*
Bầu trời âm u đã tối hẳn.
Lam Anh đang ở một căn nhà tường rộng có hàng rào thép và cây kiểng bao quanh, một căn nhà rộng với chủ đạo màu trắng xanh. Nhà dân ở đây rất lưa thưa, một nhà cách hơn trăm bước, nên không sợ sẽ bị xác sống đánh lén. Vả lại cô cũng đã dò xét xung quanh hai lần.
Buổi tối thật sự rất đáng sợ. Im lìm không có tiếng côn trùng, chỉ có âm thanh đè nén của chiếc kim đồng hồ cạnh bên từng tiếng tích tắc.
Ngôi nhà này trước đó đã khóa cổng, cánh cổng hai mét, cô mất năm phút để trèo vào và đập ổ khóa cửa sổ, leo vào bên trong mà không mở cửa chính.
Nhà tối om, có lẽ chủ nhà đã đi vắng trước khi mạt thế xuống. Có bụi và một ít mạng nhện, Lam Anh vẫn nghi ngờ xem xem, cô lại sợ nhện cũng biến dị. Mất mười phút đi một vòng trong nhà dò xét. Hôm nay cô sẽ, ngủ tạm trong nhà này.
Phòng bếp có bếp cồn, khí gas và một ít than. Tủ lạnh có mấy lốc nước ngọt và đồ hộp, mấy lon sữa bột, phô mai, một khay trứng để lâu vậy có lẽ hỏng rồi. Nhưng Lam Anh rất vui vẻ nấu bữa tối, không gian của cô có một ít thịt lợn, thịt heo và nửa cái thân rắn đã xử lý hồi sáng.
Lấy gạo ra đong nấu với bếp gas, Lam Anh lấy muối và nước lọc có sẵn trong nhà rửa và cắt thịt, nước máy cô không sử dụng bởi có lẽ đã nhiễm thi độc, sau đó lấy nước tương, tiêu và gia vị ở phòng bếp, tẩm ướp.
Trong khi đợi than bén lửa nướng thịt thì cô lựa lấy một ít hoa quả củ trong không gian ra xử lí cùng với mấy thứ trong tủ lạnh kia. Mặc dù tại không gian quãng trường, những thứ đồ ăn tươi sẽ không bị hỏng, nhưng mà hương vị thì khỏi phải nói, dở và nhạt như vị đồ sấy vậy.
Lam Anh xử lý xong thì đặt vỉ nướng thịt. Khó lắm mới có khoảng giờ an nhàn thưởng thức bữa tối ngon lành như thế này, cô phải trân trọng từng phút.
Mùi thịt nướng thơm lừng đậm đà lan tỏa, Lam Anh len lén sụt sịt mũi một lát.
Cũng đã lâu rồi cô không khóc nhỉ.
Ba năm, cơ hồ chỉ ăn cơm một mình. Cho dù là lấy lý do học hành để trốn, cô cũng chỉ muốn ăn một mình. Ở cùng với nội, mặc dù không gọi là nghèo khổ, mỗi bữa cơm đều đủ vị đủ dinh dưỡng. Nhưng vừa ăn vừa nuốt nước mắt, tai nghe những lời cay nghiệt. Tư vị đó, thật sự không muốn gặp chút nào. Sau những ngày đó thì bản thân luôn trốn tránh, lựa chọn ăn cơm một mình mỗi bữa.
Lam Anh luôn chờ cha mẹ, chờ họ về cùng ăn bữa cơm đoàn tụ...
__________
_____
Sáng.
Lam Anh lấy mấy bình nước lọc dư toàn bộ cho vào không gian, sau đó lấy riêng ra một thùng nhỏ. Cô đưa tay vào, dẫn đường cho năng lượng dị năng Thủy hệ chảy xuôi xuống bàn tay, nước trong thùng chậm rãi ấm lên. Lam Anh cảm thấy rất thỏa mãn, năng lực hiện tại của cô chỉ có thể làm nước ấm lên trên dưới năm mươi độ, sau này chắc chắn sẽ tiến bộ hơn nữa.
Sau khi lau mình bằng khăn sạch thì cô bắt đầu di chuyển.
*
Lam Anh mù đường, hiện tại cô còn không biết mình đang đi tới đâu, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ.
Lộ trình của Lam Anh cơ hồ toàn đi xuyên qua đồng ruộng. Tỉ lệ gặp xác sống là mỗi giờ một con. Đám xác sống đông nhất chỉ có mười một, hơn nữa chỉ toàn là xác sống vừa biến đổi.
Hai ngày.
Chỉ hai ngày cô đã gϊếŧ gần bốn mươi xác sống, không hề gặp động vật biến dị.
Tuy hai ngày nay như gặp vận may, nhưng Lam Anh vẫn thời thời khắc khắc tự nhắc nhở bản thân: Cô may mắn như vậy là do không ở thành thị. Thành phố đông dân, xác sống ngập trời, phỏng chừng chưa kịp làm tốt công tác tư tưởng tâm lý; cô đã sớm bị diệt trong vòng ba nốt nhạc.
Càng xa vị trí bắt đầu, Lam Anh cảm thấy có điều gì đó rất lạ,
giống như... giống như nơi cư trú cũ của cô, xác sống tiến hóa nhanh hơn thì phải. Tuy nhiên, đó cũng chỉ là mông lung cảm nhận từ trực giác của cô.
*
Hơn một dặm đường ba ngày nữa, cô đã đến đường Mỹ Phú. Trước mặt là con sông rộng hơn năm mươi mét.
Nếu di chuyển men theo bờ sông dọc tuyến MB, cô sẽ qua được con sông này. Tuyến đường BK-KT bên phải cũng qua được sông tuy nhiên phải đi dọc theo một đầm nước lớn, vả lại lộ trình còn xa hơn đường MB.
Quan trọng là, ven