...Mạt thế ngày 12-5.
Từ trong bụi rậm,
một cánh tay đầy máu tanh giơ ra,
bắt lấy cành cây na phía trước.
Ngọc Thảo cố hết sức kéo cơ thể lên trên, phía sau cô ấy là một cái ao nhỏ, cái xác sống vừa kéo chân cô đã chìm nghỉm xuống đáy ao. Máu tươi từ bàn chân rỉ xuống mặt nước, mặt cô cũng lấm lem nước mắt, bụi đất và thậm chí là vài giọt máu của chính mình.
Chân bị xác sống cào hai phát chảy máu, Ngọc Thảo sợ hãi bản thân biến thành quái vật ăn thịt người như thế này.
_____Buổi chiều hôm qua khi về đến nhà, mẹ sốt cao nằm im lặng trên giường, cha thì đã đi làm từ sớm, vẫn chưa về nhà. Nhà hàng xóm và họ hàng kế bên im lìm như không có sự sống, thậm chí có cả nhiều người quen ngất lịm bên ven đường. Càng chứng kiến cô càng khủng hoảng, lo sợ như thế nào cũng phải cố chăm sóc cho mẹ.
Khi mưa ngừng, trời tối cũng là lúc con người biến thành quái vật. Tựa như những con zombie trong phim khoa học viễn tưởng, chúng nhào tới xé xác và ăn thịt người còn sống. Những người bất tỉnh vừa mơ màng mở mắt, đã bị nhóm quái vật mà trước đó có lẽ là hàng xóm của mình, nhào đến cắn xé, chết không nhắm mắt, chỉ có bàng hoàng và thật sâu sợ hãi.
Mẹ cô cũng vì chắn cho cô mà bị đám xác sống vây lấy.
Đầu óc Ngọc Thảo trống rỗng khi bị đẩy đi, chỉ kịp nghe mẹ nói phải sống thật tốt...
AAA...
Ngọc Thảo điên cuồng hét khản cả giọng, nhưng làm cách nào cũng không thể lôi được bọn xác sống đang chú tâm tranh giành máu thịt con người. Ngược lại, bọn chúng quay lại đuổi bắt cô.
Ngọc Thảo gạt nước mắt, cố hết sức lực chạy đi.
Khi bị một xác sống tóm lấy, Ngọc Thảo cơ hồ là tuyệt vọng.
Một lực lượng bùng nổ trong người, khoảnh khắc chỉ mành treo chuông, Ngọc Thảo
thức tỉnh năng lượng của gió. Phong hệ dị năng. Thành công vất ngã xác sống vào ao, chân đồng thời suýt bị kéo theo, nhưng cô vẫn may mắn.
"Nhất định phải sống sót"!
Vừa mới thức tỉnh năng lực và mạnh mẽ sử dụng trong một chiêu lúc nãy, Ngọc Thảo bây giờ đang rất yếu. Cô cố gắng đi không phát ra âm thanh, đỡ lên một chiếc xe gắn máy ven đường, nổ máy.
Brừmm...
Ngọc Thảo giật thót, tim nảy lên tận cổ họng. Âm thanh của động cơ quả nhiên khiến đám xác sống đang vật vờ vật vưởng ấy gào thét tốp ba tốp bốn chạy về phía cô. Ngọc Thảo không còn thời gian, đành cắn răng cho xe chạy, kéo theo đám xác sống đuổi theo phía sau.
____________
_____
6h chiều ngày 12-5
Hoàn Lam Anh có cảm giác sốt ruột, lo lắng lan tràn khắp đầu óc.
Kỷ Nguyên vì tinh thần quá mệt mỏi nên đã ngủ mất. Lam Anh vác lên chiếc rìu trong hộp gỗ đặt sau nhà, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi xung quanh nhà.
Đêm nay không có trăng, nhưng bầu trời thỉnh thoảng lóe lên vài vệt ánh sáng hồng sắc, miễn cưỡng nhìn thấy được con đường trước mặt cách hơn ba mươi bước chân.
Bịch. Bịch.
Lam Anh nín thở, cô nghe được âm thanh bước từng bước ở phía đường lộ bên phải. Mùi hôi thối được gió thổi truyền đến khiến cô phải lấy tay khẽ khàng che lấy mũi. Lam Anh lùi vào nấp sau cây cao ven đường.
Hệ Thống đột nhiên nhắc nhở trong đầu Lam Anh:
《Hai xác sống kia đã sắp đột phá thành tang thi sơ cấp》
Thế nên, bọn chúng mới có thể nghe theo mùi người sống cạnh nhà mà chầm chậm đi tới.
Lam Anh cảm thấy cơ thể mình có phần rục rịch, đầu óc nóng dần, khó chịu lan tràn, giống như từng tế bào bắt đầu thay đổi. Nghĩ đến quá trình tang thi hóa, sống lưng cô trở nên lạnh toát.
Kín đáo mở ra ống tay áo, móng tay đen xám... Mạch máu trên cổ tay cũng không nhìn ra được màu hồng cầu đặc trưng của con người.
Màn đêm tĩnh mịch buông xuống là lúc các thế lực hắc ám hoạt động.
Tiếng xác sống gào thét bắt đầu vang lên khắp nơi, nghe như tiếng rống của một loài dã thú ăn thịt không biết tên.
Hai cái xác sống đang chân xiêu chân vẹo lại gần, ngửi được mùi người từ Lam Anh. Hai xác sống hưng phấn gào thét lên, tốc độ dưới chân cũng nhanh hơn chạy đến nơi cô đang nấp. Lam Anh khó khăn hô hấp, cơ thể giống như đang bị cắn xé, từng tế bào đều gào lên đau đớn, sự khó chịu này kéo dài liên miên cho đến khi cô mất đi xúc giác.
Một cái xác sống đã tiếp cận phía bên kia gốc cây. Lam Anh vung rìu bổ qua, phập một tiếng, cái cổ xanh lét của xác sống bị bổ rách phân nữa, máu sậm màu xịt ra từng hồi.
Lam Anh kiềm nén ý định nôn ra trong cổ họng, cấp tốc lùi lại. Bởi vì cái xác sống kia đã xác định được người sống là cô, nó nhanh chân vòng quanh tiếp cận cô.
Lam Anh lảo đảo một cái đã bị nó cào một phát vào vai, hai lớp áo bị cào rách may mắn không chạm vào da thịt. "Gruw.."
Xác sống hé ranh nanh gầm lên bổ nhào qua, Lam Anh lăn một vòng tránh khỏi móng vuốt