Edit: Trang Còi
Beta: Leticia
Sau khi lão giả kia mở miệng, hơn mười người đồng loạt quỳ xuống đất phụ họa.
“Sau đó thì sao?” Vân Thiển Nguyệt nhìn lão giả hỏi, giọng nàng không lớn nhưng khí thế có phần áp bách.
Lão giả cúi thấp đầu không dám nâng lên, run rẩy nói: “Về sau Đại công tử của Nhị lão gia và Đại công tử của Tam lão giacủaVinh vương phủ tới, còn mang theo một nữ tử, nàng kia dùng khăn che mặt. Biệt viện này là của Đại công tử, chúng ta làm nô tàicũng chỉmuốn kiếm miếng cơm, không muốn bị đuổi đi, tấtnhiên không dám chọc Đại công tử, cũng không dám tìm hiểu nàng kia là ai. Cường đoạt một nữ tử, hoặc là đưa một vị cô nương hoa lâu ra ngoài vui đùa, chuyện như vậy trong kinh này đều không mới lạ, cũng không phải chuyện chúng nô tài dám hỏi đến. Hai vị Đại công tử mang người vào căn phòng này, về sau… Về sau,chúng ta mới biết được là Lục công chúa…”
Vân Thiển Nguyệt nheo mắt lạ:”‘Về sau’nghĩa là bọn hắn tiến vào căn phòng này trong bao lâu?”
“Một ngày sau…” Lão giả kia nói.
“Hôm nay đã ba ngày rồi, vì sao lúc ấy không bẩm báo?” Vân Thiển Nguyệt lạnh giọng chất vấn.
“Hai vị là Đại công tử bàng chi Vinh vương phủ, một vị là Lục công chúa, nô tài mới không dám ah…” Lão giả kia run rẩy trả lời, đầu đã dập xuống mặt đất.
Vân Thiển Nguyệtnghe thấy cũngkhông hỏi tiếpnữa.
“Hắn nói bậy! Chúng ta cũng không biết làm saolạitới đây, sao có thể là chúng ta dẫn theo nàng đến?” Dung Dực bỗng nhiên kêu to, sắc mặt trắng bệchnói: “Ngày ấy ta uống say, về sau…”
“Về sau như thế nào?” Dạ Khinh Nhiễm lạnh lùng nhìn Dung Dực.
“Về sau… Về sau…” Dung Dực thống khổ lắc đầu, hiển nhiên là nghĩ thế nào cũng không nhớ nổi.
“Về sau các ngươi liền dẫn Lục công chúatới làmsự tình bẩn thỉu bực này, hôm nay lại nghĩ không ra hả?” Dạ Khinh Nhiễm cười lạnh, nhìn về phía Dung Cát:“Hắn không nghĩ ra,vậyngươi thì sao?”
Thần sắc Dung Cát cũng giốngnhưDung Dực, nhưng vẫn lớn tiếng chỉ vào lão giả phản bác: “Thế tử, hắn nói bậy! Hắn nhất định là nói bậy, chúng ta không có khả năng mang theo Lục công chúa tới nơi này…”
Dạ Khinh Nhiễm lạnh lùng nhìn hai người:“Sắp chết đến nơi, còn dám nói dối!”
Thân thể Dung DựcvàDung Cát run rẩy, không dám nói thêm.
Lão giả kia lập tức nói:“Lão nô không nóibậy, chắc chắn 100%, Cảnh thế tử, Cảnh thế tử phi, Nhiễm tiểu vương gia, lão nô không dám có nửa câu nóidối, mấy người chúng ta trên có cha mẹ, dưới có con nhỏ, không dám lừa gạt nửa câu, đích thật là hai vị Đại công tử mang theo một nữ tử đếnđây…”
Lão giả dứt lời, hơn mười người trong biệt viện đều nhất trí gật đầu, chỉ tay lên trời thề không nóidối.
Vân Thiển Nguyệt nhìn thần sắc những người này không phải nói dối, một bên là Vinh vương phủ, một bên là hoàng thất, bọn hắn cũng không dám nói dối. Nàng lại nhìn về phía Dung DựcvàDung Cát, hai người một vẻ kinh hãi choáng váng. Nàng thu lại ánh sáng trong mắt, không nói thêm gì nữa.
“Dung Cảnh, không phải ngươi nói chuyện thựcsựnghiêm trọng sao? Hôm nay hai kẻ này đã quên sau khi uống say làm ra chuyện gì.Những ngườiở đâycũng không phải nói dối, đừng nóivớita là ngươi không nhìn ra.” Dạ Khinh Nhiễm chuyển hướng sang Dung Cảnh.
Dung Cảnh nhàn nhạt liếc nhìn Dạ Khinh Nhiễm, thản nhiên nói: “Cứu tỉnhLục công chúa! Không thể chỉ nghe lời từ một phía.”
“Người tới, vào nhàcứu tỉnhLục công chúa.” Dạ Khinh Nhiễm phân phó.
“Vâng!” Một người hiện thân, đi vào phòng.
Cửa vẫn mở, tình hình trong phòng nhìn thấy rõ ràng, người nọ vào nhàbấm vào huyệt nhân trung củaLục công chúa chỉ chốc lát, Lục công chúa tỉnh lại lần nữa, mở to mắt, chứng kiến ẩn vệ trước mắt, lại hét to “A” một tiếng,tứcgiận nói: “Ngươi là ai? Cút ra ngoài!”
“Tinh thần Lục công chúakhông tệ!” Vân Thiển Nguyệt nói.
Lục công chúa nghe được tiếng Vân Thiển Nguyệt, thân thể chấn động mạnh một cái, xoay đầu lại, nhìn những người bên ngoài lần nữa, lúc này ánh mắt rõ ràng rơi vàotrên ngườiVân Thiển Nguyệt,tứcgiận nói: “Vân Thiển Nguyệt, là ngươi hại ta phải không?”
“Ngươi cảm thấy là ta hại ngươi?” Vân Thiển Nguyệt cười một tiếng.
“Trừ ngươi ra còn có ai?” Hận ý tràn ngập trong mắt Lục công chúa, oán hận chất vấn Vân Thiển Nguyệt.
“Cái này thật đúng là buồn cười rồi!” Vân Thiển Nguyệt nhìn nàng.“Ngươi một mình xuất cung, đi theo người khác ở chỗ này mây mưa khoái hoạt, hôm nay lại trở thành ta hại đúng không?”
“Ngươi…” Lục công chúa nghe vậy thật hận, nhưng nàng nhìn bộ dạng mình hôm nay, bên ngoài nhiều người nhìn xem như vậy, trong đó còn có Dung Cảnhvàvị hôn phu của nàng Lãnh Thiệu Trác, lại càng hận, xấu hổ và giận dữ muốn chết, thò tay kéo ga giường phủ lên người, thân thể càng không ngừng run rẩy.
“Ngươi mặc quần áo tử tế trước, đi rarồinói.” Dạ Thiên Dật lên tiếng, phất tay khép cửa phòng lại.
Cửa phòng ngăn cáchtất cảbên trong, chỉ nghe được âm thanh Lục công chúa run rẩy mặc quần áo.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ bình thường sau khi phát sinh loại tình huống này, nữ tử ở thời đại này không phải rút kiếm tự vẫnthìcũng là ngại ngùng, hoặc có thể là khóc đến muốn sặc khí. Nhưng Lục công chúa còn có thể trừng mắt với nàng, trong lúc này nội tâm thật đúng là mạnh mẽ, nữ nhân bình thường không so được.
Không bao lâu, Lục công chúa mặc quần áo xong đẩy cửa đi ra, chuyện làm đầu tiên là nhặt bảo kiếm trên mặt đấtđâm về phía Vân Thiển Nguyệt. Động tác của nàng vừa nhanh lại hung ác.
Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, còn chưa có động tác, Dung Cảnh đã nhẹ nhàng vung tay áo, thân thể nàng ta bị đánh bay ra thật xa.Thanh Toái Tuyết trong tay nàng vốn bị Vân Thiển Nguyệt ném xuống đấtlạirơi vào tay Dung Cảnh, hắn cũng không liếc Lục công chúa đang ngã trên mặt đất, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Về sau đồ đạc của mình đừng tùy tiện ném xuống mặt đất, chạm phải những thứ không sạch sẽ, đồ vật đều bị ô uế.”
Vân Thiển Nguyệt “Ừ” một tiếng, tiếp nhận Toái Tuyết, dùng khăntayxoa xoa chỗ Lục công chúa đã nắm rồi mới thu lại.
Lục công chúa ngã nhào trên đất, nghe được lời Dung Cảnh nói, thân thể sợ run, rốt cục khóc lên.
“Khóc làm được cái gì? Nóirốt cuộclà xảy ra chuyện gì?” Dạ Thiên Dật nhìn nàng, trầm giọng mở miệng.
“Thất ca…” Nước mắt Lục công chúa trào ra như suối, lắc đầu quầy quậy, khóc không thành tiếng:”Ta cũng không biết là chuyện gì, nhất định là Vân Thiển Nguyệt làm hại ta, nàng đã sớm muốn hại ta, nàng biết rõ ta thích Cảnh thế tử, cho nên không buông tha ta…”
Vân Thiển Nguyệt lạnh lùng nhìn nàng:“Ngươi còn không xứngđểta ra tay!Ai đang nói láo!Nếu ta muốn ngươi chết, có lẽ nàolạihại ngườiởVinh vương phủ nhà mình,tacó thể tìm một đám ăn màycưỡng bứcngươi.”
Lục công chúa phẫn hận, đôi tròng mắt tựa hồ muốn lòi ra:“Vân Thiển Nguyệt, ngươi sẽ không được tử tế…”
Một chữ “Chết” đằng sau còn chưa nói ra, Dung Cảnh nhẹ nhàng phất tay,giọng nóicủa nàng bỗng im bặt, giọng nóivốnôn nhuận của hắnnaytrở lênlạnh lùng:“Đã không nói được gì, cũng không cần nói.”
Lục công chúa nhìn hắn, một đôi tròng mắt lộ vẻ xám xịt.
Dạ Khinh Nhiễmnhướng mày:“Dung Cảnh, ngươi có ý tứ gì? Không cho nàng nói? Chuyện này xử lý như thế nào? Chẳng lẽ cứ như vậy là xong hay sao?”
“Tính toán? Sao có thể được!” Dung Cảnh cười nhạt một tiếng,tiếng cườinhư băng tuyết lộ ra chút lạnh lẽo, hắn nhìn Dung DựcvàDung Cát trên mặt đất nói: “Bất kể như thế nào, công chúa chính là công chúa,kim chi ngọc diệp. Hai vị huynh trưởng bàng chi của ta làm sai chính là làm sai.Tội hai người bọn họ đáng chết. Toàn bộ người trong bàng chi Vinh vương phủ đềubịliên lụy chịu tội. Ngay hôm nay, Dung Dực và Dung Cátbịxử chém, bàng chi Vinh vương phủ sung quân Bắc Địa lạnh lẽo ẩm ướt, trọn đời không được trở về kinh. Nhiếp chính vương, Nhiễm tiểu vương gia, hai ngườicác ngươinghĩ thế nào?”
Vân Thiển Nguyệt nghĩ trừng phạt này đủ nặng, tất cả bàng chi Vinh vương phủ đều bị đày đi Bắc Địa lạnh lẽo ẩm ướt.Bắc Địa lạnh lẽo ẩm ướtởphía bắc Bắc Cương, quanh năm băng tuyết, hàn khí cực nặng, hoang vu không có người ở, mà dã thú lại xuất hiện nhiều. Đây cũng không phải địa phươngđểngười ở,điềunày căn bản là khiến bàng chi Vinh vương phủ không còn đường sống. Tính ra bàng chi Vinh vương phủ sợrằngkhoảng chừng hơn mấy ngàn người. Hắn đều quy vào như vậy, tương đương Vinh vương phủ ngoại trừ Dung lão vương giavàhắn, không còn lại người nào khác.
“Thế tử tha mạng…”
“Thế tử tha mạng ah…”
Dung DựcvàDung Cát không nghĩ tới Dung Cảnh khó giữ được bọn hắn, vừa mới thấy Dung Cảnh đứng ở chỗ này, Vân Thiển NguyệtvàDạ Khinh Nhiễm đối chọi gay gắt, bọn hắn cho rằng Dung Cảnh nhất định sẽ bảo vệ bọn hắn, nhưng không nghĩ tới, Dung Cảnh muốn giết bọn hắn, chẳng những muốn giết bọn hắn, hơn nữa còn muốnsung quân tất cả bàng chi Vinh vương phủđến vùng đất không có đường sống. Bọn hắn giật mình một lát, sauđóquỳ bò đến bên chân Dung Cảnh cầuxinhắn.
Dung Cảnh không nhìn hai người, ánh mắt rơi vào trên mặt Dạ Thiên DậtvàDạ Khinh Nhiễm, hỏi lại lần nữa:“Hử? Nhiếp chính vương, Nhiễm tiểu vương gia, hai người các ngươi nghĩ thế nào?”
Dạ Khinh Nhiễm cong môi mỏng lên:“Chuyện này không tra xét?”
“Không tra xét, bọn hắn vũ nhục công chúa, sai chính là sai.” Dung Cảnh nói: “Vinh vương phủ nguyện ý dốc hết sức đảm đương, hai người bọn họ hoàn toàn chính xác tội đáng chết.”
Dạ Khinh Nhiễm không nói thêm gì nữa.
Ánh mắt Dạ Thiên Dật bình tĩnh nhìn Dung Cảnh chốc lát, hỏi Đức Thân VươngvàHiếu thân vương:“Đức vương thúc, Lãnh vương thúc, mấy vị đại nhân, các ngươi cho rằng ý Cảnh thế tử thế nào?”
Đức Thân VươngvàHiếu thân vương cũng nghĩ giống Dung Dực, Dung Cát, cho rằng Dung Cảnh sẽ dốc sức bảo vệ hai người, kết cục tốt nhất là Dung Dực, Dung Cát vô tội, Vinh vương phủ thoát khỏi liên can. Hôm nay tuy bất lợi với Vinh vương phủ, nhưng người này là Cảnh thế tử, hắncóbản lĩnh hô mưa gọi gió. Nhưng cũng chưa từng nghĩ sự tình lại như vậy, Dung Cảnh đứng mũi chịu sào phạt nặng như thế. Có thể thấy những năm này, tuy dòng chínhVinh vương phủ con nối dõi đơn bạc, nhưng bàng chi con nối dõi đông đảo, mà lại nhậm chức ở nhiều nơi, bộ rễ quá sâu rắc rối khó gỡ. Hành động của hắn lần này tương đương vớiviệcthoáng cái tự chặt đứt bộ rễ của chính Vinh vương phủ. Trong lúc nhất thời liếc mắt nhìn, đều không nắm rõ suy nghĩ của Dung Cảnh. Vũ nhục một công chúa,khiếnVinh vương phủbị phạt nặng,tương đương vớitru di cửu tộc.Nếu bọn hắn còn nói không được, như vậy cũng quá giốngmột tấc lại tiến thêm một thước rồi.
Một lát sau, Đức Thân Vương đi đầu gật đầu:“Cảnh thế tử quân pháp bất vị thân*, thế này tuy phạt nặng, nhưng là răn đe. Lão thần không dị nghị.”
*quân pháp bất vị thân: thi hành luật pháp không thiên vị người thân.
“Lão thần cũng không dị nghị.” Hiếu thân vương cũng tỏ thái độ.
Dung PhongvàLãnh Thiệu Trác, Thương Đình và mấy vị đại nhân đồng thời gật đầu, đều không có ý kiến.
“Cảnh thế tử đã quân pháp bất vị thân, Đức vương thúc, Lãnh vương thúc cùng các khanh không dị nghị,vậyviệc này cứ quyết định như vậy!” Dạ Thiên Dật với tư cách người quyết định cuối cùng, trầm giọng phân phó:“Người tới,kéo hai người này ra ngoài chém, một đám thân tộc bàng chi Vinh vương phủ sung quân Bắc Địa lạnh lẽo, chiêu cáo thiên hạ, răn đe.”
“Vâng!” Có mấy người tiến lên, bắt lấy Dung DựcvàDung Cát, hai người kia khóc lóchô cầu xin tha thứ, bị che miệng lại, kéo xuống.
Dung Cảnh nhìn cũng không nhìn hai người kia, duỗi tay nắm chặt tay Vân Thiển Nguyệt:“Đi, chúng ta hồi phủ!”
Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến sự tình cũng đã như vậy, Vinh vương phủđãchịu trách nhiệm, sự tình phía sau Dạ Thiên DậtvàDạ Khinh Nhiễm, cho dù làĐức thân vươngvàHiếu thân vươngcũng sẽ không liều mạng mà níu lấy rồi. Lại níu lấy là khinh người quá đáng rồi. Nàng gật gật đầu, không nhìn mọi người, đi theo Dung Cảnhrời khỏi.
Hai người vừa đi vài bước, Dạ Thiên Dật nói: “Cảnh thế tử, làm phiền cởi bỏ huyệt đạo của Lục muội muội.”
Dung Cảnh không quay đầu lại, nhẹ nhàng vung tay áo, huyệt đạo Lục công chúa lập tức được cởi bỏ. Nàng há to miệng, muốn lại mắng Vân Thiển Nguyệt tiếp, lại phát hiện mắng không ra rồi.
Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt rời đi, thẳng đến thân ảnh đi ra khỏi ngôi biệt viện này, cũng không một người ngăn trở, kể cả Dạ Khinh Nhiễm.
Dạ Thiên Dật nhìn Lục công chúa, trầm giọng hỏi: “Lục muội muội, muội là muốn sống, hay muốn chết?”
Sắc mặt Lục công chúa như tro tàn, thân thể càng không ngừng run lên, nước mắt lại lần nữa tuôn ra.
“Hiện tại muội đã trở thành như vậy, hôn sự giữa hoàng thất và Hiếu thân vương phủ coi như thôi rồi.” Dạ Thiên Dật lại nói.
Lục công chúa đột nhiên nhìn về phía Lãnh Thiệu Trác vẫn một mực đứng ở nơi đó, nổi giận nói: “Lãnh Thiệu Trác, tuy ta mắng Vân Thiển Nguyệt, nhưng trong nội tâm của ta hiểu rõ, nàng ta sẽ không làm chuyện như vậy, có phải là ngươi hay không? Ở đây vốn là biệt viện của ngươi, nếu không làm sao ta có thể xuất hiện ở chỗ này, còn bị… Bị hai người kia làm…” Nàng nói đến đây, nói không được nữa.
“Nếu như là lúc trước, cưới ngươi thì cưới, ta chỉ tạm gạt người trong nhà mà lấy ngươi, rồi vài thị thiếp mỹ tỳ như hoa như ngọc vào trong phủ hầu hạ ta. Nhưng mà hôm nay, Lãnh Thiệu Trác ta còn không đến mức vì không muốn cưới ngươi mà giở trò để cho chậu phân chụp lên đầu mình. Ta cải tà quy chính, bốn chữ đấy không phải nói cho dễ nghe.” Giọng nói Lãnh Thiệu Trác lạnh lùng: “Ta đích thật là đần độn, u mê mà thua biệt viện vào tay Dung Dực, ngày đó rốt cuộc tại sao ngươi và bọn hắn hồ đồ ở cùng một chỗ tạo thành loại hậu quả xấu này, sao bản Tiểu Vương biết được?”
Hiển nhiên Lục công chúa cũng không phải là người thật sự không có đầu óc, nghe vậy không hề lên án Lãnh Thiệu Trác nữa, nản lòng thoái chí nói với Dạ Thiên Dật: “Thất ca ca, muội cũng không sống nổi. Muội muốn chết. Bây giờ huynh cho muội một viên độc dược đi, muội biết rõ huynh có loại đồ này.”
Dạ Thiên Dật nhìn nàng: “Muội cần phải hiểu rõ. Còn sống mặc dù khó khăn, nhưng thời gian lâu rồi, đau xót bao nhiêu cũng có thể phai mờ đi hết, tóm lại muội vẫn còn trẻ tuổi. Muội là công chúa Dạ thị, kim chi ngọc diệp, cho dù hôm nay gặp phải chuyện dơ bẩn này nhưng muội cũng là người bị hại. Một ngày kia sẽ có một người không quan tâm chuyện hôm nay của muội và lấy muội.”
Lục công chúa trào phúng cười cười, dường như trong vòng một đêm đã trưởng thành, không còn là công chúa ngang ngược càn rỡ tính cách cuồng vọng, màđã bị mài mòn hết rồi, lắc đầu, đau khổ nói: “Lúc muội tốt cũng không có người để ý muội, hôm nay như vậy còn có ai sẽ lấy muội? Sống không bằng chết, không bằng chết cho rồi. Chết xong hết mọi chuyện.” Dứt lời, nàng nghiêm túc nói với Dạ Thiên Dật: “Thất ca ca, huynh không cho muội, muội cũng không muốn sống nữa, huynh cứ cho muội độc dược đi! Muội không còn mặt mũi tiếp tục từ nơi này đi ra ngoài, không bằng chết rồi.”
“Được!” Dạ Thiên Dật gật đầu đáp ứng, sờ tay vào ngực, ném ra một viên dược hoàn cho Lục công chúa.
Lục công chúa tiếp nhận dược hoàn, nhắm mắt lại, bỏ vào trong miệng, không chút do dự.
Lúc này, Lãnh Thiệu Trác bỗng nhiên tiến lên một bước, một tay đánh vào tay của nàng, dược hoàn lập tức bay ra ngoài, Lục công chúa mở to mắt, thấy là Lãnh Thiệu Trác, mặt lạnh nói: “Ngươi làm cái gì?”
“Ta chưa nói hủy bỏ hôn ước, ta lấy ngươi.” Lãnh Thiệu Trác nói.
Lục công chúa sững sờ, không dám tin nhìn Lãnh Thiệu Trác.
Đám người Đức thân vương, Hiếu thân vương cũng đều sửng sốt. Không nghĩ tới dưới tình hình này, Lãnh Thiệu Trác lại muốn lấy Lục công chúa. Vô luận là trước khi Dạ Thiên Dật hạ chỉ tứ hôn hạ hay là sau khi hạ thánh chỉ, Lãnh Thiệu Trác đối với chuyện đó đều phản kháng, hôm nay dưới tình hình như vậy, sau khi Lục công chúa bị người khác làm ô uế vậy mà hắn lại đồng ý muốn kết hôn, tất cả mọi người đều nhìn hắn, đồng dạng đều không dám tin.
Nhất là Hiếu thân vương, dẫn đầu đứng dậy: “Thiệu Trác, con… con muốn kết hôn với Lục công