Nhan Nhất Minh nắm chặt trường đao trong tay, vững vàng bước ra khỏi doanh trướng xoay người lên lưng ngựa, cao giọng cất tiếng trước mười vạn binh sĩ: “Tướng quân có lệnh, toàn thể tướng sĩ trong Kiêu Kỵ doanh, trang bị quân phục, cùng ta dẹp tan quân Mông!”
Chúng tướng sĩ lớn tiếng đồng thanh hô to một tiếng: “Vâng.” Khí thế kinh thiên động địa ập tới, thỉnh thoảng có người giống như Tào Huy được Tào Mãnh phái tới do dự mất một thoáng, to gan chất vấn Nhan Nhất Minh Tào giáo úy ở đâu.
Nhan Nhất Minh lạnh lùng quay đầu, ngũ quan tinh xảo dưới ánh trăng trở nên sắc sảo đến mê người.
“Tướng quân có lệnh, ngươi dám chống đối lệnh của Tướng quân.” Nhan Nhất Minh cưỡi trên lưng ngựa nhìn thẳng hắn ta bằng ánh mắt lạnh lùng, mấy thân binh đột nhiên ào ra trong lúc những người khác không kịp phòng bị, người kia tức giận hét lên: “Nhan Nhất Minh ngươi làm sao chứng minh được đây là chỉ lệnh của Tướng quân, nếu như ngươi lừa gạt thì đừng có để liên lụy tới bọn ta!”
“Sao ta phải chứng minh với ngươi, Tướng quân ở bên ngoài sống chết chưa rõ, ta nguyện thề sống chết bảo vệ Tướng quân, ta và chúng tướng sĩ xin thề, chuyện ngày hôm nay nếu như có gì sai một mình ta gánh vác.” Cơ thể gầy yếu, nhưng mỗi câu mỗi chữ lại kiên định đến lạ thường: “Những người nhà có cha mẹ già bước ra khỏi hàng, nhà có con trai độc nhất bước ra khỏi hàng, nhà có vợ con bước ra khỏi hàng, ở lại thủ doanh, những binh sĩ khác lên ngựa, cùng ta xuất chinh!”
Sau khi do dự một lát, vô số tướng sĩ sôi nổi lên ngựa, giơ đao hô to thề sống chết bảo vệ Tướng quân, âm thanh quanh quẩn vang vọng hồi lâu không tiêu tan.
Đôi mắt Nhan Nhất Minh đột nhiên chua xót không thôi, cố gắng đè nén cổ họng kích động, dẫn theo chúng tướng sĩ đã lên ngựa chuẩn bị sẵn sàng lao ra khỏi quân doanh, để lại bụi đất mịt mù.
Có gì so được với khoảnh khắc động lòng người này.
Thiệu Kinh Vũ mất liên lạc với Tào Mãnh, một vạn tinh binh bằng nhiệt huyết sôi trào dẹp tan đám tiểu vương xung quanh, nhưng tới ngày thứ bảy lại không hẹn mà gặp chủ lực quân Mông.
Đây đã định là một trận chém gϊếŧ đẫm máu, là một trận quyết chiến sinh tử, đối mặt với ba vạn đại quân quân Mông, Tướng quân trẻ tuổi hạ quyết tâm liều chết đến cùng trong thời gian ngắn nhất.
Huyết chiến lấy ít địch nhiều, Thiệu Kinh Vũ đã quên mất trường thương trong tay vung vẩy bao lâu, thế nên toàn bộ tướng sĩ đều dùng một quyết tâm thấy chết không sờn anh dũng liều mình chiến đấu.
Máu văng đầy trời, quân Hạ điên cuồng khiến quân Mông vốn dĩ có đông người hơn thêm vài phần e dè, tiến công dần dần trở nên bị động, mà quân Hạ lại liều chết xông lên, gϊếŧ đến đỏ cả mắt.
Trên mặt Thiệu Kinh Vũ tràn đầy vết máu, sát khí bừng bừng, hắn chưa từng nói với các tướng sĩ rằng có lẽ còn có viện binh tới, cứ chém gϊếŧ bằng bất cứ giá nào như vậy, trận chiến nảy lửa kéo dài tới tận ngày hôm sau.
Một vạn tinh binh đã hy sinh mất một nửa, vô cùng thảm khốc, nhưng quân Mông thật sự còn thương vong nặng nề hơn.
Thiệu Kinh Vũ nặng nề nhìn ánh chiều tà vô tận, trong lòng hắn yên lặng chờ đợi Tào Mãnh sẽ tìm được bọn họ hợp lực, cũng hy vọng Nhan Nhất Minh có thể hoàn thành giao phó của mình.
Hoàng hôn đỏ như màu máu, chiếu rọi lên các tướng sĩ và lưng ngựa, nhưng không kịp nghỉ ngơi nhiều hơn, quân Mông dựa vào ưu thế nhiều người lại một lần nữa tiến công.
“Chúng ta nhất định phải thắng, nếu không thì sẽ chết, đây là trận chiến chúng ta chờ đợi đã lâu, thắng lợi chỉ có thể dựa vào chính chúng ta giành lấy.”
Hôm nay sống cùng sống, chết cùng chết, mà ta, và các ngươi luôn sát cánh bên nhau.
Khí thế kiên quyết không lùi bước của thiếu niên Tướng quân khiến trái tim tướng sĩ đã tuyệt vọng lại một lần nữa nóng lên, Tướng quân còn không sợ chết trận, bọn họ có gì mà phải sợ!
Sống sót sau sinh tử, sống sót sau khi liều chết, quân Mông kinh hãi khi thấy quân Hạ không hề vì thương vong lúc trước mà nhụt chí chiến đấu, hơn nữa nhiệt huyết còn càng trào dâng hơn.
Máu tươi nhuộm thảo nguyên thành một màu đỏ thẫm, tiếng kêu rên và chiến mã hý vang tràn ngập khắp chiến trường. Hai mắt Thiệu Kinh Vũ đỏ ngầu, trường thương quay cuồng trên tay đã bắt đầu tê rần.
Hắn biết quân địch thương vong nghiêm trọng, mà tướng sĩ bên mình cũng dần dần ngã xuống từng người một, cuối cùng nỏ mạnh đã hết đà. Mà chính tại bờ vực tuyệt vọng, tiếng vó ngựa rung trời đạp vỡ chiến trường đẫm máu, quân Mông đột nhiên giống như bị một thanh kiếm sắc bén xuyên qua, ngay lập tức bị phá vỡ trận hình.
Chiến kỳ quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt Thiệu Kinh Vũ, vẫn là bóng dáng gầy yếu mà kiên định dẫn đầu đạo quân ngày đêm thần tốc, cuối cùng cũng đuổi kịp tới đây!
Quân Mông vây quanh m Sơn nhanh chóng dẫn binh giáp công trong ngoài nhất định có thể phá địch, đây là phỏng đoán lúc trước của Nhan Nhất Minh, mà lúc này xem ra, phán đoán của nàng không sai.
Mạnh mẽ đánh úp tại hướng mà quân Mông không ngờ tới, mấy ngàn quân Hạ cuối cùng dường như bị cảnh tượng thảm khốc trước mắt kíƈɦ ŧɦíƈɦ, đột nhiên bừng bừng khí thế. Còn các tướng sĩ sớm tuyệt vọng vì không ngừng chém gϊếŧ hai ngày cuối cùng cũng nhìn thấy viện binh tới, nhiệt huyết dâng trào lại một lần nữa cầm lên binh khí.
Nhan Nhất Minh bất ngờ tiến tới, phá vỡ quân Mông tưởng đã được an nhàn, ba vạn quân Mông sau khi chiến đấu hăng hái đẫm máu với Thiệu Kinh Vũ đã thương vong quá nửa, bây giờ viện binh của quân Hạ lại tới, lòng quân hỗn loạn, ưu thế trong chớp mắt tan biến không còn chút nào.
Trải qua chiến đấu kịch liệt, quân Hạ cuối cùng cũng giành được thắng lợi đã định, gϊếŧ hơn ba vạn quân địch, buộc các vương hầu của các thành cùng hơn ba nghìn người phải đầu hàng, chỉ có mấy ngàn người đào tẩu được.
Trận chiến này vô cùng thảm khốc, nhưng cũng rất tuyệt vời, chúng tướng sĩ lớn tiếng hô vang bài ca chiến thắng: “Báo với thiên tử, hạ cứu bá tính. Gϊếŧ hết Oa nô hề, nhận được phong hầu.”
Nhan Nhất Minh bị ảnh hưởng cũng không khỏi hô vang hai tiếng, khoảnh khắc đặt trường đao xuống, cuối cùng cũng tới được lúc này, rảo ngựa chậm rãi đi tới trước mặt Thiệu Kinh Vũ, xuống ngựa lớn tiếng nói:
“May mắn không làm nhục mệnh Tướng quân.”
Gương mặt tuấn lãng nhuốm máu của Thiệu Kinh Vũ cuối cùng cũng bật cười, đây là tiếng cười thắng lợi, là tiếng cười lớn sau khi liều chết chiến đấu quên mình. Hắn đột nhiên nhảy xuống ngựa, trước mắt vô số tướng sĩ ôm chầm lấy Nhan Nhất Minh vào lòng, mùi máu và hương khói lửa ngập tràn chóp mũi. Nhan Nhất Minh nghe thấy Thiệu Kinh Vũ nói với nàng:
“Có ngươi ở bên chính là may mắn của ta!”
Khuôn mặt mãi mãi chỉ biết lạnh như băng của Nhan Nhất Minh cuối cùng cũng nở nụ cười, ánh chiều tà chiếu rọi lên khuôn mặt
tinh xảo của Nhan Nhất Minh và nụ cười dịu dàng thoáng qua, Thiệu Kinh Vũ lùi về sau hai bước đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng hiếm có này.
Khoảnh khắc đó, hoàng hôn, chiến trường, mỹ nhân, Thiệu Kinh Vũ cảm thấy, đây là phong cảnh đẹp nhất hắn từng thấy suốt bao nhiêu năm qua.
Trên đường trở về, cuối cùng cũng không còn vội vàng như trước trận chiến nữa, thiếu niên Thiệu Kinh Vũ tùy hứng, tước hết thịt thà rượu ngon của quân Mông, trực tiếp thưởng cho các quân sĩ đánh chén no nê.
Lửa trại rực cháy, chiếu sáng khuôn mặt mọi người, Nhan Nhất Minh không nhịn được mà cầm lấy chủy thủ của binh sĩ bên cạnh đưa cho, cắt mảng thịt sắp nướng cháy, chỉ có vị đắng chát của thịt cháy nhưng Nhan Nhất Minh lại không hề cảm thấy khó ăn.
Nhưng rượu này quá nặng và nồng, Nhan Nhất Minh uống một ngụm liền không dám uống ngụm thứ hai, mấy hán tử bên cạnh lớn tiếng cười: “Nhan phó úy, ngươi gϊếŧ địch anh dũng như vậy mà một ngụm rượu cũng không uống được.”
“Ta uống thay hắn.” Một cánh tay dài duỗi ta từ phía sau, nhận lấy bát rượu uống cạn sạch.
Nhan Nhất Minh quay đầu, thấy Thiệu Kinh Vũ vừa đi tắm rửa xong đúng lúc trở về, cởi bỏ quân phục, trên thân mặc y phục nhẹ nhàng màu đen huyền ôm lấy dáng người cao ráo mạnh mẽ của hắn, chân dài eo nhỏ đẹp đến lạ thường, mái tóc đen nhánh còn chưa khô, cứ như vậy buông xuống trên vai, hai mắt lấp lánh sáng ngời như sao.
Giọt rượu trong suốt từ dưới hàm hắn lướt qua xương quai xanh, cuối cùng chảy xuống xuyên qua lớp y phục lỏng lẻo.
Chúng tướng sĩ lớn tiếng hô lên: “Tuyệt.” Thiệu Kinh Vũ cười lớn một tiếng, ném bát rượu qua một bên, thuận tay khoác lấy vai Nhan Nhất Minh: “Nếu đã không biết uống rượu thì ở lại đây làm gì, đi với ta.”
Cánh tay dài khoác lấy người đưa nàng đi, mọi người nhìn tiểu phó úy lạnh lùng thường ngày bị Tướng quân kéo đi trong lúc không cẩn thận hơi lảo đảo lập tức cười ha hả.
Bầu trời đêm trên thảo nguyên đẹp và sáng hơn trời đêm ở Kim Lăng.
Thiệu Kinh Vũ cũng chẳng có chuyện gì cần nói, chỉ là không hiểu sao muốn kéo Nhan Nhất Minh đi cùng, nằm trên bãi cỏ, một lát sau Thiệu Kinh Vũ quay đầu mới phát hiện Nhan Nhất Minh lại không nằm xuống cùng hắn, vậy là hắn duỗi tay vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: “Nằm xuống đây.”
“Không cần.” Nhan Nhất Minh rụt rè lắc đầu: “Ta ngồi là được rồi.”
“Ta nằm ngươi ngồi ta cũng ngại chứ.” Thiệu Kinh Vũ vô lại nói, nhân lúc Nhan Nhất Minh không chú ý, hắn duỗi tay bắt lấy cánh tay Nhan Nhất Minh rồi kéo người nàng tới: “Đối với ngươi, nói chuyện mãi mãi không có tác dụng, phải trực tiếp động thủ mới được, sao cứ phải kỳ cục như vậy chứ hả.”
Nhan Nhất Minh không kịp đề phòng bị kéo ngã, cảm nhận được mặt cỏ mềm mại, nàng cũng không giãy giụa, chỉ là tránh xa Thiệu Kinh Vũ một chút.
Thiệu Kinh Vũ thấy nàng nằm xa lập tức lại duỗi tay kéo nàng gần tới: “Ngươi cứ luôn cách xa như vậy để làm gì.”
“Hai người nam nhân cách gần như vậy làm gì.” Nhan Nhất Minh hỏi ngược lại.
Thiệu Kinh Vũ nhất thời khựng lại, hắn cũng không biết vì sao, chỉ là vẫn luôn thích thân cận với nàng, Nhan Nhất Minh càng muốn trốn hắn lại càng muốn bắt lại. Quay đầu nhìn thấy sườn mặt xinh đẹp của nàng, Thiệu Kinh Vũ đột nhiên buồn bã nói: “Nhất Minh, nhà ngươi có tỷ tỷ muội muội không?”
“... Không có.”
“Ồ.” Giọng điệu Thiệu Kinh Vũ mơ hồ đáp một tiếng, sau khi hỏi xong Thiệu Kinh Vũ mới lập tức kinh hãi, trong lòng không ngừng tự hỏi chính mình, vì sao lại hỏi câu hỏi vừa rồi.
Nhưng đột nhiên lại nghe thấy Nhan Nhất Minh nhàn nhạt nói: “Vốn dĩ có một muội muội, nhưng bây giờ mất rồi.”
“Mất rồi?”
“Quân Mông gϊếŧ cả nhà ta, vì ta không ở nhà nên mới thoát được một kiếp.”
Trong lòng Thiệu Kinh Vũ đột nhiên đau xót, hóa ra nàng đã mất hết người thân, lẻ bóng một mình từ đó, chẳng trách vẻ mặt lúc nào cũng lạnh lùng, chẳng trách nàng không muốn nhắc tới quá khứ. Nghĩ như vậy âm thanh vô thức trở nên dịu dàng hơn mấy phần: “Thế nên ngươi mới tới chiến trường sao?”
“Ừm.”
Vẫn là câu trả lời ngắn gọn như cũ, Thiệu Kinh Vũ lại không cảm thấy đây là lạnh nhạt, hắn giống như đột nhiên nhớ tới gì đó bật dậy từ mặt cỏ, trước mắt ánh không hiểu của Nhan Nhất Minh, trịnh trọng giữ lấy bả vai Nhan Nhất Minh nói:
“Nếu ngươi đã không có nhà để về, vậy thì theo ta về nhà đi!”
Nhan Nhất Minh ngây ra không có phản ứng.
Thiệu Kinh Vũ nói xong câu này còn cảm thấy không đủ, bổ sung một câu: “Ngươi yên tâm, từ ngay về sau ta có cơm ăn ngươi cũng có, người nhà ta cũng chính là người nhà ngươi, ta có thể cưới vợ thì ngươi cũng cưới được, sau này ta chính là huynh đệ ruột của ngươi…”
Lời còn chưa dứt, Nhan Nhất Minh nhanh chóng đứng lên khỏi mặt cỏ: “Ai thèm làm huynh đệ ruột của ngươi.”
Thiệu Kinh Vũ ngây ngốc nhìn bóng dáng Nhan Nhất Minh đi xa, một lúc lâu sau mới khẽ cười một tiếng, lại một lần nữa nằm xuống bãi cỏ.
Haiz, trời sao hôm nay, quả nhiên rất sáng.
...
Tác giả có lời muốn nói:
Nhà có cha mẹ già bước ra khỏi hàng, nhà có con trai độc nhất bước ra khỏi hàng, nhà có vợ con bước ra khỏi hàng, ở lại thủ doanh, những binh sĩ khác lên ngựa, câu này tuyển từ “thần thoại” của Thành Long, tham khảo ở đây.