra so sánh, mỉm cười nói giỡn, “Dõi mắt khắp thiên hạ, ngoài Cảnh thế tử cùng Ngọc thái tử ra, không người nào có thể vượt qua được. Không biết nếu khách quan mà nói trong hai người khó có thể nói ai đứng đầu, đâu mới là độc nhất vô nhị?”

Dung Cảnh mỉm cười không nói.

Ánh mắt Ngọc Tử Thư ôn hòa, không có nửa phần không vui, nghe vậy lại cười nói: “Tất nhiên là Cảnh thế tử!”

“Hả?” Lão hoàng đế ngẩn ra, nhướng mày với Ngọc Tử Thư, “Sao Ngọc thái tử lại tự xem nhẹ bản thân? Theo trẫm thấy, hai người các ngươi thật sự khó phân sắc thu!”

Ngọc Tử Thư lắc đầu, cười nói: “Là Cảnh thế tử đứng đầu, độc nhất vô nhị.”

Lão hoàng đế lại càng không giải thích được, “Sao Ngọc thái tử lại khẳng định vậy?”

“Bởi vì có một người cảm thấy hắn là độc nhất vô nhị, thì hắn chính là độc nhất vô nhị. Người kia cảm thấy như vậy, chính là ta cũng thấy như thế.” Ngọc Tử Thư nói.

Ánh mắt Dung Cảnh lóe lên, bàn tay như ngọc nhẹ nhàng gõ vào chiếc chén bằng ngọc bích một cái, rượu ngon trong chén lắc lư một chút, tạo nên gợn sóng lăn tăn.

Lão hoàng đế nghe tiếng nhìn Dung Cảnh một cái, thấy hắn vẫn không nói chuyện, sắc mặt cũng nhìn không ra cảm xúc gì, trong lòng hắn mê muội, nghi vấn nhìn Ngọc Tử Thư, cười hỏi, “Ngọc thái tử nói lời này trẫm nghe không hiểu! Có thể giải thích nghi hoặc một chút hay không?”

“Chuyện riêng của bổn cung, Hoàng thượng không hiểu cũng phải!” Ngọc Tử Thư cười cười, tránh mà không đáp.

Lão hoàng đế thấy Ngọc Tử Thư lấy một câu chuyện riêng gạt bỏ, không muốn nói, tất nhiên cũng không mạnh mẽ hỏi, liền ha ha cười một tiếng, “Chuyện này thật đúng là kỳ rồi! Lại có người có thể chi phối ý nghĩ của Ngọc thái tử? Trẫm vẫn cho là Ngọc thái tử ở Đông Hải quốc nhất ngôn cửu đỉnh. Ngay cả Hoàng thượng Đông Hải cũng không thể chi phối.”

“Hoàng thượng nói đùa, nhất ngôn cửu đỉnh là khoe khoang khoác lác thôi, đó là phụ hoàng yêu mến ta.” Ngọc Tử Thư cười ôn hòa trả lời.

Lão hoàng đế nói, “Ngọc thái tử khiêm nhường” , lại vội vàng mời rượu.

Trong bữa tiệc những người còn lại bị trận phong ba nhỏ này chi phối tâm tư, rối rít suy đoán một câu nói mịt mờ kia của Ngọc Tử Thư, tâm tư khác nhau. Không ai phát hiện chén rượu bị Dạ Thiên Dật nắm chặt cùng với màu đen mênh mông vô bờ trong mắt hắn bị áp chế đến cực điểm.

Ăn uống linh đình, không khí bữa tiệc rất nhanh lại bị khơi mào, một mảnh hoà thuận vui vẻ.

Bữa tiệc tiến hành đến một nửa, lão hoàng đế bỗng nhiên phân phó Văn Lai, “Văn Lai, ngươi đi gọi Lục công chúa đến đây gảy một bản! Trẫm nghe nói đoạn thời gian này tài đánh đàn nha đầu kia lại tốt hơn, không chỉ có tài đánh đàn, còn học được khúc nhạc mới. Để cho trẫm, Ngọc thái tử cùng với các vị ái khanh nghe một chút.”

“Dạ, hoàng thượng!” Văn Lai lên tiếng vội vàng đi xuống.

Không lâu lắm, Lục công chúa mặc một thân trang phục lộng lẫy xuất hiện ở ngự hoa viên, làm lễ ra mắt với lão hoàng đế, nói với Ngọc Tử Thư “Vạn phúc!” , liền ưu nhã đoan trang ngồi xuống, vuốt nhẹ lên đàn . Nàng đàn một khúc chính là “Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ”.

Ánh mắt thâm thúy của Ngọc Tử Thư hiện lên một tia kinh ngạc, chỉ là thoáng qua rồi biến mất.

Trong bữa tiệc an tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng đàn phiêu vang. Đánh đàn được một nửa, Dạ Thiên Dật bỗng nhiên nghiêng người hỏi Ngọc Tử Thư, “Ngọc thái tử, ngươi có thể đọc thuộc lòng tuyên ngôn Đảng Cộng Sản không?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện