Chương 57: Mèo đen kì lạ
*
Khi không khí đang u ám bởi âm thanh đáng sợ của quái vật đầm nước kia, một tiếng mèo kêu to xé ngang không gian:
"Meo! Meo!"
Âm vực kêu to này so với âm thanh ghê rợn của quái vật khác một trời một vực, cơ hồ khiến lỗ tai mọi ngừng đập bung bung lên.
Mọi người rối rít quan sát chung quanh, con mèo ở đâu ra vậy? Nó kêu to như vậy là muốn dẫn dụ đám quái vật đến đây à?
"Meo! Meo! Meo!..."
Căn cứ tỉnh ủy, địa điểm hấp dẫn tại nơi đầm T Tường này, trước mạt thế.
Tại vị trí cao nhất, bức tượng đài, hình bóng của một con mèo đen đang dồn hết sức kêu lên những tiếng thật to, vang rộng và xa.
Đôi mắt đen giống như trở nên âm u hơn khi phát hiện một con mồi mới nào đó.
"Mẹ kiếp!"
Anh Lân mắng to, quả nhiên, theo tiếng mèo kêu gào liên tục đó, những xác sống ẩn núp trong bóng tối bắt đầu vây quanh tuyến đường gần kề bọn họ. Hơn nữa, có thêm vài chục tang thi cấp 1 đã hình thành tinh hạch trong não mò tới. Nhìn cho kỹ lại, có đến năm, sáu tang thi cấp 2 mang dị năng cũng xuất hiện.
Một đám dị năng giả sắp cạn kiệt năng lượng ở tại đây, đúng là một khối thịt mỡ vô cùng hấp dẫn.
Bọn chúng, đã ngửi thấy mùi người sống mà bắt đầu vây lại.
"Đi! Chạy mau, hướng bên kia!"
Anh Lân ra lệnh, cả đám ba mươi lăm người đỡ nhau chạy về một hướng, đó là nơi căn cứ tỉnh ủy, địa điểm ẩn nấp thích hợp hiện giờ. Bởi tang thi và đám quái vật đang theo sát phía sau.
Anh Lân nhìn tốc độ của mọi người vì dị năng muốn cạn kiệt mà chậm lại, không đành lòng cắn răng, bọn họ nhất định phải trở về bảo hộ người dân xuất phát đến căn cứ!
Anh ta đột nhiên vòng trở về:
"Tất cả mau tìm nơi trốn tránh!! Nhanh!"
Mọi người rối rít liều mạng chạy, có người lo lắng hỏi:
"Cậu muốn làm gì?"
"Tôi sẽ cầm chân bọn chúng! Tất cả hãy cố gắng rời khỏi nơi này ngay lặp tức." - Lân nghiêm nghị nói, nếu có thể, anh ta sẽ lợi dụng dị năng hệ phong của mình mà gϊếŧ ra một con đường, trở ngược về cầu cứu nhóm người Tấn Quốc. Nhóm dị năng giả này, không thể để họ chết tại đây được, họ còn có việc quan trọng hơn đang chờ đợi.
Phía sau có quái vật đầm nước, hai bên đều có tang thi vây quanh, tỉ lệ gϊếŧ ra được một con đường trở về kêu cứu có bao nhiêu hung hiểm?
Tại thế giới tàn khốc này, những người có tình có nghĩa như anh Lân có bấy nhiêu người? Những người sẵn sàng hy sinh cả tính mạng vì để bảo hộ những người dân trước móng vuốt của xác sống như Tấn Quốc có bao nhiêu người...
Lam Anh không biết, cũng không bao giờ biết, nhưng cô chắc chắn không nguyện ý để bọn họ chịu chết.
"Hệ Thống!"
"Tích! Hệ Thống Đối Kháng Mạt Thế đã tiến vào trạng thái mở ra... Ký chủ, ngài cần gì?"
Lam Anh lôi từ trong túi ra toàn bộ tinh hạch, chỉ chừa lại ba viên:
"Mau chuyển hoán thành tinh nguyên, tôi muốn nâng cao lực lượng cơ thể, ngay tức khắc!"
"Vì ký chủ phục vụ... Tích!"
Những viên tinh hạch ngay tức khắc lần lượt hóa thành khói tan biến vào không trung. Chỉ vài giây sau, âm thanh điện tử vang lên:
"Đã chuyển hóa thành công... Cường hóa cơ thể thành công!"
Hệ Thống vừa nói xong, Lam Anh lặp tức cảm nhận được từng tế bào của cơ thể trở nên nóng rực. Cũng may là tinh hạch đã thông qua xử lí của hệ thống, tinh hạch hóa thành năng lượng dị năng sẽ dễ dàng hơn nếu cơ thể trực tiếp hấp thụ, chắc chắn sẽ rất đau đớn.
Lam Anh hít sâu, chuyển bước chân chạy ngược lại cùng với anh Lân. Đoàn Vân Khải bên cạnh kinh hãi mà không kịp ngăn lại, cô...cô ấy muốn chạy ngược về làm gì kia chứ?
Bên kia, Lân vừa dùng lốc xoáy xoắn nát một mớ xác sống thì thấy ngay Lam Anh đang chạy đến, vừa kinh ngạc vừa tức giận hô to:
"Cái con bé này!! Quay lại chịu chết à?"
Anh ta tức chết, thật sự không thích mấy cái người không nghe lời kiểu này mà, nhất là đối phương còn là thiếu niên!
"Con có thể giúp chú!"
Anh Lân: "..." Câu này nghe rất quen, nhưng chỉ cần cô quay ngược lại là đã giúp tôi nhiều rồi!
Anh Lân cực kì tức giận, cho đến khi thấy một tang thi cấp 2 nhào tới và đột ngột bị cắt phăng đầu trước mặt. Anh ta ngạc nhiên cực kì, trong mắt anh ta, lực lượng vô hình này giống hệt với dị năng của Tấn Quốc, chỉ là chiêu thức khang