Sau khi Thiệu phu nhân và Thiệu Kinh Vũ nói chuyện với nhau, không biết vị Thiệu lão gia tính tình nóng nảy kia đã nói gì nhưng Thiệu Kinh Vũ đã không còn nhắc đến chuyện chuyển sang phủ Tướng quân nữa rồi, nghe Quả Táo nói bây giờ giữa hai phụ tử Thiệu gia giống như chưa từng xảy ra chuyện gì không vui.
Nhan Nhất Minh còn cố ý hỏi thăm về chuyện này, Thiệu Kinh Vũ bình tĩnh nói với nàng chỉ là vì chính sự giữa hai phụ tử không hợp nhau nên mới có một ít xung đột mà thôi, hắn còn nói hôm nay Thiệu lão gia còn đặc biệt hỏi thăm thân thể nàng đã khôi phục thế nào rồi.
Nhan Nhất Minh làm bộ tin tưởng, không hỏi thêm nữa.
Không bao lâu sau Quả Táo lại vội vội vàng vàng vọt tới nói với Nhan Nhất Minh rằng Thiệu Kinh Vũ đã đổi hết toàn bộ đám nha hoàn hay ăn nói huyên thuyên, khua môi múa mép bên cạnh nàng đi rồi, triệt để chặn đứng lời đồn đại phụ tử hai người vì nàng nên mới gây nhau ở một nơi mà Nhan Nhất Minh không nghe được.
Nha hoàn mới được điều tới có khuôn mặt tròn đầy đặn, nhìn có vẻ rất hàm hậu thật thà nhưng lại vô cùng biết cách nói chuyện: “Những nha hoàn ở đây đều là đều là những kẻ mới vào phủ được mấy ngày, không hiểu quy củ lại hầu hạ không tốt, thiếu gia thương xót cô nương thân thể yếu ớt nên mới nhờ phu nhân phái một tốp nha hoàn đã hầu hạ trong phủ được một khoảng thời gian tới đây, cô nương cũng có thể thoải mái hơn chút ít.”
Nha hoàn đó còn đợi Nhan Nhất Minh nói gì đó nhưng lại thấy nàng chỉ “ừ” một tiếng đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn rồi không để ý tới nàng ta nữa. Sau một hồi lâu Nhan Nhất Minh thấy nàng ta vẫn chưa rời đi mới ngẩng đầu lên hỏi: “Còn chuyện gì khác sao?”
“Không có không có ạ.” Nha hoàn mặt tròn phục hồi lại tinh thần vội lui ra ngoài.
Nhan giáo úy trong mắt tất cả mọi người vĩnh viễn đều là không nói không cười, bộ dáng xa cách với người khác tới ngàn dặm, cho dù là Thiệu Kinh Vũ cũng chưa được thấy Nhan Nhất Minh cười mấy lần, cũng chưa từng được nghe nàng nói thêm vài từ.
Bây giờ đổi về thân phận là một cô nương, Nhan Nhất Minh vẫn giữ nguyên dáng vẻ lạnh nhạt xa cách có một không hai như trước kia, Thiệu Kinh Vũ và Vân Hiểu đã tập thành thói quen đương nhiên không cảm thấy có gì không đúng, thậm chí họ còn cảm thấy có lẽ là vì bệnh tật nên thậm chí nàng còn nhiều sức sống hơn trước kia một chút.
Nhưng trong mắt những người ngoài thì dáng vẻ lạnh lùng như băng này lại là chuyện lớn.
Quả Táo ghé vào bên tai Nhan Nhất Minh nói vừa rồi nha hoàn kia vừa đi ra ngoài liền mắng nàng, Nhan Nhất Minh lười biếng nằm trên giường, nói: “Có phải nàng ta nói ta chỉ là một kẻ được nhặt về từ bên ngoài mà lại còn bày đặt có tính tình tiểu thư, tỏ thái độ với nàng ta không.”
Quả Táo thẳng thắn dựng thẳng ngón cái, nó nói: “Đoán thật chính xác, không hề khác một chữ.”
“Bọn họ cũng không nói ra được lời gì khác.” Nhan Nhất Minh trở mình ngồi dậy từ trên giường, nàng nói: “Ai bảo bây giờ ta là một kẻ không danh không phận chứ.”
Nhan Nhất Minh hồi phục tốt hơn mong muốn rất nhiều, chuyện này khiến Thiệu Kinh Vũ hết sức vui mừng, đến cả thái y cũng nói tốc độ hồi phục của vị cô nương nhanh đến bất ngờ. Nhưng dù sao cũng tổn thương nguyên khí nên vẫn chưa thể dừng thuốc thang mỗi ngày, thuốc bổ lại càng không thể thiếu.
Chuyện khiến Thiệu Kinh Vũ lo lắng nhất lúc này không có gì ngoài thân thể Nhan Nhất Minh, chỉ cần có thể giúp nàng khôi phục lại như ban đầu đương nhiên hắn ta vô cùng để tâm đến, có ngày thậm chí còn đích thân sắc thuốc khiến đám nha hoàn bị dọa nhảy dựng.
Thiệu Kinh Vũ vung tay cho tất cả lui xuống, hắn cầm cây quạt nhỏ đứng chờ thuốc sắc xong, rồi lại đích thân mang thuốc ra ngoài, bưng tới cho Nhan Nhất Minh, bọn nha hoàn bên ngoài hai mặt nhìn nhau, sắc mặt mỗi người một khác, không biết đang nghĩ gì trong lòng.
Thiệu Kinh Vũ còn có ý muốn tự tay đút thuốc cho Nhan Nhất Minh, nhưng Nhan Nhất Minh ở chung với một đám nam tử thô kệch trong quân doanh mấy năm nên đã không còn dáng vẻ yếu ớt và thẹn thùng như nữ tử từ lâu, mấy ngày trước ngượng ngùng cũng là nghìn năm có một, bây giờ đã có thể đi lại sao còn cần Thiệu Kinh Vũ giúp đỡ nữa chứ.
Nhận lấy bát thuốc rồi uống một hơi cạn sạch như thường ngày, uống xong cũng chỉ hơi nhíu mày một chút mà thôi, cũng không hề đụng tới mứt hoa quả sớm đã được đặt trên bàn.
Thiệu Kinh Vũ thấy cảnh đó thì cười một tiếng, quả nhiên vẫn có một không hai như trước kia.
Đợi đến khi uống thuốc xong chuẩn bị đổi xiêm y, Nhan Nhất Minh quay đầu sang tỏ ý hắn nên đi ra ngoài rồi. Thiệu Kinh Vũ dựa vào khung cửa cố ý trêu chọc: “Đã nhìn thấy hết từ lâu rồi, có gì mà phải thẹn thùng.”
Nghĩ tới dáng vẻ thẹn thùng hiếm gặp mấy ngày trước của Nhan Nhất Minh, Thiệu Kinh Vũ vẫn thấy hơi nhung nhớ, thực tế là bởi vì từ sau lần đó trở đi, Nhan Nhất Minh chưa từng lộ ra dáng vẻ nữ nhi e lệ đó thêm lần nào nữa.
Chỉ thuận miệng trêu ghẹo một câu, không ngờ Nhan Nhất Minh chỉ dừng một lát, sau đó vậy mà lại nói “Cũng đúng” khiến cho Thiệu Kinh Vũ sửng sốt một hồi, sau đó mới bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói: “Không trêu nàng nữa, ta bảo hoàn vào hầu hạ nàng.”
“Không cần, tự ta làm là được rồi.”
Vẫn ngắn gọn súc tích như cũ, Thiệu Kinh Vũ đi ra ngoài, khi thấy lá cây đã bắt đầu rụng xuống, hắn lại đột nhiên bật cười.
Hắn yêu sự thoải mái và khát máu không giống những nữ tử bình thường của nàng vô cùng, vì vậy hắn cũng đã từng lo sợ không biết nếu nữ tử này ở trong nội trạch thì có thay đổi hay không, bây giờ xem ra là hắn đã nghĩ nhiều rồi.
Vẫn là cách nói chuyện mà hắn quen thuộc, cho dù là vẻ mặt hay thái độ đối xử với người khác đều là dáng vẻ mà hắn thích đến mê muội.
Một khoảng thời gian nữa lại trôi qua, cuối cùng Nhan Nhất Minh cũng đã có thể đi ra khỏi phòng hóng gió, phơi nắng, Thiệu Kinh Vũ ngồi bên bàn đá, cùng nàng ngắm lá rụng.
Nàng đã khôi phục lại thân phận nữ tử nhưng vẫn không thích những trang sức rườm rà của nữ tử, mái tóc đen dài như mực tàu xõa tung trên vai, chỉ dùng một cây trâm gỗ mun đơn giản cố định lại, một thân trường bào xanh nhạt, khuôn mặt không son không phấn.
Gió thu thổi qua, mặt trời chiều ngả về tây, tóc dài phất qua khiến tầm mắt nàng trở nên mơ hồ, Thiệu Kinh Vũ đột nhiên nhớ tới rất nhiều chuyện trước kia, cũng là một buổi hoàng hôn như hôm nay, Nhan Nhất Minh thúc ngựa chạy tới nói với hắn may mà không làm nhục mệnh Tướng quân, ánh trời chiều chiếu lên khuôn mặt nàng, đẹp đến mức khiến hắn phải thất thần.
Thiệu Kinh Vũ cầm bàn tay lạnh lẽo của nàng, Nhan Nhất Minh kinh ngạc quay đầu nhìn sang.
“Nhất Minh.” Thiệu Kinh Vũ gọi nàng một tiếng: “Đã rất nhiều ngày rồi, câu trả lời của nàng đâu.”
“Ta không biết.” Một hồi lâu sau Nhan Nhất Minh mới đáp: “Ta đã nghĩ rất nhiều, muốn đứng vững chân trong quân cần phải có đủ quân công, muốn đứng vững chân trong nhóm hậu duệ quý tộc trong Kinh Thành thì cần phải có thân phận hiển hách. Ta vốn nên có một vị trí trên mảnh đất này, nhưng bây giờ đã không còn gì nữa, vậy nên ta đang nghĩ mình nên dựa vào cái gì mới có thể sống yên thân trong Thiệu phủ to lớn này.”
Thiệu Kinh Vũ chưa từng nghĩ tới Nhan Nhất Minh lại đang băn khoăn về chuyện này, lòng hắn thấp thỏm không yên, lo lắng nhất không còn gì ngoài chuyện sợ tình cảm của Nhan Nhất Minh dành cho hắn không phải là tình cảm nam nữ. Thiệu Kinh Vũ nắm chặt tay Nhan Nhất Minh, hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, nói:
“Chỉ cần ở đây còn có ta thì nàng không cần phải lo lắng gì cả.” Thiệu Kinh Vũ nói tiếp: “Người nhà ta đều rất dễ ở chung, mẫu thân lại rất thích nàng, chỉ cần là người ta thích thì nhất định họ cũng sẽ thích.”
Khóe môi Nhan Nhất Minh nhếch lên một nụ cười như có như không, nàng nói: “Hy vọng là như vậy.”
Sau khi Thiệu Kinh Vũ xác nhận được tình cảm của Nhan Nhất Minh thì tâm trạng cực tốt, sau khi hai người lại nói chuyện thêm một hồi lâu, Vân Hiểu từ bên ngoài đi vào.
Đã qua thật nhiều ngày rồi, đây cũng là lần đầu tiên hắn ta gặp lại Nhan Nhất Minh, khi nhìn người chiến hữu được kéo từ điện Diêm Vương trở về này, Vân Hiểu có hơi kích động, nhưng lại bởi vì nghĩ tới còn Thiệu Kinh Vũ ở bên cạnh nên phải đành không chế cảm xúc lại. Hắn ta đánh giá Nhan Nhất Minh từ trên xuống dưới một lượt, sau đó cười lớn, nói: “Ta còn nghĩ khi ngươi ăn diện, trang điểm như những tiểu thư khác trong phủ thì sẽ có vẻ như thế nào đây, sao vẫn còn ăn mặc như thế này?”
Nhan Nhất Minh cúi đầu nhìn lại mình: “Khó coi lắm sao?”
“Rất đẹp, nhưng mà đợi tới khi đi gặp lão gia, phu nhân thì không thể ăn mặc thế này được.” Vân Hiểu cười nham hiểm, nói: “Bây giờ ngươi đã có thể xuống đất đi lại được rồi, không biết khi nào mới đi gặp lão gia, phu nhân đây?”
Nhan Nhất Minh nhìn Thiệu Kinh Vũ một cái.
Thiệu Kinh Vũ lập tức tiếp lời: “Vừa hay ngày mai không cần phải tảo triều, vậy thì ngày mai gặp đi.”
“Ừ.”
“Sao ngươi vẫn không thích nói chuyện thế hả?” Vân Hiểu thở dài nói: “Với tính cách này của ngươi, muốn ngươi nói vài câu ngọt miệng nịnh nọt trưởng bối là không thể rồi, may mà phu nhân dễ tính lại còn cực kỳ quan tâm đến ngươi, mấy ngày trước phu nhân còn hỏi thăm ta về ngươi.”
Thiệu phu nhân tìm Vân Hiểu hỏi thăm về Nhan Nhất Minh, chuyện này vốn đã kỳ lạ nhưng khi Nhan Nhất Minh nhìn hai người Thiệu Kinh Vũ và Vân Hiểu một cái, lại thấy hai người này hoàn toàn không cảm thấy có gì không đúng cả.
Nhan Nhất Minh cũng không hỏi nhiều, ngày hôm đó nàng nghỉ ngơi sớm, ngày hôm sau đi gặp từ già đến trẻ của Thiệu gia.
Không biết có phải vì khuôn mặt này đã quen với cách ăn mặc của nam tử rồi hay không, cho dù nha hoàn chải tóc giúp nàng cũng khen nàng đẹp nhưng Nhan Nhất Minh vẫn cảm thấy không được tự nhiên, cách thời gian hai năm lại cài trâm cài tóc, mặc váy áo phức tạp khiến Nhan Nhất Minh cảm thấy thật phiền toái.
Quả Táo cũng lầu bầu nói nhìn thật quái gở, nhưng đợi đến khi nhìn thấy Thiệu Kinh Vũ đứng bên ngoài, Nhan Nhất Minh có thể thấy được sự kinh diễm trong mắt hắn.
Những khuôn mặt có sẵn trong kho dữ liệu của trò chơi dù thế nào cũng đều xuất sắc hơn người thường rất nhiều lần, vẻ ngoài vốn xuất sắc nhưng hai năm nay chưa từng chăm chút đàng hoàng, bây giờ lại trang điểm tinh xảo xuất hiện trước mắt mọi người khiến cho ai nhìn cũng phải sáng mắt.
Cũng khó trách Thiệu Kinh Vũ khăng khăng một mực như thế, tướng mạo hơn người này đã đủ để đè bẹp nhưng cô nương trong phủ rồi.
Nghe nói nữ tử này là một nữ tử mồ côi Thiệu Kinh Vũ nhặt từ biên cảnh về, vẻ ngoài vốn đã đẹp còn ngày ngày ở bên cạnh, cuối cùng còn chắn một tên giúp Thiệu Kinh Vũ, là nam tử thì đều phải động lòng.
Thiệu phu nhân đánh giá Nhan Nhất Minh từ trên xuống dưới vài lần, sau đó mới bình tĩnh như không thu hồi tầm mắt, bà ta cười dịu dàng gọi nàng tới nói chuyện, còn ban thưởng rất nhiều đồ, lời nói ra vẻ rất thân thiết.
Thiệu Kinh Vũ đã giải thích với Thiệu phu nhân rằng từ trước đến giờ nàng đều không thích nói chuyện, vì vậy nên nhìn có vẻ lạnh nhạt, Thiệu phu nhân cười nói với mọi người rằng đám nhỏ trong nhà quá ồn ào, bà ta cũng tính cách yên lặng như thế này.
Nhan Nhất Minh đã từng gặp Thiệu thái sư và Thiệu lão thái thái, cũng đã từng gặp Thiệu lão gia đã từng tranh cãi với Thiệu Kinh Vũ, tất cả mọi người trong phủ đều rất khách khí, đối xử với nàng tựa như người thân, nhìn có vẻ rất vui vẻ hòa hợp, nhưng lại xem nhẹ một điểm quan trọng nhất.
Hôm nay nàng dùng thân phận là thê tử tương lai được Thiệu Kinh Vũ dẫn tới ra mắt mọi người, nhưng từ đầu tới cuối lại không một ai nhắc đến chuyện này, mà lại nói về chuyện Nhan Nhất Minh có ân cứu Thiệu Kinh Vũ một mạng.
Có lẽ là vì thái độ của mọi người quá thân thiết nên Thiệu Kinh Vũ cũng không nhận ra chuyện này.
Những ngày tháng sau này cảm giác này lại càng mạnh mẽ, Thiệu phu nhân thường thường gọi nàng đến nói chuyện, cho dù Nhan Nhất Minh vẫn kiệm lời như cũ nhưng Thiệu phu nhân lại không hề bị ảnh hưởng, giọng nói của bà ta vừa dịu dàng vừa có tính mê hoặc.
Nếu không
phải mỗi ngày Quả Táo đều nghe lén Thiệu phu nhân và người khác tán gẫu với nhau thì nói không chừng nàng cũng sẽ bị bộ mặt này mê hoặc mất.
Mỗi ngày Quả Táo đều đợi tới nhàm chán, trước đây khi còn ở trong quân không có chuyện gì đáng để nó hóng hớt, bây giờ khó khăn lắm mới trở về giang hồ nên mỗi ngày Quả Táo đều chạy khắp các phòng của các vị chủ tử trong Thiệu phủ, nói dễ nghe là thu thập tình báo.
Thời gian nó ngồi xổm trong phòng Thiệu phu nhân là nhiều nhất, chuyện nghe lén được cũng nhiều nhất.
Giống như suy đoán của Nhan Nhất Minh, Thiệu phu nhân cố ý hỏi thăm Vân Hiểu về chuyện trước đây của nàng, rõ ràng là vì bà ta không tin lời Thiệu Kinh Vũ nói.
Nhưng Thiệu Kinh Vũ và Vân Hiểu đã thống nhất khẩu cung từ trước, trong thời gian ngắn Thiệu phu nhân cũng không hỏi được nguyên cớ nên khi nói chuyện với bọn nha hoàn thân cận bên cạnh mới cười nhạo nhi tử bà ta vì muốn bảo vệ nàng mà lại bịa ra một lý do đầy lỗ hổng như thế.
Nói gì mà cứu Thiệu Kinh Vũ một mạng, một nữ tử chân yếu tay mềm sao có thể lên chiến trường, rồi sao lại có thể gặp được quân Mông, rồi sao lại có thể cứu Thiệu Kinh Vũ một mạng được.
Chỉ là vì Thiệu Kinh Vũ muốn bảo vệ nàng nên mới sắp xếp nàng tới bên cạnh, không biết đã cứu nàng bao nhiêu mạng, chỉ trách trên chiến trường không có nữ tử bầu bạn bên cạnh nên mới tới lượt loại như nàng lợi dụng.
Cho dù nói những lời này, giọng nói của Thiệu phu nhân vẫn đầy dịu dàng, mặt mày đầy nét cười như trước giờ, Quả Táo hứng thú dạt dào nghe trộm xong chạy về hỏi nàng: “Nếu đã vậy mà ngày nào cũng tìm ngài nói chuyện, rốt cuộc bà ta đang mưu tính chuyện gì?”
“Đợi thêm mấy ngày nữa đi.” Nhan Nhất Minh nói, nói không chừng tới lúc đó bà ta sẽ tung chiêu lớn.
Quả nhiên, mấy ngày sau nha hoàn mặt tròn bên cạnh nàng lấp lửng nói với nàng rằng gần đây phu nhân gặp chuyện không vui, tức tới mức ngã bệnh luôn rồi.
Nhan Nhất Minh biết nghe lời phải, nàng “Ồ” lên một tiếng, nói tiếp: “Vậy ta đi thăm phu nhân một chút.”
Thiệu phu nhân đã tỏ rõ ý muốn nàng đi thăm, Nhan Nhất Minh đương nhiên phải đi. Sau khi sửa sang lại một chút liền cất bước đi tới viện của Thiệu phu nhân. Nha hoàn hầu hạ ngoài cửa dường như hơi bất ngờ vì nàng đến đây, vội vội vàng vàng chạy vào thông báo cho Thiệu phu nhân: “Nghiêm cô nương tới rồi.”
Nói tới cũng buồn cười, rõ ràng là một cái tên cực kỳ vẻ vang mà bây giờ lại giống như thấp kém đến nỗi không dám nhìn mặt người khác. Vì không muốn người khác dấy lên nghi ngờ mà trước mặt tất cả mọi người cưỡng ép đổi họ của nàng thành “Nghiêm”.
Tính quan trọng của cái họ này đối với Nhan Nhất Minh chỉ có chính nàng biết rõ. Nàng che giấu nét không vui trên mặt rồi đi vào phòng Thiệu phu nhân. Trong phòng tản ra mùi thuốc nhàn nhạt, Thiệu phu nhân yếu ớt dựa vào thành giường, sau khi thấy nàng vào thì mặt đầy kinh ngạc hỏi nàng sao lại tới đây.
“Nghe Đồng Bảo nói cơ thể phu nhân không khỏe nên tới đây thăm người một chút.” Nhan Nhất Minh chủ động nói ra lời mở đầu để Thiệu phu nhân càng dễ nói chuyện hơn: “Hôm nay có người nào đến phủ sao?”
Thiệu phu nhân lắc lắc đầu nói không có, Nhan Nhất Minh cười nhạt nói Thiệu phu nhân cần gì phải giấu nàng, nói xong thì liền quay đầu hỏi nha hoàn đang đứng bên cạnh.
Nha hoàn đó nhanh miệng trả lời rằng hôm nay Giản phu nhân của phủ thừa tướng đến, Thiệu phu nhân vội vàng quở trách nha hoàn kia nhanh mồm nhanh miệng.
Mắt Nhan Nhất Minh chợt tối lại, sau đó thăm dò hỏi: “Là mẫu thân của vị Giản tiểu thư, thanh mai trúc mã của Kinh Vũ đó sao?”
Thiệu phu nhân sửng sốt, nói: “Thì ra ngươi cũng biết sao?” Nói xong bà ta lại làm bộ thở dài khó xử, nói tiếp: “Ngọc Nhi là thanh mai trúc mã với Kinh Vũ từ nhỏ, mặc dù nói chưa chính thức đưa sính lễ nhưng thật ra hai đứa nó đã có hôn ước từ lâu rồi.”
Đôi mắt xinh đẹp của Nhan Nhất Minh chợt lóe lên ý cười.
Thiệu phu nhân nhìn nàng, mắt hiện ra vẻ đầy khó xử, nói: “Ta vẫn luôn không biết nên mở miệng nói với ngươi thế nào. Kinh Vũ ở bên ngoài hai năm, từ đầu đến cuối Ngọc Nhi cũng không gả cho người khác, từ trước đến nay đều chưa từng nghĩ tới khi về Kinh Vũ lại mang theo ngươi. Ngươi đã cứu mạng Kinh Vũ đương nhiên ta càng thương ngươi hơn, nhưng bây giờ đã huyên náo đến độ cả thành đều biết, hôm nay Giản phu nhân lại tìm đến cửa nữa, ta thật sự không biết nên làm sao mới phải.”
Giọng Thiệu phu nhân đầy dịu dàng còn mang theo tiếng khóc nức nở, khiến người nghe không đành lòng, nhưng khi Thiệu phu nhân ngẩng đầu lên thì lại thấy sắc mặt của nữ tử đang đứng trước mặt mình từ đầu tới cuối chưa từng thay đổi, cuối cùng cũng chỉ lạnh lùng nói: “Chuyện của Giản tiểu thư ta đã biết được từ lâu rồi, nhưng Kinh Vũ chưa từng nhắc đến chuyện hai người có hôn ước với ta, lúc trước Kinh Vũ cũng đã viết thư cắt đứt tình cảm với Giản tiểu thư rồi.”
Nhan Nhất Minh không nói chuyện thì còn đỡ, nàng vừa mới mở miệng đã dọa bà ta giật nảy mình, nhi tử viết loại thư này cho Ngọc Nhi từ lúc nào?
“Chuyện này ta sẽ xác nhận lại với Kinh Vũ.” Nhan Nhất Minh đứng dậy, có thể là do thói quen nên nàng không khom mình hành lễ như nữ tử bình thường mà lại ôm quyền nói: “Phu nhân nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ta lại tới thăm người.”
Nàng vừa nói xong liền bước ra khỏi phòng nhanh như một cơn gió, chỉ lưu lại Thiệu phu nhân vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra.
Vốn dĩ bà ta nghĩ rằng thân phận của Nhan Nhất Minh hơi thấp, chỉ là một đứa trẻ mồ côi đi theo bên người Thiệu Kinh Vũ mà thôi, vì là ăn nhờ ở đậu nên sẽ tự ti bất an, nói chuyện này cho Nhan Nhất Minh biết để nàng biết khó mà lui, hoặc nghĩ cách để Thiệu Kinh Vũ có thể nạp nàng làm thϊếp là được rồi.
Nhưng hành vi vừa rồi của Nhan Nhất Minh nào có chút tự ti thấp kém nào?
Thậm chí còn hơi giống dáng vẻ chất vấn hỏi tội?
Nàng, dựa vào cái gì?
Thiệu phu nhân thật sự không thể hiểu nổi, bà ta chỉ thấy hành vi của nữ tử này thật thô bỉ, nhìn không thuận mắt. Lẽ nào Kinh Vũ không có một chút tình cảm nào với Ngọc Nhi cả sao? Lẽ nào Kinh Vũ thật sự có thể chiều chuộng nàng đến mức đó thật sao?
Sự thật chứng minh hắn thật sự có thể.
Cả đời này Thiệu Kinh Vũ chưa từng sợ bất cứ chuyện gì, ban đầu có thể khi đặt bút viết bức thư đoạn tình đó cho Giản Ngọc Nhi hắn cũng đã nghĩ đến chuyện về sau phải đối mặt với những gì rồi.
Mặc dù khi Nhan Nhất Minh hỏi chuyện hôn ước giữa hắn với Giản Ngọc Nhi, ngay cả chính hắn cũng hơi đờ ra, thanh mai trúc mã là thật, nhưng chuyện hôn ước lại là chuyện khi nào thế?
Thiệu Kinh Vũ không hổ danh là nam chính có chỉ số hành động mạnh nhất, Nhan Nhất Minh chân trước vừa mới hỏi hắn ta, chân sau hắn liền xuất hiện ở Giản phủ.
Giản phu nhân vừa mới về phủ còn chưa kịp thở một hơi thì hạ nhân đã truyền lời có Thiệu Kinh Vũ đến.
Hôm nay Giản phu nhân đến Thiệu phủ hoàn toàn không phải đi ép hôn như những gì Thiệu phu nhân nói, chỉ là vì lão gia nói Ngọc Nhi tuổi cũng đã lớn rồi, bây giờ Thiệu Kinh Vũ cũng đã hồi kinh nên tới nói với Thiệu phủ một tiếng.
Hai năm nay Giản phu nhân đã vì hôn sự của nữ nhi mà xem xét hết cả thanh niên tài tuấn trong Kinh Thành một lượt, bà không có mặt mũi nào mượn tình cảm năm đó giữa hai đứa trẻ để ép Thiệu Kinh Vũ cưới Ngọc Nhi, phủ thừa tướng bọn họ cũng không thể làm ra chuyện đánh mất thân phận như thế được.
Nhưng lời nói của Thiệu phu nhân lại có ý quanh co, trong lòng Giản phu nhân thầm nghĩ không chừng chuyện này còn có thể thành, đang muốn gọi nữ nhi tới hỏi thử thì Thiệu Kinh Vũ đã hùng hùng hổ hổ đuổi tới.
Thiệu Kinh Vũ bây giờ đã không còn giống như trước kia nên tất nhiên Giản phu nhân không dám lề mề chậm chạp, sai người mời hắn vào, Thiệu Kinh Vũ liền nói hôm nay đặc biệt đến đây để nhận tội.
Lời này làm cho Giản phu nhân không khỏi sửng sốt, có tội gì mà chịu?
“Trước đây vì nhỏ tuổi không hiểu chuyện nên mới nói với Ngọc Nhi những lời không nên nói, khiến chuyện hôn nhân của Ngọc Nhi chậm trễ tới bây giờ, hôm nay đặc biệt đến đây để nhận lỗi.”
Giản phu nhân nhìn thanh niên đường hoàng chính trực trước mặt mình, trong lòng nhất thời trăm mối ngổn ngang.
Đứa nhỏ tốt thế này sao lại không có duyên phận với Ngọc Nhi cơ chứ, bà thở dài rồi vội vàng nói: “Những lời vui đùa thuở nhỏ đương nhiên không cần phải coi là thật, mấy năm không gặp mà ngươi đã cao thế này rồi, hiếm mới có một hôm, không ngại thì ở lại dùng bữa tối rồi hẵng đi?”
Trên mặt Thiệu Kinh Vũ hiện lên ý cười, hắn nói: “Phu nhân có lòng, nhưng trong phủ vẫn còn người đang đợi ta trở về, vậy nên chỉ có thể làm trái ý tốt của phu nhân rồi.”
Giản phu nhân nghĩ đến chuyện gần đây đang lan truyền khắp trong Kinh Thành, nói khi Thiệu Kinh Vũ hồi kinh có dẫn theo một nữ tử bên người, trong lòng bà hơi động, nửa đùa nửa thật nói: “Nếu đã có người bầu bạn thì ta đây cũng không giữ nữa, chỉ không biết khi nào mới được uống rượu mừng của ngươi đây.”
“Có lẽ không xa nữa đâu.” Nụ cười trên mặt Thiệu Kinh Vũ càng thêm xán lạn, nói: “Đến lúc đó nhất định sẽ mời phu nhân đến uống rượu mừng.”
Giản phu nhân vừa mừng vừa nuối tiếc tiễn Thiệu Kinh Vũ ra ngoài. Mà trong Thiệu phủ, Thiệu phu nhân vẫn còn chưa phản ứng lại được đã thấy Giản phu nhân phái ma ma thân cận bên người tới đây nói chuyện. Ma ma nói nếu đã không có duyên thì không nên cưỡng cầu, nghe nói Thiệu tướng quân đã có người trong lòng, đợi đến khi thành thân sẽ đích thân tới phủ chúc mừng.
Thiệu Kinh Vũ sau khi giải quyết được phiền phức thì tâm trạng vô cùng tốt tới tìm Thiệu phu nhân, hỏi bà ta ngày nào là ngày lành để định ngày thành thân của hắn và Nhan Nhất Minh.
Nhi tử tốt của mình thật sự không hề lưu luyến Giản Ngọc Nhi chút nào, cũng đã bị nữ nhân kia mê hoặc điên đảo thật rồi, trước đây Thiệu phu nhân giả bệnh, nhưng lần này lại tức đến mức ngã bệnh thật.