Hoàn Mỹ Bạch Nguyệt Quang Chuẩn Bị Tu Dưỡng

Nào biết được ta là nữ hay nam (18)


trước sau

Thiệu gia tôn quý, ban đầu khi Thiệu Kinh Vũ vẫn chỉ là một tiểu thiếu gia của Thiệu gia, hắn đã là chàng rể hiền trong lòng rất nhiều thế gia, bây giờ hắn ta quan cao chức trọng, còn được Bệ hạ yêu thích, quan võ trong triều nghiễm nhiên đã lấy hắn làm đầu. Bây giờ cho dù là Giản thừa tướng đã từng khinh thường Thiệu Kinh Vũ, nghĩ rằng hắn chỉ biết dựa hơi dòng họ cũng đã thay đổi cách nhìn trước đây về hắn.

Giản thừa tướng cực kỳ coi trọng chuyện hôn nhân của nữ nhi Giản Ngọc Nhi. Ban đầu không biết tại sao Giản Ngọc Nhi lại tự dưng thích Thái tử, chuyện đó đã khiến Giản thừa tướng sầu lo một trận thật lâu. Sau đó lại có nữ nhi Nhan gia chen vào một chân, mặc dù nữ nhi nhà mình phải đã phải đau khổ thật lâu, nhưng Giản thừa tướng vẫn rất hài lòng với kết quả này.

Có điều vẫn phải nói thật, không hiểu tại sao con đường tình cảm của nữ nhi nhà mình vẫn luôn trắc trở như thế.

Thái tử đương nhiên không cần đề cập tới, nhưng Giản thừa tướng càng thêm thưởng thức Trạng nguyên lang Giang Dật đã thi đậu Tam Nguyên đang có danh tiếng vô cùng nổi bật lúc này. Không những học thức uyên bác mà mưu lược cũng hơn người, hiện tại cũng đang rất được Bệ hạ tín nhiệm, yêu thích.

Giản thừa tướng là một quan văn, mà ông ta cũng nhờ khoa cử năm đó mới đi được đến hiện tại, vậy nên giữa Giang Dật và Thiệu Kinh Vũ, ông ta lại coi trọng Giang Dật hơn một chút, ông ta đã kết luận sau này người này chắc chắn sẽ không tầm thường.

Chuyện khiến ông ta bất ngờ là nữ nhi và Giang Dật lại đã có duyên phận từ thuở nhỏ, vì thế Giản thừa tướng càng có ý định muốn mượn sức Giang Dật, cũng có ý muốn Giang Dật trở thành con rể của mình.

Chỉ là không biết vì sao, khi đó sau khi Giang Dật mới thi đậu Trạng nguyên còn đến phủ thừa tướng làm khách. Nhưng sau khi đi một chuyến về quê lại nhìn Ngọc Nhi như một người xa lạ, thấy ông ta cũng chỉ lạnh nhạt gọi một tiếng “Giản thừa tướng”. Bỗng chốc đến cả Giản thừa tướng cũng không biết nên phản ứng thế nào.

Sau đó Giản thừa tướng nghe nói thê tử chưa cưới của Giang Dật đã chết bệnh, đến giờ cũng đã mấy năm trôi qua, số nhà muốn kết thông gia với Giang Dật cũng nhiều vô số kể, ngay cả Bệ hạ cũng đã từng hỏi Giang Dật có ý với ai để giúp hắn ban hôn nhưng đều bị Giang Dật quả quyết từ chối.

Giang Dật là một người nặng tình nặng nghĩa, nhưng tình sâu nghĩa đậm của hắn đã chôn cùng với thê tử đã mất rồi. Giản thừa tướng cảm thán nữ nhi nhà mình và Giang Dật có duyên nhưng không phận, từ đó cũng xóa tan suy nghĩ muốn Giang Dật trở thành con rể của mình.

Năm nay tuổi tác của Giản Ngọc Nhi đã không còn nhỏ nữa, nhưng Giản thừa tướng vẫn chưa tìm được một chàng rể hiền nào có thể so sánh với Giang Dật. Từ nhỏ Ngọc Nhi đã quen biết với tiểu tử Thiệu gia, mặc dù nói Thiệu gia tôn quý nhưng cũng chỉ là vỏ ngoài. Thiệu thái sư là quan nhất phẩm nhưng lại không có thực quyền, mặc dù Quý phi được Bệ hạ sủng ái nhưng không có con nối dòng, thế hệ con cháu Thiệu gia cũng không có người nào đặc biệt xuất sắc.

Giản thừa tướng làm thế nào cũng không ngờ rằng Thiệu Kinh Vũ lại có một ngày có tiền đồ đến vậy, chỉ trong hai năm thôi mà đã đứng ở vị trí ngang hàng với ông ta.

Lần đầu tiên Giản thừa tướng phải cảm thán rằng mình cũng có ngày nhìn nhầm người.

Lại nhìn Thiệu Kinh Vũ, giờ hắn đã có quân quyên trong tay, lại được Bệ hạ ưu ái, đã không thua kém Giang Dật chút nào rồi, Giản thừa tướng khó tránh khỏi suy tính vài điều.

Nhưng rồi chưa đợi Thiệu Kinh Vũ hồi kinh, không biết tại sao Ngọc Nhi lại đột nhiên khóc lớn một trận, cho dù là ông ta hay là Giản phu nhân đều không hỏi được đã xảy ra chuyện gì. Sau đó khi Giản thừa tướng nhắc đến Thiệu Kinh Vũ, Giản Ngọc Nhi lại chủ động nói với Giản thừa tướng rằng mình đã không còn thích Thiệu Kinh Vũ, đã không còn muốn gả cho hắn nữa rồi.

Lúc đó Giản thưa tướng giận đến mức ném đũa.

Nhan Nhất Minh và Quả Táo tận mắt nhìn thấy cảnh hai cha con nhà này đối chọi gay gắt, lại nhìn Giản Ngọc Nhi, mặc dù nàng ta có rất nhiều chỗ khiến người khác không thể nào thích nổi, nhưng nàng ta quả thật rất lương thiện.

Nhan Nhất Minh nhớ tới, ban đầu khi nàng công lược Giản Ngọc Diễn thì Giản Ngọc Nhi đã có một vài dấu hiệu chuẩn bị hắc hóa, nhưng cuối cùng đã được nhân tính kìm nén lại, cuối cùng không có gì xảy ra, bây giờ nàng ta lại giấu giếm sai lầm giúp Thiệu Kinh Vũ, một mình chịu đựng đau khổ.

Cho dù có thích thật hay không, nhưng nàng ta thật lòng thật dạ viết một bức thư gửi đi ngàn dặm xa xôi, khi nhận được hồi âm lại là một bức thư chia tay. Giản Ngọc Nhi nhìn chằm chằm từng chữ trong thư của Thiệu Kinh Vũ mà trong lòng bàng hoàng hồi lâu, sau khi khóc sưng mắt thì lại nhân lúc người bên cạnh chưa phát hiện ra mà đốt bức thư đó sạch sẽ không chừa lại chút gì.

Nàng ta không nói với Giản thừa tướng là vì sợ Giản thừa tướng sẽ tìm Thiệu Kinh Vũ gây phiền phức, Giản Ngọc Nhi chủ động nói cho Giản thừa tướng biết nàng ta đã không còn muốn gả cho Thiệu Kinh Vũ nữa, sau khi cha con hai người cãi nhau một trận to, Giản thừa tướng tức điên lên, xém chút nữa đã lật đổ bàn trong thư phòng.

Khi đó Giản Ngọc Diễn vì một ả đào kép mà xảy ra mâu thuẫn với ông ta, bây giờ nữ nhi cũng cố tình làm trái ý ông ta, Giản thừa tướng tức đến mức tim gan đều đau đớn.

Vừa nghĩ tới Giản Ngọc Diễn, Giản thừa tướng lại càng thêm bực bội, nghe gã sai vặt trong phủ nói tới bây giờ Giản Ngọc Diễn vẫn chưa từng về phủ.

Từ sau khi Giản Ngọc Diễn bỏ nhà đi cùng ả đào kép đó liền ở lại nơi ả ta ở, nếu không có chuyện gì quan trọng thì sẽ không về phủ. Trừ chuyện đó ra, chuyện làm Giản thừa tướng không thể chấp nhận nhất chính là từ đó trở đi, Giản Ngọc Diễn bắt đầu chính diện nói với ông ta rằng hắn ta đã không còn ý định phục quốc nữa.

Hắn ta nói đương kim Bệ hạ nhân từ, sáng suốt, bây giờ khắp chốn thiên hạ đều hòa bình an vui, còn khuyên ông ta không nên cố chấp như thế nữa.

Cố chấp? Lần đầu tiên Giản thừa tướng cho Giản Ngọc Diễn một bạt tai, ông ta giận dữ hỏi hắn ta sao có thể đối mặt với liệt tổ liệt tông đã bị Nam Cung tiêu diệt năm đó, không ngờ Giản Ngọc Diễn lại thản nhiên giễu cợt nói: “Đợi sau khi con chết sẽ tự đi tìm họ chịu tội.”

Chính là vì để không hổ thẹn với liệt tổ liệt tông nên hắn ta mới mất đi người mình yêu nhất.

Chỉ là một nữ nhân, một con hát ti tiện lại có thể khiến Giản Ngọc Diễn chịu nhiều ảnh hưởng đến thế, Giản thừa tướng hận đến nỗi muốn tự tay đâm chết con hát kia, đợi sau khi Giản Ngọc Diễn đi rồi ông ta lại cười khẩy một tiếng.

Có một số chuyện không phải Giản Ngọc Diễn muốn từ bỏ là có thể nhẹ nhàng từ bỏ được, thân phận của Giản Ngọc Diễn đã định trước rằng hắn ta không thể chỉ lo cho thân mình, cuộc đời hắn ta đã viết sẵn kết cục từ khi sinh ra.

Chuyện của Giản Ngọc Diễn không vội, chuyện lửa sém lông mày lúc này là chuyện giữa Ngọc Nhi và Thiệu Kinh Vũ. Nhưng mà bây giờ Thiệu Kinh Vũ đang lúc nổi bật, thế gia cao thấp ở Kinh Thành chờ ngày Thiệu Kinh Vũ trở về quá nhiều, nói không chừng bây giờ Bệ hạ cũng đang ôm ý nghĩ muốn gả vị công chúa nào
đó cho Thiệu Kinh Vũ.

Vì muốn làm rõ ràng vì sao Ngọc Nhi lại đột nhiên nói với ông ta mình không muốn gả cho Thiệu Kinh Vũ nữa mà Giản thưa tướng đã gọi nha đầu bên cạnh Giản Ngọc Nhi tới hỏi chuyện, không được mấy câu Giản thừa tướng đã đoán được đại khái chuyện gì xảy ra.

Nha đầu đó nói ngày Giản Ngọc Nhi khóc cả ngày đó cũng chính là ngày nhận được thư của Thiệu Kinh Vũ từ phương Bắc gửi về. Nha đầu đó còn nói không biết trong bức thư đó viết gì nhưng sau khi Ngọc Nhi đọc xong thì liền rơi nước mắt, thậm chí cuối cùng còn đốt bức thư thành tro bụi.

Chỉ chốc lát Giản thừa tướng đã hiểu được, nhất định là tiểu tử Thiệu gia kia đã làm chuyện gì đó có lỗi với Ngọc Nhi.

Mặc dù nói trước ngày Thiệu Kinh Vũ nở mày nở mặt Giản thừa tướng cũng đã tìm cho Giản Ngọc Nhi một đống rể hiền, nhưng bây giờ ông ta lại hoàn toàn không cảm thấy có lỗi với Thiệu Kinh Vũ chút nào, mà sau khi biết chuyện nữ nhi và Thiệu Kinh Vũ đã cắt đứt tình cảm lại quay sang trách móc Thiệu Kinh Vũ.

Nhất định là Thiệu Kinh Vũ đã gặp một người trong lòng khác ở quan ngoại, ngoại trừ lý do đó ra Giản thưa tướng không nghĩ ra được khả năng thứ hai nào nữa.

Quả nhiên, ngày Thiệu Kinh Vũ về kinh liền truyền ra tin tức Thiệu Kinh Vũ dẫn một nữ tử về Thiệu gia.

Ngày hôm đó ngoại trừ người Thiệu gia ra còn có cháu gái đằng ngoại của Thiệu phu nhân cố ý tới Thiệu gia để đợi Thiệu Kinh Vũ về phủ, kết quả là khi nàng ta chưa kịp nói được mấy câu với Thiệu Kinh Vũ đã bị chặn ngoài cửa.

Vị biểu tiểu thư đó giận dữ nói Thiệu Kinh Vũ đích thân bế nữ tử đó vào phòng, còn đặc biệt tìm thái y đến trị liệu. Sau khi Thiệu Kinh Vũ gặp mặt người nhà xong liền vội vội vàng vàng về trở về thăm nữ tử kia.

Phó tướng bên người Thiệu Kinh Vũ nói nữ tử đó là thê tử chưa cưới của Thiệu Kinh Vũ.

Thiệu Kinh Vũ ở bên ngoài đánh trận gần hai năm, thần không hay quỷ không biết đã tìm được một thê tử, mà đó còn là một nữ tử mồ côi không cha không mẹ.

Người Thiệu gia còn chưa kịp bất mãn đã bị biểu tiểu thư lắm miệng nói toàn bộ ra ngoài. Thiệu lão gia cực kì tức giận, không cho phép vị biểu tiêu thư đó đến phủ nữa, sau đó mới nhìn nhi tử đã trưởng thành của mình, đau khổ khuyên bảo:

“Nếu con muốn nạp vị cô nương đó làm thϊếp cũng được, nhưng vẫn phải đợi sau khi chính thức cưới thê tử đã...”

Nào ngờ chưa dứt lời, Thiệu Kinh Vũ đã nghiêm túc nói: “Con mang nàng ấy về là vì muốn cưới nàng ấy làm thê tử.”

Thiệu lão gia nghẹn một ngụm trà trong cổ họng, hai mắt đầy ngạc nhiên nhìn chằm chằm Thiệu Kinh Vũ, một lúc lâu sau mới quả quyết nói: “Ta không đồng ý.”

Nói xong không đợi Thiệu Kinh Vũ mở miệng đã tiếp tục nói: “Nghe thái y nói vị cô nương đó bị thương rất nặng, có thể tỉnh lại được hay không còn chưa cách nào xác định được, nói một câu khó nghe chính là cho dù có tỉnh lại cũng không biết có thể sống được bao lâu. Hơn nữa thân phận nàng ta không rõ ràng, trong Kinh Thành có bao nhiêu cô nương danh giá muốn gả vào phủ, lẽ nào họ không sánh kịp một dân thường sao!”

Thiệu Kinh Vũ không thích nửa câu trước của Thiệu lão gia, nhưng ngại thân phận trưởng bối nên không muốn tranh chấp với phụ thân, hắn chỉ nhằm vào nửa câu sau, trả lời một câu đơn giản: “Sao bọn họ có thể sánh với nàng ấy được.”

Một lát sau Thiệu lão gia mới hiểu được “bọn họ” và “nàng ấy” trong lời Thiệu Kinh Vũ là ý gì, nhất thời kinh ngạc nghĩ Thiệu Kinh Vũ đã bị ma quỷ gì ám vào người mà lại bị một nữ nhân mê hoặc thành bộ dáng thế này.

Thiệu lão gia tử là trưởng tử của Thiệu thái sư, nhưng ông ta không trầm ổn và nhìn xa trông rộng được như Thiệu thái sư, tư chất bình thường nhưng trời sinh tính tình đã nóng nảy.

Mặc dù nói chức quan của nhi tử cao hơn ông ta rất nhiều, nhưng trong mắt ông ta nhi tử vẫn là nhi tử, bây giờ nhi tử vì một nữ tử mình mang từ bên ngoài về mà dám chống đối cả phụ thân khiến Thiệu lão gia giận như điên, nói: “Thiệu gia không hoan nghênh nữ tử thân phận không rõ ràng, ta không phải đang thương lượng với con, lệnh của phụ mẫu, lời của bà mai há có chỗ cho con xen lời!”

Một câu thân phận không rõ ràng đã khiến sắc mặt Thiệu Kinh Vũ hoàn toàn đen như đáy nồi. Hắn cố nén cơn tức giận không tranh cãi với Thiệu lão gia, không nói một lời đã quay người bỏ đi.

Thiệu lão gia vẫn còn tưởng hắn đã nghe lọt tai lời mình, không ngờ ngày hôm sau liền bị Thiệu thái sư gọi tới mắng một trận ra trò, hỏi ông ta đã nói gì với Thiệu Kinh Vũ.

Nếu Thiệu lão gia đã không cho phép Nhan Nhất Minh ở lại Thiệu phủ thì Thiệu Kinh Vũ cũng không muốn ôm uất ức vào người, hắn thẳng thừng phái thân vệ chuyển đồ đạc này nọ của mình vào phủ Tướng quân mà Bệ hạ đã ban thưởng cho mình.

Thiệu phu nhân nghe phong thanh mọi chuyện mà bị dọa đến hết hồn, bà ta kinh ngạc đến mức không biết nên làm thế nào mới được, không còn cách nào khác đành phải cho người đi mời Thiệu thái sư.

Cũng vừa hay, vị cô nương vẫn luôn hôn mê từ khi trở về cuối cùng cũng tỉnh lại, lúc này Thiệu Kinh Vũ mới tạm dừng mọi việc trong tay, vội vàng đi thăm cô nương đó. Thiệu phu nhân cũng đuổi theo, từ xa xa nhìn thấy nhi tử vẫn luôn kiêu ngạo thành thói của mình khuỵu gối ngồi bên giường, cẩn thận giúp cô nương đó dịch góc chăn, giọng điệu dịu dàng chưa chưa kẻ nào từng được nghe.

Nhan Nhất Minh và Quả Táo xem trò hay nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng chơi cờ caro đủ nên đã khôi phục thần thức. Nàng chầm chậm mở mắt ra, khi đối diện với bộ dáng mừng rỡ như muốn khóc của Thiệu Kinh Vũ, nàng làm như chưa phát giác được đã xảy ra chuyện gì mà hỏi hắn ta:

“Đánh thắng rồi sao?”

Nét mặt Thiệu Kinh Vũ chợt cứng đờ, trong mắt cũng lóe lên nét hoảng loạn, nhưng cũng chỉ trong giây lát mà thôi, sau đó hắn cười cười, nói: “Thắng rồi.”

“Vậy Trần tướng quân thì sao?”

“Trần tướng quân... đã hi sinh vì nước.”

Nhan Nhất Minh nhắm mắt một hồi lâu, không nói không rằng, Thiệu Kinh Vũ dịu dàng ngồi bên giường nàng, nói: “Đều đã qua rồi, chúng ta không nhắc đến chiến sự nữa được không.”

“Nhưng không nói về chiến sự thì còn gì để nói đâu.” Nhan Nhất Minh cười khổ một tiếng, nàng hơi cựa mình, lúc này mới cảm giác được trên người mình đang đắp chăn bông, giật mình nói:

“Ngài đã biết rồi sao?” Một hồi lâu sau nàng mới hỏi hắn.

“Vậy, đây là đâu?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện