*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Ruby - ----------------
"Hai cậu ở trong xe làm gì chứ?" Trong điện thoại, Ôn Đình hiếu kỳ hỏi.
Viên Tinh Châu mới thoát thân từ trong tiếng gầm rống tức giận của bảo an đại thúc, lôi Diệp Hoài chạy nhanh vào thang máy, sau đó quẹt thẻ vào cửa, tiếp theo liền nhận được cuộc gọi đoạt mệnh liên hoàn từ Ôn Đình.
Diệp Hoài sau khi vào cửa liền thẳng đến giường lớn của mình giả chết, Viên Tinh Châu nhận điện thoại thay hắn, giờ khắc này đành phải đỏ cả mặt mà giải thích: "Không có gì, chính là hiểu lầm."
Ôn Đình kỳ quái nói: "Hiểu lầm gì đó?"
"Diệp Hoài uống say, nhất định phải... cướp đồ vật." Viên Tinh Châu đành phải nói bừa, sau đó đại khái miêu tả tình hình lúc đó một chút, "Sau đó lúc hắn nhào tới tôi không né tránh, giành giật một chút..."
Ôn Đình "Ồ" một tiếng.
Viên Tinh Châu đột nhiên sững sờ, nhìn đồng hồ, bọn họ từ chỗ bãi đậu xe chạy trối chết đến bây giờ, cũng chỉ qua năm phút đồng hồ, tin tức Ôn Đình linh hoạt như vậy?
"Làm sao cậu biết?" Viên Tinh Châu kinh ngạc nói, "Chúng tôi bị người ta chụp hình sao?"
"Chụp hay không tôi cũng không biết." Ôn Đình nói "Mà tôi mới vừa ở bãi đậu xe đây."
Viên Tinh Châu: "A?"
"Mới vừa tìm được một phòng nguyên, chủ khu nhà chỉ có rảnh buổi tối, tối nay dẫn tôi tới xem." Ôn Đình nói "Năm phút trước, xe hai cậu vừa vặn dừng ở bên cạnh chúng tôi. Bảo an còn là do tôi gọi đó."
Viên Tinh Châu: "..."
"Hai cậu nếu thật sự một chút cũng không có gì. Chính là nguy hiểm ở bãi đậu xe có phải có chút lớn hay không? Hiện tại chính là giờ tan tầm của Paparazzi
, hai cậu sẽ không sợ bị người vây xem à, trong ga-ra hắn không thơm sao?" Ôn Đình nói xong đột nhiên ngừng lại, "Há, so ry, tôi quên phòng ở các cậu không có ga ra. Hiện tại phòng mới này ngược lại là có một ga ra."
Từ khi Diệp Hoài trở về, Ôn Đình lại luôn tìm kiếm chỗ ở mới cho hắn, khu nhà bên này bất kể là vị trí địa lý hay là an ninh đều là thuận tiện nhất, nhưng mà bên này phòng nguyên quá ít, chờ tới chờ lui, dù sao cũng chờ được một phòng trống, cách nơi ở hai người hiện tại không xa, khuyết điểm duy nhất chính là lớn.
Viên Tinh Châu có chút bất ngờ, mặc dù biết Diệp Hoài sớm muộn cũng sẽ chuyển đi, hai người ở chung đích xác cũng có rất nhiều chỗ bất tiện, mà việc này đối với cậu mà nói vẫn rất đột nhiên, cho nên không có một chút cảm giác vui sướng nào.
"Hắn có phải là đi ngủ rồi?" Ôn Đình nói "Chủ khu nhà đi đóng dấu hợp đồng, đêm nay ký xong, ngày mai tìm người quét dọn một chút là có thể vào ở. Khoảng thời gian này Diệp Hoài vẫn luôn ở chỗ cậu, cho cậu thêm phiền toái."
"Không có không có." Viên Tinh Châu vội khách khí nói, "Ôn ca cậu nói quá lời."
"Được." Ôn Đình cười cười, "Vậy có thời gian cùng nhau ăn cơm?"
Viên Tinh Châu gật đầu: "Được."
"Cậu rất ưu tú, " Ôn Đình lại nói, " Những việc trải qua lúc trước coi như là chìm xuống đáy, cậu cũng sẽ phát sáng, Tinh Châu."
Viên Tinh Châu hơi run run, rất nhanh đoán được Ôn Đình biết đại khái biết kịch bản mới của mình, phải khách sáo một phen, Ôn Đình lại nói câu "Ngủ ngon", sau đó cúp.
Viên Tinh Châu ở phòng khách ngồi một hồi, lúc này mới cầm điện thoại về phòng ngủ Diệp Hoài, đặt ở đầu giường cho hắn. Diệp Hoài vẫn cứ mặt úp vào gối mà nằm úp sấp, nhắm hai mắt, nhìn dáng vẻ tựa hồ đã ngủ rồi.
Viên Tinh Châu giật mình, lặng lẽ ngồi chồm hỗm xuống, nhìn thụy nhan Diệp Hoài.
Đây là lần thứ hai cậu khoảng cách gần như vậy quan sát Diệp Hoài, lần trước nhìn mũi hồi lâu, lần này tầm mắt đặt ở trên môi, phát hiện đôi môi người này đẹp đẽ lại gợi cảm, rõ ràng là môi mỏng, nhưng là môi trái tim, cho nên lúc ngủ, nhìn qua miệng như là hơi chu.
Đại khái đây cũng là tồn tại cảm giác thiếu niên của Diệp Hoài, trên người hắn luôn có loại cảm giác ấu trĩ không thoát hết, ngoại trừ tính cách, bên ngoài cũng có ảnh hưởng.
Viên Tinh Châu càng nhìn càng cảm thấy thú vị, liền quỳ một chân trên đất, nghiêng đầu dựa vào bên giường, cùng mặt đối mặt về phía Diệp Hoài.
Trước đây hai người cùng đội cùng ký túc xá, mà chung quy như hai thái cực của đoàn đội, một người được tất cả mọi người hâm mộ, một người khác bị tất cả mọi người xa lánh.
Viên Tinh Châu từng mấy lần kiểm điểm bản thân, thầm nghĩ chính mình như thế làm người chán ghét, có phải thật chỗ nào không đúng hay không?
Nhưng ngoại trừ lấy lòng người khác theo thói quen ra, chuyện mà cậu cảm thấy phần lớn, điểm xuất phát chính mình cùng lập trường đều là đúng. Sau đó cậu không nghĩ ra, nhưng chỉ có thể quy kết vì chính mình xuất thân bần cùng, không có ăn mặc đồ sang hàng hiệu, cũng không có hiểu biết gì.
Loại phức cảm tự ti mơ hồ này nương theo cậu rất lâu, mãi đến khi Diệp Hoài về nước, cậu phát hiện vị này người cao không thể chạm trong lòng mình, đối với mình dĩ nhiên rất tốt, về chút khúc mắc này mới từng chút một bắt đầu cởi bỏ. Rất có cảm giác vinh quang của học tra được học bá tán thành lẫn khích lệ.
Sau đó lại là đêm nay đồng học tụ hội, Viên Tinh Châu nghe mọi người tán gẫu đến trước đây, cơ hồ tồn tại trong tất cả bức tranh ký ức sâu sắc của mọi người đều có mình. Càng có bạn học nam cười gọi, năm đó Viên Tinh Châu vẫn luôn mặc một bộ áo phông trắng cùng quần bò, nhưng lại mặc rất dễ nhìn, cho nên các nam sinh dồn dập bắt chước, làm bọn họ lớp hưng khởi lên một trận "Lão đầu phong".
(*) phong trong từ phong cách. Ở bên Trung những người nam lớn tuổi thường hay bận kiểu áo phông trắng thế này. Cho nên Châu Châu bận lên mới gọi là "Lão đầu phong"Viên Tinh Châu nghe nói như thế trong lòng một trận mừng thầm, quay đầu, thấy Diệp Hoài đang vẻ mặt mờ mịt lại có kiểu nghiêm túc nghe người khác chém gió, càng là trong lòng bủn rủn.
Mức độ nào đó mà nói, Diệp Hoài đối với cậu mà nói, như là thiên nga gặp phải ếch xanh. Con ếch cho là mình hãm sâu vũng bùn, lúc mà nhìn thân thương phận, bị thiên nga một phát đạp lên bờ, vì vậy sức sống khôi phục, vận may cũng khá, tiền đồ tựa hồ cũng sáng rỡ.
Mức độ nào đó mà nói, sự tồn tại của Diệp Hoài, bất kể là cãi nhau hay là chơi đùa, cũng làm cho Viên Tinh Châu thời khắc có loại cảm giác thỏa mãn.
Bây giờ người này đột nhiên phải đi, trong lòng cậu... có chút không nỡ.
Người trên giường tựa hồ tư thế không thoải mái, hơi giật giật.
Viên Tinh Châu hoàn hồn, âm thầm cả kinh, hoảng loạn mà đứng lên. May là Diệp Hoài không bị thức tỉnh, Viên Tinh Châu nhìn hắn hình như ngủ say, do dự một chút, giúp hắn cởi giày, liền kéo chăn đắp lên, lúc này mới lui ra ngoài, cũng nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Ngày hôm sau, Viên Tinh Châu cầm kịch bản đến công ty, tại phòng làm việc Lý Ngộ gặp được đạo diễn, biên kịch cùng với một vị nửa quen nửa không.
"Đúng dịp đi ngang qua, ghé thăm cậu một chút." Đàm Ngôn Kha ngồi ở trong phòng làm việc Lý Ngộ, đưa tay với Viên Tinh Châu, "Cậu bây giờ càng ngày càng có gương mẫu."
Quần áo tốt mà Viên Tinh Châu có thể giữ thể diện có hạn, bởi vậy tối hôm qua trước khi ngủ, treo bộ quần áo mới mua ở đầu gió tản mùi, hôm nay mặc tới gặp đạo diễn.
"Đâu có, " Viên Tinh Châu nhìn ra Đàm Ngôn Kha là một trong phía đầu tư, đành phải cười bắt tay, "Cậu bây giờ nhân khí tài cao đây, mới debut đã hot như vậy."
Hai người hàn huyên đôi câu,ngồi xuống tại vị trí của mỗi người.
Viên Tinh Châu đêm qua đọc một lượt kịch bản, nói cảm thụ của mình. Đàm Ngôn Kha một bộ dáng không đếm xỉa đến, cũng không lên tiếng. Lận đạo thì lại vẻ mặt phật hệ, cười híp mắt thẳng gật đầu, biên kịch ngược lại là hàn huyên vài câu.
"Không sai, chính là thiết lập tính cách này." Biên kịch cuối cùng khen, "Cậu so với tôi tưởng tượng phải chăm chỉ, cũng phải thông minh rất nhiều."
"Vậy bây giờ ký hợp đồng?" Lý Ngộ hỏi.
" Hợp đồng này tôi xem qua, có một điều kiện phải sửa đổi một chút." Lận đạo cười ha hả nói, " Điều khoản đạo đức này, phải theo quy định nghiêm chỉnh."
Lý Ngộ hơi run run, cùng Viên Tinh Châu liếc mắt nhìn nhau.
Điều khoản đạo đức chủ yếu chỉ nghệ sĩ trong hợp đồng đồng ý cam đoan trong sạch của chính mình, nếu như ngày sau có chuyện, công ty ảnh thị liền có thể từ chối chi trả khoản thu sau cũng như yêu cầu bồi thường. Điều này mặc dù đối với công ty ảnh thị mà nói thập phần cần thiết, mà minh tinh tuyến 1 nơi nơi có cách thức yêu cầu của mình, cũng sẽ không đồng ý điều khoản này.
Viên Tinh Châu tuy rằng không phải tuyến 1, nhưng cậu hiện tại độ đề tài cao, phim chờ phát cũng có, cũng coi như tiểu thịt tươi nóng bỏng tay, Lý Ngộ trước khi ký kết hợp đồng, liền giới hạn điều khoản đạo đức ràng buộc trên "Hoàng đổ độc (*)".
(*) sex - cờ bạc - ma tuý " Quy củ của các cậu, là càng ngày càng không còn hình dáng." Lận đạo vẫn cứ cười ha ha.
Lý Ngộ suy tư chốc lát, cũng cười nói: "Lận đạo ý là?"
"Hoàng đổ độc kia tất nhiên không thể." Lận đạo gõ gõ bàn, " Đồng dạng mặt khác tất cả chuyện có thể sẽ tổn hại đến hình tượng cá nhân và địa vị xã hội, đều phải loại trừ, điểm này các cậu cần phải cam kết cho tôi, kể cả đối với tính cách tốt đẹp trước đây, cũng muốn làm bảo đảm."
Viên Tinh Châu trong lòng lộp bộp một tiếng, theo bản năng mà liếc mắt nhìn Lý Ngộ.
"Đây là quy cách của tôi." Lận đạo từ trong túi mang bên mình, lấy ra một tờ giấy hợp đồng, đưa cho Lý Ngộ.
Lý Ngộ cúi đầu quét mấy lần, không khỏi cười cười: " Nghệ sĩ chúng tôi khẳng định không thành vấn đề, mà điều kiện này xác định quá mức nghiêm khắc đi, Lận đạo..."
"Cậu cho rằng người khác vì sao lại mua phim của tôi?" Lận đạo hỏi.
Lý Ngộ đành phải im miệng.
"Bởi vì tôi sẽ phụ trách với tất cả mọi người, trong phim tôi không có một nghệ sĩ từng xuất hiện bê bối, không có một công ty đầu tư bị tổn thất. Đừng nói ngôi sao điện ảnh, tôi ngay cả quần diễn cũng là phải xem tướng mạo." Lận đạo hơi thu ý cười, sau đó liếc mắt nhìn Viên Tinh Châu, "Điều này là nhất định phải."
"Tôi xem một chút." Đàm Ngôn Kha đột nhiên giơ tay lên sang Lý Ngộ, tiếp sang xem một cái, sau đó cười nói, "Không phải chứ Lận đạo, cái gì hết thảy sự tình gây ra cho công chúng xoi mói, chê cười cùng phản cảm... Yêu cầu này ai dám ký? Vạn nhất người ta hai người đánh nhau, để cư dân mạng cười nhạo, vậy cũng tính là vi phạm hợp đồng?"
"Các cậu đóng cửa lại mà tha
hồ đánh, chúng tôi là không quản. Mà muốn ồn ào lớn thành bê bối, khẳng định không được. Nghệ sĩ sao chứ, ăn không phải là chén cơm công chúng này sao?" Lận đạo cười đứng dậy, "Vậy hợp đồng này..."
Lý Ngộ khẽ cau mày, biên kịch thấy thế cũng trầm mặc.
Nhất thời cũng không biết nói gì.
Viên Tinh Châu bên cạnh im lặng chốc lát, trong lòng ngầm thở dài, mạnh mẽ thầm nghĩ: "Tôi ký."
Lời vừa nói ra, không khí trong phòng đột nhiên buông lỏng xuống, Lý Ngộ ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Viên Tinh Châu, mà nói cái gì cũng chưa nói. Cuối cùng hợp đồng lần nữa đóng dấu, mọi người ký tên.
Đàm Ngôn Kha liền mời Viên Tinh Châu ăn cơm, bị Viên Tinh Châu cự tuyệt.
"Cự tuyệt là đúng rồi." Lý Ngộ lúc mọi người đi rồi, nhíu mi tâm nói "Cậu cùng hắn rất thân?"
Viên Tinh Châu mới đầu còn lo lắng cơ hội lần này có liên quan cùng Đàm Ngôn Kha, nghe Lý Ngộ hỏi như vậy, trong lòng mới thực sự bớt lo, lắc lắc đầu: " Thì tham gia chương trình nói mấy câu."
"Ừm. Nhà bọn họ là một trong hãng quảng cáo. Cậu có tâm tư đi rèn luyện thêm kỹ năng diễn xuất, ít lẫn vào chuyện của bọn họ." Lý Ngộ nói " Điều kiện lần này, cậu tự lo lấy đi."
Viên Tinh Châu ký xong hợp đồng, biết nam chủ chạy không thoát, cục đá trong lòng rốt cục rơi xuống. Mà điều khoản thập phần ràng buộc nghiêm ngặt, rồi lại thành lợi kiếm treo ở đỉnh đầu.
"Tôi sẽ cẩn thận chút." Viên Tinh Châu nói "Không nghĩ tới bây giờ yêu cầu nghiêm ngặt như thế."
"Cậu thật sự nghĩ bọn họ đối với người nào đều như vậy? Bất quá là liệu cơm gắp mắm thôi. Bây giờ nghệ sĩ trật đường ray quá nhiều, minh tinh tuyến một cũng sẽ không ký loại điều khoản này, cho nên nhà đầu tư kia đều có danh sách nguy hiểm cao trong nghề, người hiềm nghi hoàng đổ độc, người tình cảm thối nát, đào hoa... Tôi hoài nghi cậu cũng nổi danh trên bảng, chờ tôi trở lại tìm người hỏi thăm một chút." Lý Ngộ nói xong ngừng một lát, trở lại nhìn cậu: "Nói thật, cậu đến cùng còn có chuyện gì khác giấu diếm tôi hay không?"
Viên Tinh Châu ngẩn người, hơi có chút lúng túng: "Không có."
"Hi vọng như vậy, cậu tuyệt đối không nên giấu diếm nữa tôi." Lý Ngộ muốn nói lại thôi mà liếc cậu một cái, cuối cùng lại phất tay, "Thôi, rảnh rỗi gọi Ôn Đình cùng Diệp Hoài cùng nhau ăn một bữa cơm đi."
Viên Tinh Châu biết, lần này là tất nhiên muốn trịnh trọng xin nhờ Diệp Hoài, ít nhất trước khi phim truyền hình phát sóng không nên ly hôn cùng mình.
Viên Tinh Châu không thể nói được là tâm tình gì, hiện tại đoàn phim còn chưa khai máy, chờ sau khi trù bị, quay phim ít nhất bốn tháng, hậu kỳ cắt nối biên tập cũng coi như bốn tháng, chính là thời gian chiếu phim nhanh nhất, đợi đến phát xong trước trước sau sau cũng phải hơn một năm. Điều này cũng có nghĩa là trong thời gian hơn một năm, Hoài Châu CP cần phải giữ vững trạng thái ổn định.
Tuy rằng trực giác Diệp Hoài sẽ trợ giúp mình, mà trong lòng Viên Tinh Châu vẫn là sốt sắng lên. Dù sao một khi có chuyện, mình không chỉ có không lấy được khoản tiền sau đó, còn phải đối mặt bồi thường kếch xù.
Vừa nghĩ như thế, cậu đột nhiên hiểu hình thức hôn nhân muôn hình muôn vẻ trong giới, dù sao phu thê hợp thể giỏi kiếm tiền, rất nhiều hai vợ chồng tự ai nấy chơi, nhưng xưa nay không cân nhắc ly hôn, ngoại trừ phân chia tài sản phiền phức ra, càng nhiều người cũng là cân nhắc giá trị thương nghiệp của hai người.
Chỉ là không rõ ràng, Diệp Hoài nếu như cùng chính mình phân ra ở... Chuyện này sẽ có phiền phức hay không?
Viên Tinh Châu trong lòng lo sợ, ký xong hợp đồng gấp rút về nhà, Diệp Hoài cũng đi vắng.
Như thế mấy ngày, Diệp Hoài vẫn luôn chưa có trở về. Ôn Đình cũng liên lạc không được, nói là xuất ngoại.
Viên Tinh Châu mới đầu còn có thể bình tĩnh một ít, nhưng mà mắt thấy một tuần đi qua, trong lòng không khỏi lại bắt đầu chột dạ.
Buổi sáng thứ bảy, Viên Tinh Châu theo thường lệ dậy sớm, thay xong quần áo đi chạy bộ sáng sớm, đẩy cửa ra, đã thấy trong phòng khách nhiều hơn bộ quần áo. Cậu nhìn một chút cái áo khoác kia, do dự một lúc lâu, đi tới cửa rồi lại không nhịn được quay lại, trở về ngồi trên ghế salon.
Qua một giờ, Diệp Hoài thức dậy, mái tóc rối như tơ vò đi ra, nhìn thấy hắn không khỏi sững sờ.
"Cậu đã trở về?" Viên Tinh Châu vẻ mặt kinh ngạc nói, "Tôi đang chuẩn bị ra ngoài chạy bộ đây."
"A, đi ra ngoài hít thở khói bụi trong lành sao?" Diệp Hoài rủ xuống mí mắt, bộ dáng vẻ mặt chưa tỉnh ngủ mà đi vệ sinh, sau đó rửa tay đi ra, nguyên style Zombie ngồi xuống sát bên Viên Tinh Châu, vẫy mấy bọt nước trên mặt ra sau người.
(Ruby: Người ta là không khí trong lành, nhưng ông nội Hoài là khói bụi trong lành, toi quỳ:v Không phải tôi dịch sai đâu nhé là từ 雾霾 đó chị gg dịch hẳn cho dấu tick là khói bụi nhé =))))) Viên Tinh Châu: "..."
"Cậu có bệnh hả..." Viên Tinh Châu trên mặt dính nước, im lặng lầm bầm một câu.
Diệp Hoài lại tiện thể nằm xuống, một tay thẳng thắn lau lau trên quần áo Viên Tinh Châu, "Bệnh không nhẹ, mau đến chăm sóc tôi một chút."
Viên Tinh Châu: "... Cho nên cậu biến mất mấy ngày nay, phải đi khám bệnh?"
Cậu biết Diệp Hoài là đang nói đùa, rồi lại không nhịn được tìm hiểu hướng đi của đối phương.
"Đúng thế." Diệp Hoài lại khẳng định đáp một tiếng, sau đó từ trong túi quần sờ sờ, móc ra một món đồ màu đen ra, "Nè, làm xong rồi."
Viên Tinh Châu: "..."
Một vòng tay Hermes nạm kim cương số lớn.
"Chỉ là không thể sử dụng móc cài của nó mà thôi, " Diệp Hoài nói "Mang lên thử xem."
Viên Tinh Châu cầm ở trong tay, chần chờ một chút.
Diệp Hoài lại nói: "Dùng kim cương đen. Cái loại không đáng tiền nhất. Nhanh lên, mang lên cho tôi xem xem."
Viên Tinh Châu đành phải an ủi mình, nếu như không nghe Diệp Hoài nói, vị này nói không chắc lại muốn cáu kỉnh, hơn nữa chính mình cũng có việc cầu người ta.
Cậu vén ống quần quần vận động lên, khom lưng cài lên, size dĩ nhiên không sai tí nào.
"Tôi xem một chút." Diệp Hoài liền giục.
Viên Tinh Châu đành phải giơ chân lên.
"Để chân ở đây, " Diệp Hoài vỗ vỗ ghế sô pha, vẻ mặt ngạc nhiên nói, "Cậu duỗi xa như vậy, làm như tôi là chó chắc?"
"Có liên quan gì tới chó?" Viên Tinh Châu quả thực dở khóc dở cười, "Không có rửa chân a, lát nữa xông chết cậu."
Cậu bỏ dép lê, một chân đạp ở bên cạnh ghế sô pha.
Diệp Hoài đưa ngón út tại vòng da ngoéo một cái, thấy chặt lỏng thích hợp, cong cong khóe miệng, "Cậu sao lại trắng như vậy?"
"Di truyền." Viên Tinh Châu rút về chân, nhìn đồng hồ, lần này phải ra ngoài rồi.
"Ngày đó Ôn Đình gọi điện thoại cho cậu." Viên Tinh Châu đi thay giày thể thao, không nhịn được nói, "Hắn nói thuê cho cậu phòng ở."
"A, tôi biết." Diệp Hoài thở dài, tự nhủ, " Tòa bên kia, hơn 400 m2, một tháng tiền thuê mười hai vạn, vợ bé của chủ khu nhà thích tôi, bỏ số lẻ, mười vạn thành giao."
Viên Tinh Châu đều đi tới cửa, nghe lời này cũng sợ hết hồn.
" Hạn mức cao nhất công ty chi trả là 3 vạn, vẫn là xem ở mức tôi mới ký đại ngôn." Diệp Hoài nói "Như vậy tương đương tôi mỗi tháng đổ ra 7 vạn, đi thuê 1 căn phòng lớn căn bản chưa dùng tới, tôi có bệnh sao?"
"Lớn như vậy sao?" Viên Tinh Châu cũng sửng sốt, mà suy nghĩ một chút Diệp Hoài cùng n! nam thần giống như cải trắng, liền kinh ngạc, "Tiền này đối với cậu mà nói cũng có thể đi, dù sao cũng lớn."
"Lớn có ích lợi gì?" Diệp Hoài từ trên ghế sô pha bò bò phía trước, gác cằm ở trên tay vịn, liếc mắt nhìn cậu, "Câu nói kia nói thế nào, ruộng đồng mênh mang, ngày ba bữa cơm, nhà lớn ngàn gian, đêm ngủ tám thước. 400 m2 với 40m2 có khác nhau sao?"
Viên Tinh Châu nghĩ thầm đương nhiên có khác nhau, bất quá khu nhà bọn họ hiện tại là nhà lớn 2 phòng, ước chừng 120 m2, ngoại trừ chỉ có một toilet, bố cục không quá hợp lý ra, đối với hai người mà nói ngược lại cũng đủ.
"Cho nên cậu không đến bên kia ở sao, hợp đồng không phải cũng ký sao?" Viên Tinh Châu trở lại xác nhận.
"Không đi." Diệp Hoài vẫn cứ gác cằm trên ghế sô pha, nhìn cậu, "Cậu đừng ra ngoài có được hay không, tôi sắp chết đói rồi."
Viên Tinh Châu không kịp cao hứng, liền bị yêu cầu người này làm kinh hãi.
Để mình, một sát thủ nhà bếp làm cơm??
"Một ngày ba bữa, mỗi bữa đều phải làm, " Viên Tinh Châu thuật lại lời nói Chu Nguyệt Minh ngày đó, nhìn hắn nói, "Cậu thật sự thật khổ cực."
"Đúng vậy. Cho nên ngày hôm nay thay ca mà." Diệp Hoài nói khoác mà không biết ngượng, "Cậu đi nấu mì là được rồi, tôi đói mà chỉ còn một tấm da người."
Viên Tinh Châu: "..."
"Tôi chính là thật vất vả mới theo đuổi cậu tới tay." Diệp Hoài cũng dùng ánh mắt chế nhạo nhìn cậu, sau đó chậc chậc hai tiếng, nói "Cậu đã nhanh như vậy thì không yêu tôi sao?"