Edit: Theresa Thái
Beta: Leticia
Tiếng nói của Vân Ly phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.
Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua sắc trời, mặt trời còn chưa mọc, Dung Cảnh đã tới đón nàng? Cũng sớm quá đi!
Ngọc Thanh Tinh nghe vậy thì nhìn ra ngoài của sổ, rồi liền cười nói: “Xong rồi, xong rồi, động tác của Tiểu Cảnh cũng thật nhanh.” Nói xong, nàng nói với Vân Thiển Nguyệt: “Đi dâng hương cho tổ tự trước, rồi đến bái biệt ông của con. Cứ để Tiểu Cảnh chờ thêm một lát. Xem xem mấy tiểu tử trong phủ này có gan cản cửa nó không cho nó đón dâu không.”
Vân Thiển Nguyệt nghĩ, Dung Cảnh tới đón dâu, đừng nói là ngăn cản, sợ rằng người trong Vân Vương phủ đều đốt pháo pháo mở rộng cửa nghênh đón hắn vào thì có, có vài người, trời sinh chính là làm cho người ta thích. Nàng gật đầu, “Dạ!”
“Mới canh ba, ông đã rời giường chờ muội rồi.” Thất công chúa cười nói, “Buổi sáng, lúc tẩu và mẫu phi qua, đã nghe ông đang thì thầm, nuôi nhiều năm như vậy, vẫn là nuôi dùm người khác. Trong lòng thật khó chịu.”
Vân Thiển Nguyệt bĩu môi, “Không phải ông vẫn mong đợi muội gả đi sao?”
“Ông chỉ nói ngoài miệng mà thôi.” Thất công chúa cười nói.
“Đến chỗ của ông, dập đầu cho ông thêm mấy cái.” Ngọc Thanh Tinh nói: “Mặc dù từ Vân Vương phủ đến Vinh Vương phủ không xa, nhưng tóm lại vẫn là nữ nhi đã gả ra ngoài.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, trong lòng liền dâng lên một tia thương cảm nồng đậm, “Con biết, ông luôn thương con nhất.”
Ngọc Thanh Tinh và Thất công chúa cũng không nói chuyện, một trái một phải đỡ nàng đi ra cửa phòng.
Ngoài cửa phòng, chẳng biết từ lúc nào Thiển Nguyệt các đã được trang hoàng đầy lụa đỏ lộng lẫy, gấm lụa đỏ thẫm, từ cửa phòng đến cửa viện Thiển Nguyệt các, kéo dài ra đến ngoài viện Thiển Nguyệt các, mái hiên, góc hành lang, trên cành mai, quế cũng đều được treo hoa cắt bằng lụa đỏ. Đập vào mắt, đều là một mảnh đỏ tươi hoa lệ. Sáng sớm đã có sương mù mỏng, mặt trời còn chưa mọc, mà cả thế giới đã là một mảnh đỏ tươi.
Vân Thiển Nguyệt nhìn khắp nơi đều đỏ tươi, thần sắc liền hoảng hốt một cái, trong nháy mắt thấy hơi chóng mặt.
Vân Ly đứng chờ ở đó, một thân áo gấm sang trọng, thấy Vân Thiển Nguyệt mặc một thân giá y đỏ thẫm đi ra ngoài thì ngẩn người, trong phút chốc không nói nên lời.
Thất công chúa nhìn Vân Ly một cái, liền cười trêu ghẹo: “Muội muội, muội trang điểm lên, ngay cả ca ca của muội cũng không nhận ra rồi.”
Vân Thiển Nguyệt cong môi, cười nói: “Một lát nữa ca ca cõng muội ra ngoài, đừng bị son phấn sặc là tốt rồi.”
Vân Ly lấy lại tinh thần, cười lắc đầu, “Sẽ không!” Nói xong, hắn nhẹ giọng nói: “Lúc trước, Cảnh thế tử nói một tháng, ca liền thật sự cho là một tháng, không nghĩ tới mới chỉ qua mười sáu ngày thôi, muội muội đã đại hôn nhanh như vậy rồi.”
Vân Thiển Nguyệt nháy nháy mắt, cười nói: “Khi đó ông nói ngày thứ hai sau khi dâng hỷ hạ sánh thì đại hôn, thật ra hắn cũng có thể làm được, nhưng còn một vài người chưa tới, nên hắn muốn chờ, hôm nay mấy người đó đã đến, thì đương nhiên là đai hôn rồi. Gả muội ra ngoài sớm một ngày, thì tất cả mọi người cũng đều an tâm, tránh cho mỗi ngày khẩn trương, mấy ngày nay trong phủ đều cẩn thận từng ly từng tí sợ xảy ra chuyện bất ngờ, đại tẩu cũng lo lắng đến gầy đi, ca ca cũng ngày đêm không ngủ ngon.”
“Muội muội nói cũng phải, mấy ngày nay đại tẩu của muội luôn cầu Thần bái Phật.” Vân Ly bất đắc dĩ cười nhìn Thất công chúa một cái.
“Hy vọng hôm nay thuận thuận lợi lợi.” Thất công chúa tiếp lời, cười lên.
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nàng cũng hy vọng thuận thuận lợi lợi, cả đời này chỉ đại hôn có một lần, ai dám nhảy vào phá rối chuyện của nàng, đương nhiên nàng sẽ không tha cho hắn ta, ai cũng không được.
Đoàn người ra khỏi Thiển Nguyệt các, vây quanh Vân Thiển Nguyệt đi đến Từ đường tổ tự Vân Vương phủ.
Đi tới Từ đường, Vân Ly và Thất công chúa đi vào cùng Vân Thiển Nguyệt, mỗi cái bài vị đều thắp ba cây nhang, sau khi đi ra ngoài, mọi người lại vây quanh nàng đi tới chỗ của Vân lão Vương gia.
Đi tới chỗ của Vân lão Vương gia, thì Vân lão Vương gia đang mặc một bộ áo mới, ngồi nghiêm chỉnh. Nhìn thấy Vân Thiển Nguyệt đi vào, ông liền mở miệng nã pháo, “Xú nha đầu, người ta gả đi đều khóc hỷ, sao không nghe thấy cháu khóc một tiếng nào vậy?”
Vân Thiển Nguyệt liếc trắng mắt, nói liên thanh: “Cháu chỉ chuyển từ Vân Vương phủ đến Vinh Vương phủ mà thôi, đi đi về về cũng không hết thời gian ăn một bữa cơm, khóc cái gì?”
Vân lão Vương gia “Hừ” một tiếng.
Vân Thiển Nguyệt đi vào nhà, Thập toàn bà bà đã đặt một cái đệm xuống đất trước, nàng nhìn một cái, lấy cái đệm ra, trực tiếp quỳ gối lên nền nhà, dập đầu nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh cho Vân lão Vương gia.
Mặc dù từ nhỏ đến lớn, có thể cả tháng nàng không đến chỗ này thỉnh an một lần.
Mặc dù từ nhỏ đến lớn, vừa thấy mặt, lão đầu tử này không phải vung quải trượng tới đánh, thì chính là mắng.
Mặc dù từ nhỏ đến lớn, lần nào nàng cũng khiến ông tức giận đến dựng râu trợn mắt.
Mặc dù……
Nhưng ông ấy là ông nội của nàng, mẹ đi khỏi khi mới hai tuổi, bá bá không phải là cha đến làm cha nên cũng không thân, trong phủ, Phượng trắc phi cầm quyền, khi đó nàng còn nhỏ, sợ Lão hoàng đế phát hiện, nên không dám làm động tác gì lớn để diệt trừ Phượng trắc phi tránh đánh rắn động cỏ đến Lão hoàng đế, chỉ có thể ngụy trang quần là áo lụa, tính tình lớn lối để bảo vệ mình, nhưng luôn luôn có lúc phải bất đắc dĩ, những lúc đó đều là lão đầu tử này ở phía sau xử trí. Tỷ như bà vú là gián điệp của Lão hoàng đế vẫn nằm vùng ở bên người nàng, ngày đó nàng khởi động Phượng Hoàng kiếp mất trí nhớ trở về muốn tra hỏi bà vú, lại bị lão đầu tử phái người giết bà vú, bảo vệ nàng, chuyện nàng mất trí nhớ không truyền ra ngoài, mặc dù ở trong phủ chèn ép Phượng trắc phi làm nổi lên sóng gió, nhưng cũng bị lão đầu tử âm thầm giúp nàng hóa giải khống chế ở trong Vân Vương phủ nhỏ hẹp này, nên nàng mới giấu diếm chuyện mất trí nhớ lúc ấy với Lão hoàng đế dễ dàng như vậy.
Mặc dù những chuyện này, cho tới bây giờ lão đầu tử cũng không nói, nhưng trong lòng nàng đều rất rõ ràng.
Gia gia của nàng, so với tất cả mọi người trong Vân Vương phủ này, đều che chở nàng nhất.
Đầu dập xuống từng cái từng cái, từ nhỏ đến lớn, từng hình mỗi một lần ở chung tràn vào trong đầu như một cuốn phim hồi ức. Chẳng biết từ lúc nào, nước mắt của nàng đã rơi xuống mặt đất, từng giọt từng giọt.
Trong phòng Ngọc Thanh Tinh, Vân Ly, Thất công chúa, bà mối, Thập toàn bà bà, ai cũng không nói chuyện, yên tĩnh đến chỉ nghe thấy tiếng dập đầu của nàng.
“Được rồi, được rồi, đừng dập đầu nữa, dập đầu nhiều không bằng cho ông ôm chắt ngoại một chút.” Vân lão Vương gia ngồi trên ghế khoát khoát tay, vành mắt đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào: “Đi nhanh lên, đừng để cháu rể của ông chờ. Chờ lâu, cẩn thận bị người khác đoạt mất. Đến lúc đó xem cháu có thật sự sẽ khóc đến trời sập luôn không?”
Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu, mở to đôi mắt đong đầy nước mắt trừng mắt liếc ông ấy một cái, “Không có một câu tốt đẹp.”
“Mau cút đi!” Vân lão Vương gia nhắm mắt lại không nhìn cháu gái nữa.
Vân Thiển Nguyệt đứng lên, tiến lên một bước, ôm lấy Vân lão Vương gia, nghẹn ngào nói: “Lão già họm hẹm, ông buồn cái gì? Cháu cũng không phải đi đến chân trời góc biển, nếu ông nhó cháu, thì cứ phái người báo cho cháu một tiếng, còn không phải cháu sẽ chạy vội về sao?”
“Ai buồn hả? Xú nha đầu, ông ước gì cháu cút ra khỏi nhà nhanh nhanh một chút, tránh cho ở trước mặt làm ông chướng mắt.” Vân lão Vương gia mở mắt, thổi thổi râu mép, “Đầy mùi phấn, mặt bôi như cái mông khỉ, khó coi chết đi được, đừng có chưa ra cửa đã bị Tiểu Cảnh ném về.”
Vân Thiển Nguyệt “Phì” một cái bật cười, “Hừ” nói: “Hắn dám!”
“Nhớ lấy phu vi cương, đừng để cháu rể lo lắng, chọc cho nó tức giận.” Vân lão Vương gia đẩy Vân Thiển Nguyệt ra, “Còn không đi mau! Đừng để trễ giờ lành.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, đứng thẳng người, không nói nữa, để Thập toàn bà bà tới phủ khăn voan lên cho nàng, rồi đỡ nàng đi ra cửa.
Đi tới cửa, Vân Ly cúi người xuống, nhẹ giọng nói: “Muội muội lên đây đi! Ra khỏi cửa phòng này, chân của muội không thể chạm đất, ca cõng muội.”
Đại hôn xuất giá, phải có ca ca hoặc đệ đệ cõng. Nam Lăng Duệ, Vân Mộ Hàn đều đã ra khỏi Vân Vương phủ, vì vậy, Vân Ly phải gánh trọng trách này.
“Ca ca cõng nổi sao?” Vân Thiển Nguyệt nhìn lưng của Vân Ly từ khe hở rất nhỏ phía dưới khăn voan đỏ, huynh ấy gầy không khác gì Dung Cảnh. Nhưng Dung Cảnh có võ công, mà huynh ấy lại là thư sinh văn nhược.
“Đương nhiên cõng nổi, như thế nào thì ca ca cũng là nam nhân, không đến nổi bị muội xem thường đi.” Vân Ly liền cười.
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, cười leo lên lưng huynh ấy.
“Phu quân cẩn thận một chút.” Thất công chúa cười dặn dò, “Chàng cũng đừng làm ngã muội muội, nếu không, Cảnh thế tử tìm chàng tính sổ đó.”
“Ta ngã thì cũng không thể làm ngã muội muội.” Vân Ly cõng Vân Thiển Nguyệt đi trên tấm thảm đỏ trải trên mặt đất.
Ngọc Thanh Tinh, Thất công chúa, bà mối, Thập toàn bà bà vây quanh Vân Thiển Nguyệt đi ra cửa lớn.
Cửa lớn vang lên tiếng ồn ào nhộn nhịp, khua chiêng gõ trống, cực kỳ nhộn nhịp, dường như làm cho cả kinh thành đều ồn ào hẳn lên.
Vân Thiển Nguyệt ghé vào trên lưng Vân Ly, mặc dù người anh trai này gầy yếu như thư sinh, nhưng thật sự đã xem thường huynh ấy rồi, bước chân của huynh ấy không loạng choạng, mà đi rất vững vàng. Nàng nghĩ, hôm nay là đại hôn! Nàng vẫn cho rằng phải đợi thật lâu thì bọn họ mới có thể đi tới cùng nhau, giang sơn mới định, đất trời phồn thịnh, thì nàng mới có thể thấy được kiệu hoa lớn của hắn đến cửa, khi đó, có lẽ Vân Vương phủ đã mất từ lâu, nàng không biết xuất giá từ đâu, Vinh Vương phủ cũng không ở được nữa, hắn cũng không biết cưới vợ từ đâu. Nhưng thì ra vẫn có một vài lúc, hạnh phúc nhìn như xa xôi, nhưng thật ra chỉ cần đưa tay, là đã có thể hái được.
Một ngày này, đến mau như thế, nhưng lại nước chảy thành sông (đương nhiên) như thế.
Viện của Vân lão Vương gia ở sâu trong hậu viện, cho nên, đến cửa lớn Vân Vương phủ hơi xa. Đi được một đoạn, Vân Thiển Nguyệt nhẹ giọng hỏi, “Ca ca, ca có mệt không, nếu không, muội thi triển khinh công! Có thể chân không chạm đất.”
“Như vậy sao được? Ca chịu đựng được.” Vân Ly lắc đầu, “Mấy ngày nay vì ngày hôm nay, sáng tối mỗi ngày ca đều rèn luyện thân thể. Muội cứ nằm yên đi, ca chắc chắn có thể đưa muội đến tận tay Cảnh thế tử.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Thất công chúa đi theo sau tiến lên, móc khăn quyên ra lau mồ hôi trên trán cho Vân Ly.
Vân Ly ấm giọng cười nói với nàng ấy: “Bây giờ muội muội không nặng như nàng, ta cõng nổi.”
Thất công chúa giận liếc chàng ấy một cái, “Trong bụng ta còn có thêm người, nên đương nhiên nặng hơn. Mấy ngày nay, mỗi ngày lấy ta ra luyện tập, hôm nay cõng một mình muội muội, thì sao lại không thấy nhẹ được chứ?”
Vân Ly cười đến ánh mắt hơi lóe sáng, gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt thấy hơi cảm động, người anh họ này không phải anh ruột, nhưng lại đối xử với nàng tốt vô cùng. Vì đại hôn của nàng, hắn vừa phải chăm sóc Thất công chúa đang mang thai, vừa phải bận rộn chuẩn bị các nghi thức trong phủ, còn phải trông coi chuyện của bộ Lễ, lại còn lấy Thất công chúa để luyện tập nữa. Nàng vẫn còn nhớ lúc mới gặp, ở cửa lớn Vân Vương phủ, nhìn lướt qua trong một đám người bàng chi Vân Vương phủ đang đứng cùng nhau, lướt qua mặt huynh ấy, ngay cả dừng, nàng cũng chưa từng dừng lại, sau đó, Mạnh thúc lại giới thiệu để chưởng gia, nhận được chút hảo cảm của nàng, rồi Vân Mộ Hàn bị Diệp Thiến mang đi, nàng đưa huynh ấy lên làm Thế tử, huynh ấy cũng bắt lấy cơ hội. Chỉ thoáng một cái như vậy, cũng đã qua nửa năm. So với Nam Lăng Duệ và Vân Mộ Hàn, huynh ấy mới là người ra dáng anh trai nhất.
“Ca ca, muội vĩnh viễn là muội muội của ca, vô luận có chuyện gì khó khăn, ca đều có thể nói cho muội biết. Mặc dù muội gả vào Vinh Vương phủ rồi, nhưng vĩnh viễn cũng là con gái của Vân Vương phủ, cháu gái của gia gia, sẽ không mặc kệ Vân Vương phủ.” Vân Thiển Nguyệt thấp giọng nói.
“Ừ!” Vân Ly nặng nề gật đầu
Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa.
“Đám nhóc vô dụng này, lại mở rộng hết cả bốn cánh cửa lớn, cũng không ngăn cản Tiểu Cảnh, nhà gái nào mà lại ước gì nhanh tiễn tân nương ra ngoài như vậy chứ? Nào có dễ dàng như vậy!” Ngọc Thanh Tinh cười mắng một câu.
Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Vân Ly đã cõng nàng ra khỏi hậu viện, đi tới Tiền viện, một bước nữa là có thể thấy cửa lớn của Vân Vương phủ được mở rộng hết cả bốn cánh, ở cửa tụ tập một đám người đông nghịt, bao vây cửa Vân Vương phủ đến nước chảy không lọt. Trước cửa lớn có một cái kiệu lớn mười sáu người nâng. Một người trong đó đang đứng giữa cửa lớn, một thân hỷ phục đỏ thẫm, những từ miêu tả về hắn trước đây đã không đủ để miêu tả sự phong hoa tuyệt đại, tỏa sáng thiên hạ lúc này của hắn.
Có một người như vậy, hắn làm tân lang, còn khuynh thành hơn cả tân nương. Có một loại tuấn mỹ và khôi ngô kinh tâm động phách.
Vân Thiển Nguyệt si mê đến ngây dại, đám nữ quyến Vân Vương phủ vây quanh nàng đi theo ra tới cũng si mê đến ngây dại.
Khi mặc bạch y, hắn là “Cẩm y tuyết hoa ngọc nhan sắc, ngoái đầu cười một tiếng thiên hạ nghiêng.”, khi mặc hồng y, thì hắn lại chính là “Phong hoa tuyệt đại diễm thiên hạ, ngọc sắc khuynh thành khuynh núi sông.”
Ngọc Thanh Tinh cười mắng xong lại khen một tiếng, “Tiểu Cảnh này thật sự là gây tai họa cho người mà, hôm nay nếu nó ngồi trên lưng ngựa nghênh cưới con như vậy, thì ngày mai, tất cả các cô gái khuê trung trong kinh thành đã từng thấy nó cũng không muốn xuất giá luôn.”
Khóe miệng Vân Thiển Nguyệt cong lên, nam nhân này vào lúc bảy tuổi đã làm cho nàng không nhịn được mà nhìn theo hắn. Nhìn nhiều năm như vậy, nhìn trăm ngàn lần vẫn không thấy chán. Ánh mắt nàng xoay chuyển, nói: “Vì không để cho chàng ấy gây tai họa cho người như vậy, con liền bắt chàng ấy vào kiệu ngồi cùng với con!”
“Cái này cũng được sao?” Ngọc Thanh Tinh chắc lưỡi một chút, “Làm gì có chuyện tân lang cũng ngồi kiệu chứ?”
“Sao không được? Chúng ta nào cần giữ nhiều quy củ như vậy.” Vân Thiển Nguyệt nói.
Ngọc Thanh Tinh tắt tiếng, hình như đang suy nghĩ.
“Muội muội, đây chính là Đại hỷ, không vui đùa được. Vẫn làm theo quy củ đi!” Thất công chúa ở bên cạnh khuyên: “Mặc dù Cảnh thế tử quá tuấn mỹ, nhưng đây cũng là chuyện không có cách nào khác. Không thể thật sự ngồi kiệu được, từ ngàn đời nay, cũng chưa từng có.”
Vân Thiển Nguyệt nháy nháy mắt, cười nói: “Muội nói không tính, một lát nhìn xem, chàng ấy nói như thế nào thì liền làm như vậy.”
Ngọc Thanh Tinh buồn cười nói: “Bây giờ còn chưa xuất giá bái đường, vậy mà đã bắt đầu hiền lành trước rồi.”
Vân Thiển Nguyệt mím môi cười, nhìn Dung Cảnh đứng ở cửa, bận rộn mấy ngày, hôm qua còn bận rộn cả đêm, dường như hắn không bị ảnh hưởng chút nào, đứng ở đó như một