Ánh nắng màu cam vàng như chiều tà rọi xuống.
Mặt đất vốn như bãi tha ma, lại càng kinh dị hơn.
Nắng nóng,
cháy rát da thịt con người.
Vô số xác chết đã bị xé rách không còn bao nhiêu hình hài, càng nhanh chóng bốc mùi, thối rữa...
Như Ý ngồi dựa vào lưng Ngọc Thảo thở hổn hển, sắc mặt hồng hào nhưng lại lộ vẻ mệt mỏi. Cô ấy vốn là một trong những người thức tỉnh dị năng sớm nhất, và thời gian thức tỉnh cũng lâu nhất, đã kéo dài hơn 3 ngày.
《Dị năng tinh thần công kích, tinh thần hải, trực tiếp bóp nát sọ não khi đạt cấp bậc cao tùy tinh thần của người sở hữu.》
"Ý, cảm thấy trong người sao rồi hả!?"
Nghe Ngọc Thảo hỏi, cô ấy suy yếu trả lời:
"Dị năng của tôi phục hồi rồi, Thảo nói với mọi người đi, chúng ta cần phải hợp lực cản nó lại."
Như Ý thừa biết bọn họ chỉ có thể cản bước nó lại, hoặc là chờ chết.
Từ lúc nãy cho đến giờ, thị giác tiếp xúc với máu quá nhiều khiến cô ấy choáng váng khó thở.
Bốn người nấp sau chiếc xe lớn.
Hai tay Nhựt Thư giơ ra, một quả cầu lửa đỏ cháy hừng hực hiện ra bên tay phải, trong khi bên trái lại hiện lên ngọn lửa màu lam nhạt. Quả cầu lửa đỏ tỏa ra nhiệt độ nóng bỏng, nhưng ngọn lửa lam nhạt lập lòe như ma trơi lại không có chút độ ấm. Lam Anh kinh ngạc khẽ hỏi:
"Đây là lửa gì!?"
Nhựt Thư mơ màng nói:
"Tôi cũng không biết nó là gì. Nhưng nó có thể chữa cho vết thương nhỏ kết vảy lại."
Phụ cận nơi này có con sông chảy ngang, khoảng cách ngắn không dài, nơi đó có một hầm cống cũ kĩ.
Nếu có thể dẫn dụ con quái vật này xuống hầm cống, cơ hội thoát của họ sẽ lớn hơn rất nhiều.
Việc dẫn dụ này những đứa con gái như các cô không có đủ khả năng làm được, tốc độ của con quái vật họ đã chứng kiến.
Những nam sinh cắn răng,
liều mạng từ các phía ẩn nấp di động đến bờ sông, sát hầm cống. Sống chết trước mắt khiến họ chấp nhận liều mạng mạo hiểm.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.
Gần như vừa lúc họ dốc hết sức bình sinh mà chạy đến phía đó, con quái vật đã ngay lặp tức phát hiện, hưng phấn gầm lên mấy âm thanh đáng sợ.
Khi nó đuổi theo mấy người dẫn dụ một khoảng cách có thể nói là an toàn.
Lúc này, mọi người, toàn bộ những ai mang dị năng nhanh chân đuổi theo phía sau nó.
Lam Anh cùng Nhựt Thư cũng gia nhập đuổi theo phía sau.
Mà ở cạnh bờ cống, ba nam sinh như bị cái gì đó dọa, hoảng hốt lùi lại.
Tiếng gầm của con quái vật đã theo sát sau lưng, gió gào thét đánh tới, không cần quay lại cũng biết là chiếc lưỡi kinh khủng kia sắp quét đến.
Có người la to phía sau:
"Nhảy đi!!"
Ba người hít sâu, đè nén khủng hoảng, nhảy ùn xuống hầm cống.
Con quái vật thấy thức ăn té xuống nước, không do dự nhảy theo xuống.
Cái hầm cống này cấu tạo rất đơn giản, nhưng lại là một điểm chết với con quái vật.
Bốn bề như một cái hộp tối, độ sâu đủ để lấn át cả thân hình cao to của nó, phía dưới có nước, thông qua một rãnh chảy ra ngoài, cái rãnh kia đủ để một người trưởng thành bơi ra khỏi hầm, nó lại là đường sống của người khác.
Quái vật vừa nhảy xuống, cảm giác giống như bị nhốt lại bốn bức tường, thừa dịp nó chưa định thần nhìn rõ, ba người đã tìm ra lối rãnh.
"GGRrrr ào. " Quái vật gào thét, mùi hôi kinh khủng hun chết người lởn vởn trong hầm cống, cái lưỡi dài vươn cao mò loạn phía trên, ý đồ tìm điểm tựa để kéo nó lên.
Mọi người phía sau đã chạy tới, Thiện Thuật và Tần chạy đến đầu tiên, cái lưỡi kia đột ngột quét tới.
"A!!"
Thiện Thuật ngã nhào bên mép, chân tay đau điếng. Nhưng Tần không may mắn, ngã ùn xuống phía dưới cùng với con quái vật.
Quái vật phát hiện có thức ăn bị kéo xuống, dời mục tiêu lên người Tần. Cậu ta hoảng loạn vịn bên mép rãnh, đợi nam sinh cuối cùng trong nhóm mấy người lúc nãy kéo vô.
Lam Anh tới bên mép cống, dị năng thủy ào ào tuông ra từ hai tay, khuấy loạn nước đục ngầu trong cống, quái vật bị phân tâm nhất thời không nhìn rõ thức ăn ở vị trí nào.
Như Ý cùng với Lam Anh, phân tán sự chú ý của con quái vật, cô ấy đặt tay lên trán, một tầng sương mù nhàn nhạt xuất hiện bao phủ hầm cống. Mọi người phía trên có thể nhìn thấy được, con quái vật giống như không biết định hướng nơi nào, tay chân hươ qua lại.
Phạm Băng chứng kiến điều kì diệu của loại dị năng này, đôi mắt mở to lên, song không che giấu được đố kỵ.
Dựa vào cái gì mà Như Ý yếu gà kia lại đạt được dị năng đặc biệt như thế!? Thật không cam lòng.
Ngay khi Tần rốt cuộc cũng bơi ra khỏi nơi đó. Tức thì, đủ các loại dị năng đổ ào ào xuống.
Nào là lưỡi dao gió, cầu nước, ngọn lửa, đất đá,...kim loại cắm từ phía trên xuống. Ngay cả Phạm Băng cũng góp một ít lát nước.
Quái vật hồi thần gầm thét lên dữ dội, màng nhĩ mọi người như muốn rách ra, chấn động khiến hầm cống cạch cạch nứt ra vài đường ngoằn ngoèo.
Da thịt trên lưng của nó bị tróc ra đáng ghê tởm, gần như có thể thấy nội tạng, cái đầu giống như bị nứt toạt ra do liên tiếp các dị năng giáng xuống."GRaooo" Quái vật như chịu cái gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ, liên tục dập đầu vào thành cống, mọi người phía trên tái nhợt mặt lùi lại.
"A!"
Như Ý cũng đồng thời ôm đầu, máu đỏ tươi từ hai tai cô ấy nhỏ giọt, bởi vì công kích trực tiếp vào đầu não của quái vật nên bị phản phệ.
"Đủ rồi dừng đi!" Lam Anh quát khẽ lên bên cạnh. Như Ý cũng gục xuống, tinh thần cô ấy đã cạn kiệt, đào rỗng. Tô Kim Như và Ngọc Thảo đỡ cô ấy.
Rốt cuộc quả đầu quái vật cũng không chịu nổi kích thứ n, đầu nó bị bổ đôi, ngã xuống, nước trong hầm cống văng lên một chút hòa với máu và mùi thối rữa.
Gϊếŧ được con quái vật là nhờ mọi người hợp lực, kết cục cũng là tốt nhất, ít ra là họ sống.
__________Tất cả mọi người giống như là bị hút cạn khí lực, một chữ cũng không muốn nói. Cứ thế nằm sõng soài tại chỗ nghỉ ngơi hồi sức, ngơ ngác nhìn trời.
Vừa rồi họ đã gần như tiêu hao toàn bộ dị năng trong cơ thể, cảm giác có thể nói là khó chịu đến cùng cực, đỉnh cao của sự mỏi mệt, lại vừa có cảm giác không an toàn.
Nếu có vài con tang thi bình thường đến, họ hẳn nghĩ, cái mạng nhỏ của mình cũng không còn nữa.
Ánh mặt trời màu cam vàng chói chang như lò lửa.
Lam Anh cũng gia nhập đoàn người "phơi nắng", điều động dị năng thủy còn sót lại đi khắp cơ thể, làm dịu mát lại cơ thể đang khó chịu.
Đến khi cảm thấy có thể đứng vững, cô mới cùng một vài người khác lảo đảo ngồi dậy, lấy thức ăn và nước uống trong đống vật tư, phân phát cho mọi người.
《Chủ nhân...》
"Hả!?"
Lam Anh đang ngồi ăn chút đồ, bất ngờ nghe thấy âm thanh điện tử trong đầu, ngờ ngợ hỏi lại.
HOÀN THIÊN Hệ thống