*
Tử vong vẫn chưa xem là kết thúc,
thời mạt thế,
tử vong đại biểu cho sự mở đầu của một sinh linh.
*
Dị năng lá chắn trên đỉnh đầu dễ dàng bị xét vụn. Cội lôi điện to bằng cánh tay hoàn toàn đổ ập lên cơ thể Lam Anh, tóc gáy cô như dựng đứng.
Chớp mắt.
Cô đau đến chết lặng, quần áo rách cháy thành than không còn phân biệt ra, da cháy khét bốc lên từng đợt khói đen, nửa chín nửa sống. Cơ thể bị luồng điện giật liên hồi. Khớp xương phát ra từng âm thanh nứt vỡ.
Lam Anh bị áp đến nổi phải quỳ hai chân, đưa tay áp lên mặt đất chống đỡ.
Mặt đất chấn động vài lần, đất đá nứt ra mấy kẽ lớn.
Phạm vi bán kính mấy km bị ảnh hưởng của TỬ KIẾP, dư chấn một vùng, thảm không nỡ nhìn, trung tâm còn lóe lên vài tia chớp nhỏ màu tím đậm.
Cây cối cháy thành than, một ngọn cỏ cũng không còn. Mặt đất đổi màu như mỏ than. Mấy ngôi nhà gần đấy cũng bị ảnh hưởng bởi sóng điện, đều đổ sập.
Từ bãi tha ma trở thành vùng man hoang xơ xác, ánh lửa còn đọng trên cành cây chết cháy.
Trước mạt thế,
một con người bình thường nếu bị sấm sét giáng trực tiếp,
nếu không là chết cứng thì cũng chắc chắn chết tan xác...
Huống chi là loại TỬ KIẾP này...
Mang theo uy áp trừng phạt từ đạo trời...
Mang theo vô tận ác ý muốn diệt trừ & loại bỏ 《tồn tại không định sẵn》...
Lam Anh cúi đầu,
tóc mái đã sớm cháy không còn nhìn ra được.
Dòng máu tuông ra từ cơ thể bị xé rách, chảy ồ ạt trên nền đất cằn cỏi, thấm ướt hai bàn tay.
Trên cơ thể còn sót lại vài tia điện màu tím, đánh mạnh vào tầng dị năng đang gắng bảo vệ quả tim và nội tạng.
"RRJCTTT!!!"
Đọa Lạc Giả giận dữ rít lên. Cột lôi vừa rồi không quá ảnh hưởng đến nó. Thiên Đạo dường như chỉ nhắm vào Lam Anh.
Nó rít lên điên cuồng, bay lên cao, lượn phía trên Lam Anh.
Nó đang muốn chống đối...
Nó muốn bảo vệ Lam Anh...
Lam Anh nhúc nhích, rất muốn bảo nó bay xa một chút.
Lời nói cũng không được, một chữ cũng không phát ra nổi.
Chân phản cô nhích về phía trước, cơn đau ập đến, ép bản thân đứng lên. Rốt cuộc cũng chỉ nửa quỳ ở đấy.
Thiên Đạo không dung, cột TỬ KIẾP lần thứ hai tụ lại nhanh chóng.
Ánh chớp lóe lên lần nữa,
năng lượng hủy thiên diệt địa,
từ cột sấm sét giáng xuống từ trên cao.
Đọa Lạc Giả bay lên nghênh đón.
Lam Anh không thể ngước cổ lên xem được.
Chỉ một tiếng ầm vang.
Tia điện còn sót lại từ trên đỉnh đầu lần nửa đánh vào người cô.
Lam Anh lại chật vật quỳ rạp xuống.
"A...."
Chỉ một chữ "thảm" để hình dung lúc này.
Nếu hai chữ thì cũng là "thảm thiết".
Uy áp có lẽ gia tăng, linh hồn sâu trong Lam Anh dần run sợ.
Con người cho dù phát triển như thế nào, đứng trước sự giận dữ của thiên nhiên, cũng chỉ có thể chịu thua quỳ xuống.
....Bịch!!
Âm thanh vang lên kế bên, giống cục than từ trên cao rớt xuống.
Toàn thân Đọa Lạc Giả cháy xém, bộ lông bị đốt không còn chút cặn, tình trạng cũng nửa chín nửa sống. Run nhè nhẹ nằm ở đó không nhúc nhích.
Lam Anh nhìn nó, đau lòng muốn chết. Rất muốn bước qua vuốt ve nhưng không còn tí sức lực di động.
Chính bản thân cô cũng đã sắp đến giới hạn...
HOÀN THIÊN Hệ Thống nhìn tình hình không còn con đường nào nữa. Thầm trách mười tám đời tổ tông của Đọa Lạc Giả...
Nó biết con chim kia cũng không biết sẽ xảy ra tai nạn kinh hoàng này...
Nhưng ngu mà còn nhiệt tình thì xin lỗi..., hệ thống như nó không chấp nhận.
Cũng may, sinh mạng của con chim kia chưa ngủm được.
Liều mạng...,
Hệ Thống quyết định xuất ra một phần ba vốn [căn nguyên] của nó...
Từ thân mình Lam Anh xuất hiện một vòng sáng màu vàng nhạt.
Ngay khi vòng sáng vàng nhạt ấy kết thành làn khói nhỏ.
Trên trời tựa như tức giận tuông ra âm thanh rồng ngâm..., ầm vang khắp bầu trời, cuồng nộ...
Lam Anh hơi bị khiếp sợ, không ngờ Thiên Đạo lại phản ứng mạnh mẽ với thứ màu vàng nhạt này. Hệ thống biết cô muốn hỏi, chủ động giải thích:
《Thứ này minh chứng cho sự tồn tại của HOÀN THIÊN hệ thống》
Có nghĩa là, lại thêm một "tồn tại" khiến Thiên Đạo nổi điên..!
Lam Anh không biết nói gì hơn.
Cảm nhận uy áp phía trên tăng cao,
e là đạo