Lúc này Nhan Nhất Minh mới cảm thấy dưới chân đang di chuyển, âm thanh của trục xe ngựa áp qua mặt đất vang lên bên tai, Nhan Nhất Minh vén màn lên nhìn thoáng qua bên ngoài, sông núi bao quanh, những căn nhà đẹp đẽ, cây cỏ xanh tươi.
Liếc mắt một cái là biết đây là phong cảnh Giang Nam, có lẽ là Tô Châu hoặc là Hàng Châu.
Bầu không khí không nóng không lạnh, có thể nhanh chóng cảm nhận được đây là thời tiết cuối xuân đầu hạ.
Trong xe ngựa chỉ có một mình nàng, xe ngựa rất lớn và vô cùng đẹp đẽ cao quý, bên trong không hề giống với những xe ngựa bình thường đơn giản chỉ có ghế gỗ mà là một chiếc trường kỷ đủ để nàng nghỉ ngơi, ngăn kéo bên cạnh có điểm tâm và sách, chiếc bàn nhỏ vững trãi bày ấm trà tử sa.
Thân phận lần này vô cùng cao quý.
Nhưng mà nói thật nàng căn bản không cần đoán, dù sao thì bên cạnh còn có thần khí Quả Táo.
Quả Táo từ khi mới vào lại thế giới này yên lặng như gà ở một bên, ký chủ không mở miệng đương nhiên nó không dám nói câu nào, cuối cùng đợi ký chủ chậm rãi nhìn về phía nó mới giật mình ưỡn ngực chờ xử lý.
“Nói đi, lúc trước nói phải đi hết tình tiết câu chuyện là sao, rốt cuộc ta phải làm thế nào mới có thể trở về, thân phận lần này lại là gì, bây giờ phải đi đâu?”
Hàng loạt câu hỏi, Quả Táo vội vàng thu nhận vào trong đầu, lúc này mới bắt đầu giải thích từng cái một.
“Đi hết toàn bộ tình tiết ý là tất cả câu chuyện của trò chơi ở hiện thực đã đi tới điểm cuối, thế nên ký chủ cũng phải đợi cho câu chuyện bên này đi tới điểm cuối mới được.”
Nhan Nhất Minh dựa mình vào gối mềm “ừm” một tiếng: “Tiếp tục.”
Đi tới điểm cuối, đơn giản chính là nói câu chuyện kết thúc, nhưng đáp án câu chuyện kết thúc này quá mức chung chung, trong câu chuyện có bốn nam chính một nữ chính, như thế nào mới có thể xem là kết thúc.
“Mỗi một nhân vật đều có kết cục tương ứng, trò chơi cũng giống vậy, nếu như nói kết cục cuối cùng của Nam Cung Huyền là quân lâm thiên hạ, chỉ cần hắn có thể thuận lợi lên ngôi Hoàng đế, vậy đó chính là kết cục của hắn.”
“Vậy mấy người khác thì sao?”
Mấy người khác, Quả Táo lại có chút ngập ngừng, nhưng rốt cuộc cũng không dám giấu giếm, bắt đầu thành thật khai báo.
Trong kịch bản thân phận của Giản Ngọc Diễn là u ám nhất, cô nhi tiền triều, gánh trên mình trách nhiệm phục quốc nặng nề. Dựa theo cốt truyện ban đầu, Giản Ngọc Diễn vì chuyện Nam Cung Huyền và Giản Ngọc Nhi cuối cùng xích mích, cựu thần tiền triều do Giản thừa tướng cầm đầu nổi lên ép vua thoái vị.
Nhưng nếu Nam Cung Huyền đã có thể đăng cơ, vậy chứng tỏ chuyện phục quốc này thất bại rồi, nhưng quá trình này lại có chút khúc mắc.
Giản thừa tướng lập kế hoạch nhiều năm, lúc đó Giản Ngọc Diễn cưới nữ nhi của Vệ tướng quân chưởng quản cấm quân Kinh Thành, lại thông qua Giản Ngọc Nhi mượn sức hai đại tân quý được thánh sủng nhất là Giang Dật và Thiệu Kinh Vũ, mà tộc Nam Cung hoàn toàn không hay biết gì. Sau một hồi ép vua thoái vị, Hoàng đế và Hoàng hậu cùng Thái tử bị ép rời khỏi kinh trước khi Nam Cung Diệp tới Bắc Bình.
Đều đã ép thoái vị thành công, vì sao Giản Ngọc Diễn lại thất bại, đây chính là chỗ hữu dụng của nữ chính Giản Ngọc Nhi của chúng ta.
Giản Ngọc Nhi tỉnh lại đột nhiên thay đổi thân phận, dựa theo lời Giản thừa tướng thì là càng thêm tôn quý. Nhưng do được dạy dỗ tốt, tam quan Giản Ngọc Nhi đứng đắn, tuy rằng rất bất ngờ vì không ngờ Giản Ngọc Diễn lại là Hoàng tử tiền triều nhưng vẫn cho rằng hành vi lúc đó của họ rõ ràng là tạo phản.
Khi đó Giản Ngọc Nhi mới là điểm đặc sắc nhất trong cốt truyện. Tuy chức năng “tẩy não” này của nàng ta một phần là do chính phủ cấm loại tình tiết phục quốc, nhưng Giản Ngọc Diễn cuối cùng có thể kịp thời dừng tay lại, đích thực là có công lao của Giản Ngọc Nhi.
Giản Ngọc Nhi rất thông minh coi là Thiệu Kinh Vũ phát súng đầu tiên, giấu Giản thừa tướng và Giản Ngọc Diễn thành công xúi giục Thiệu Kinh Vũ, sau đó bắt đầu thuyết phục Giang Dật, nhưng lại kinh ngạc phát hiện, thật ra từ đầu đến cuối Giang Dật vẫn đang diễn kịch.
Giang Dật không hổ là đại diện cho trí thông minh của mọi người, lúc đó bị Giản thừa tướng lôi kéo, ngay cả Giản thừa tướng cũng không nhìn ra từ đầu Giang Dật đã tương kế tựu kế.
Ngay từ đầu hắn đã phát giác ra mục đích Giản thừa tướng tiếp cận hắn không đơn thuần, sau đó lấy được lòng tin của Giản thừa tướng lại biết bí mật kinh thiên động địa này, lẳng lặng đi một nước cờ ngược hướng mai phục lại phía Giản thừa tướng, trở thành người quan trọng nhất để cuối cùng Nam Cung Huyền có thể đăng cơ.
Còn về Giản Ngọc Diễn, thật ra ham muốn phục quốc của Giản Ngọc Diễn không hề mãnh liệt. Sau đó nhìn thấy bách tích lưu lạc, trong lòng hắn liền hối hận, âm thầm tiến thêm một bước làm tan rã thế lực của Giản thừa tướng, cuối cùng vì bảo vệ Giản Ngọc Nhi mà buông bỏ tất cả, rời khỏi triều đình mai danh ẩn tích trong giang hồ.
Về phía Giản Ngọc Nhi, Nam Cung Huyền đặc biệt giữ lại một mạng cho nàng ta, nhưng người nhà đã chết hết, Giản Ngọc Nhi cuối cùng mất tích, tất cả mọi người đều không biết nàng ta ở đâu.
Nam Cung Huyền đăng cơ, Giang Dật lập nội các trở thành Thủ phụ đứng đầu, Thiệu Kinh Vũ cuối cùng lấy công chuộc tội, Giản Ngọc Diễn mai danh ẩn tích giang hồ, mà Giản Ngọc Nhi lại không biết tung tích.
Kết cục của bốn vị nam chính, Nhan Nhất Minh cũng đoán được phần nào, nhưng kết cục của Giản Ngọc Nhi, Nhan Nhất Minh lại không ngờ tới.
Có điều nghĩ kỹ lại cũng cảm thấy hợp tình hợp lý.
Nàng ta trung với nước hiếu với dân, nhưng lại không thể bảo vệ được người nhà của mình, cuối cùng nàng ta lựa chọn rời đi.
Một nữ chính đại tình đại nghĩa như vậy, quả thật đáng để được nhiều người thích.
“Thiệu Kinh Vũ hiện giờ đã đoạn tuyệt quan hệ với Thiệu gia, đương kim Bệ hạ lại có ân với hắn, thế nên đương nhiên sẽ không giống với cốt truyện lúc trước của Giản thừa tướng, vì vậy kết cục của Thiệu Kinh Vũ có thể thuận theo tự nhiên, chúng ta có thể tạm thời không cần lo về phía Thiệu Kinh Vũ. Nhưng phải chú ý là, mất đi trợ lực của Thiệu Kinh Vũ, Giản thừa tướng nhất định sẽ tìm kiếm trợ lực mới, ngài phải tìm ra được bí ẩn này.” Quả Táo cẩm quyển sổ nhỏ gạch chéo một chữ x lên tên Thiệu Kinh Vũ, loại trừ một người.
Nhan Nhất Minh nhận lấy bút khoanh tên Giang Dật lại: “Nhưng lúc trước Giang Dật vì Giản Ngọc Nhi mà bỏ lỡ lần gặp mặt cuối của ta và hắn nên từ đó không còn qua lại với Giản gia nữa. Do đó không có cơ hội phát hiện ra bí mật tạo phản này của Giản thừa tướng.”
“Thông minh.” Quả Táo giơ ngón tay cái lên, tiếp tục nịnh nọt nói: “Giang Dật không thể giống như lúc trước biết Giản thừa tướng tạo phản, điều này có khả năng dẫn tới việc Nam Cung Huyền không thể thuận lợi đăng cơ. Thế nên điều ký chủ phải làm là tạo cơ hội để Giang Dật một lần nữa biết được chuyện này, hoặc là
nói với Giang Dật bí mật này. Trước hết là ngài phải khiến Giang Dật tin ngài, nhưng hệ thống quy định ngài không thể để lộ ra thân phận trước đây.”
Ta cũng sẽ không làm bại lộ đâu. Bại lộ rất phiền phức, đặc biệt là Giang Dật, trong bốn người này chỉ có Giang Dật khiến nàng cảm thấy có chút gánh nặng tâm lý.
Cuối cùng là Giản Ngọc Diễn.
Giản Ngọc Diễn vì chuyện phục quốc mà mất đi người yêu, chuyện này khiến Giản thừa tướng nảy sinh phòng bị với Giản Ngọc Diễn, sợ hắn sau này rớt dây xích, thậm chí dưới tình hình xấu có khả năng uy hϊếp đến sự an toàn và tự do của Giản Ngọc Diễn.
Có điều dù sao cũng là một trong những nam chính, chắc hệ thống sẽ không khiến hắn ngoẻo sớm như vậy đâu.
Tổng kết lại một chút, hiện giờ điểm đột phá lớn nhất vẫn là ở Giang Dật. Nói cách khác, hiện giờ quan trọng nhất vẫn là khiến Giang Dật biết được chuyện này, còn lại có thể từ từ tính sau.
Mà lúc này đã ba năm qua kể từ lần công lược cuối, Nhan Nhất Minh có chút tò mò muốn xem xem hiện giờ mấy vị nhân vật chính này ra sao.
Nam Cung Huyền cưới trắc phi nhưng mãi vẫn không có con, Giang Dật, Giản Ngọc Diễn và Thiệu Kinh Vũ tới giờ vẫn chưa lấy vợ, điều khiến nàng ngạc nhiên nhưng lại thấy hợp lý nhất là Giản Ngọc Nhi.
Giản Ngọc Nhi đã hơn hai mươi tuổi nhưng vẫn chưa gả đi, trong miệng mọi người đã là gái lỡ thì, nhưng lại rất hợp tình hợp lý, dù sao thì nàng ta cũng là nhân vật chính, lúc trước trong trò chơi nàng ta cũng mãi không gả đi.
Chỉ có một điều không giống với trước đây, đó là vì có một vị nữ tướng quân xuất thế ngang trời khiến Bệ hạ bắt đầu coi trọng việc nữ tử làm quan. Vậy là có mấy vị nữ tử nhập cung làm nữ quan, một trong số đó là Giản Ngọc Nhi.
“Tất cả đều là dây chuyển phản ứng của ký chủ đó.” Quả Táo cảm thán.
“Chú trọng nữ tử làm quan là chuyện tốt, rất tốt.” Nhan Nhất Minh nói, ngồi có chút không thoải mái, vậy là nằm thẳng xuống rồi hỏi tiếp một câu: “Vậy lần này thân phận của ta là gì? Đúng rồi, tìm một cái gương ra đây, ta muốn xem xem lần này mặt mũi thế nào.”
Quả Táo biến ra một cái gương trên không, nói: “Lần này ký chủ tiến vào hệ thống xuyên nhanh, hệ thống không kịp nặn mặt cho ngài, thế nên trực tiếp dùng mặt thật của ngài luôn. Có điều không phải bản thân ngài thật sự xuất hiện, mà là tổ hợp số liệu, nói chính xác thì là dùng số liệu của ngài để làm mặt.”
Nhan Nhất Minh có một đôi mắt phượng cực kỳ xinh đẹp, hoàn toàn tương phản với Giản Ngọc Nhi nhưng lại không thua kém gì nàng ta, tướng mạo xinh đẹp kiều diễm, dưới đuôi mắt có một nốt ruồi son nhỏ lại càng tăng thêm vài phần yêu mị.
Lúc này tóc mây hoa phục, nhìn cứ cảm thấy không giống dáng vẻ lúc trước cho lắm. Nhan Nhất Minh an ủi bản thân, có lẽ là nhìn quen khuôn mặt khác rồi nên nhất thời chưa quen với ngũ quan vốn có.
“Thế thân phận thì sao? Ta thấy xe ngựa còn sang trọng hơn cả ở phủ Định quốc công lúc trước, chắc là thân phận cũng không thể thấp kém hơn lúc đó đâu phải không?”
“Đó là điều đương nhiên!”
Quả Táo kiêu ngạo nói: “Thân phận lần này của ký chủ là nữ nhi của Giang Hạ Vương, đương nhiên không giống lúc trước.”
“Giang Hạ Vương?”
“Giang Hạ Vương là thân vương khác họ duy nhất được Hoàng đế thân phong, phụng mệnh đóng giữ mảnh đất Lưỡng Quảng (chỉ hai tỉnh Quảng Đông và Quảng Tây). Có điều Giang Hạ Vương lại che giấu thân phận là một trợ lực lớn khác âm thầm thông đồng với Giản thừa tướng, hiện giờ cách thời gian Giản thừa tướng ra tay còn hai năm, Giang Hạ Vương mượn cớ gả nữ nhi chuẩn bị đưa người tới Kinh Thành giúp Giản thừa tướng một tay.
“Gả nữ nhi? Gả ta? Gả cho ai?”
“Đương nhiên là Thái tử điện hạ tôn quý nhất hiện giờ rồi! Nam Cung Huyền còn chưa có chính phi đâu!”
Ơn giời! Nhan Nhất Minh khó nói nên lời, là ai cũng được sao cứ phải là Nam Cung Huyền chứ. Hơn nữa, Nhan Nhất Minh cuối cùng cũng phản ứng lại.
“Nếu đã giấu vai phản diện rồi thì sao có thể gả nữ nhi cho Nam Cung Huyền được.”
“Ha ha ha ký chủ thông minh, thế mới nói gả nữ nhi chỉ là cái cớ, vị Quận chúa này thật ra là tới để báo tin giúp Giản thừa tướng. Giản thừa tướng đồng ý, đợi sau này Giản Ngọc Diễn kế vị sẽ để vị Quận chúa này gả cho Giản Ngọc Diễn, thế nên trên danh nghĩa là Nam Cung Huyền nhưng thật ra là gả cho Giản Ngọc Diễn.
Được nói thông rồi, Nhan Nhất Minh gật gật đầu.
Vậy là bây giờ nàng đã trở thành vị Quận chúa này, trách nhiệm xây dựng mối quan hệ hữu hảo hai bên đã đặt trên vai nàng.
Được lắm, thận phận này thật sự vô cùng tốt.
Cho dù là lấy lòng tin từ hai bên hay là phá đám đều rất tiện tay.
Nơi này còn là Hàng Châu, nghe nói Bệ hạ đặc biệt phái trọng thần tới đón người, rõ ràng tỏ ý coi trọng Giang Hạ Vương.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại trước một biệt uyển sang trọng, nha đầu bên ngoài cửa xe thấp giọng nói tới rồi. Nhan Nhất Minh nhận lấy khăn che mặt, nghe thấy vị Trần đại nhân phụ trách hộ tống mình cách đó không xa đang nói chuyện với người khác.
Giọng người đó du dương rất dễ nghe, Nhan Nhất Minh nghe cứ cảm thấy có vài phần quen thuộc. Sau khi xuống xe ngựa ngẩng đầu nhìn, người đó mặc triều phục màu tím đậm nhạt, rõ ràng là tam phẩm trở lên, dáng người cao lớn đứng trong ánh nắng càng tăng thêm khí chất quý phái.
Nhan Nhất Minh nhìn gương mặt quen thuộc ấy lại có chút thay đổi, ánh mắt Giang Dật dừng trên người nàng, vẻ mặt tuấn tú ánh lên ý cười.
“Hạ quan phụng mệnh đón Quận chúa nhập kinh tại đây, tham kiến Quận chúa.”
...