Edit + Beta: Ruby - ------------------
Khoảnh khắc Diệp Hoài đang nói ra mình đã đến, Viên Tinh Châu sửng sốt một chút, lập tức quay người liền chạy ra bên ngoài, trong tay giữ điện thoại đang gọi cho Diệp Hoài.
Nhưng mà phía sau của bọn họ còn phải thu hình bình ủy, tất cả thành viên cũng không thể tùy ý rời sân, dù cho cậu chỉ là lên lộ mặt trên sân đấu, lúc này cũng phải tại dưới đài chờ.
"Tôi chỉ đi ra ngoài một chút!" Viên Tinh Châu khẩn cầu cùng nhân viên công tác, "Tôi đi ra ngoài gặp một người, lập tức liền trở về!"
"Em ở đâu? Hậu đài sao?" Điện thoại kết nối, Diệp Hoài lại nói, "Em tại kia không nên lộn xộn, anh hiện tại đến tìm em."
Nhân viên công tác phất phất tay với cậu, hiển nhiên thở phào nhẹ nhõm. Trên sân khấu, người đều đang bận rộn chuẩn bị đạo cụ cùng ánh đèn, làm chuẩn bị cho hồi kế tiếp. Viên Tinh Châu liền tại chỗ ngồi PK không ngừng quay ra sau nhìn xung quanh.
Sau năm phút, Diệp Hoài rốt cục tìm tới. Hắn hôm nay mặc một cây đen, áo mũ đen, bộ quần áo bóng chày màu đen, chỉ có mấy đường kẻ sọc làm đồ trang trí. Viên Tinh Châu không hiểu nhãn hiệu, mà đầu tiên nhìn sang chỉ cảm thấy đẹp trai, đặc biệt đẹp trai.
"Chị dâu khí chất này, tuyệt!" Cù Mạch quay đầu nhìn thấy, không nhịn được "trắc" một tiếng nói "... Quả thật là, nam nhân tự mang BGM lên sàn."
Viên Tinh Châu đã nở nụ cười, trong lòng tán thành, ngoài miệng lại cố ý nói: "Có khoa trương như vậy sao?"
"Cậu xem." Cù Mạch hất cằm lên, hướng bên cạnh ra hiệu, "May mà đến trợ lực không phải hắn, bằng không tất cả các vị đều là làm nền."
Diệp Hoài vừa mới hiện thân liền hấp dẫn đến không ít ánh mắt. Cách đó không xa có người liên tiếp nhìn xung quanh hướng này, khán giả cùng bình ủy không rõ chân tướng cũng hiếu kì hướng bên này đánh giá, cho là tai to mặt lớn gì đến.
Viên Tinh Châu lần này rốt cuộc chờ không được, từ đài PK xoay người nhảy xuống, chạy tới phía người đến. Đợi đến trước mắt mới phát hiện bên người Diệp Hoài còn có người.
"Tinh Châu đã hoàn toàn không nhìn tôi." Lý Nguyên cười trêu chọc vài câu, sau đó nói, "Hai cậu đến chỗ yên tĩnh chút tán gẫu một lát đi, thời điểm bắt đầu thu hình tôi bảo người gọi cậu."
Viên Tinh Châu gật gật đầu, liền dự định kéo Diệp Hoài đi ra ngoài,
"Không cần." Diệp Hoài lại nói, "Hai chúng tôi tại dưới sân khấu chờ là được."
Viên Tinh Châu nghi hoặc mà liếc nhìn, đã thấy Diệp Hoài thần sắc bình thường, chỉ nắm chặt lại tay cậu.
Hai người liền đứng dưới sân khấu. Chung quanh lui tới đều là người, Viên Tinh Châu nhìn hai bên một chút, ngược lại không khỏi biểu hiện quá hưng phấn.
"Sao anh lại tới đây?" Sau khi chờ người bên cạnh thoáng đi xa, Viên Tinh Châu mới không nhịn được nhẹ nhàng hỏi.
Hai người sóng vai đứng đó, trên đài đã có khán giả phát hiện bọn họ, lấy điện thoại chụp không ngừng. Viên Tinh Châu cũng có ít nhiều không được tự nhiên, Diệp Hoài lại trái lại mà không bị ảnh hưởng, chỉ quay mặt sang chuyên chú nhìn cậu.
"Muốn nhìn em biểu diễn." Diệp Hoài nói "Em vừa nãy hát rất tuyệt."
Viên Tinh Châu sửng sốt một chút, ngượng ngùng nở nụ cười. Nguyên lai thực sự là Diệp Hoài tự mình tặng đồ vật. Ước chừng là sợ sớm gặp mặt ảnh hưởng tâm thái mình, cho nên mới không sớm một chút hiện thân.
Lúc không gặp mặt vẫn còn không cảm thấy gì, lúc này hai người đứng ở một chỗ, Viên Tinh Châu liền cuối cùng cảm thấy gần gũi không đủ, muốn nhìn một chút bộ dáng Diệp Hoài. Mà mỗi khi cậu ngẩng đầu lên xem, ánh mắt Diệp Hoài nhìn lại lại khiến người ta kiềm chế không được mà mặt đỏ tim đập.
Viên Tinh Châu căn bản không dám đối diện, đành phải ngó mặt đi chỗ khác, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra mà nhìn phía xa. Khóe miệng ngược lại là không nhịn được mà cong lên.
Diệp Hoài nhìn cậu mấy lần, thấy cậu tránh né đối mặt, dường như bất đắc dĩ mà lắc đầu.
Viên Tinh Châu liền không lời tìm lời, âm thanh bất giác nhũn ra.
"Tiểu Thiết gạt em nói anh tại trường quay phim." Viên Tinh Châu thầm nói, "Em đều tưởng thật."
"Hắn không lừa em." Diệp Hoài đi lại nói, "Anh sáng sớm xác thực đến trường quay phim."
Viên Tinh Châu: "??"
"Đoàn phim không cho xin nghỉ việc riêng. Anh quay xong trận đầu sau đó nói đau bụng, tiếp đó lâm trận bỏ chạy ra sân bay. Mua xong vé máy bay sau đó mới nói cho đạo diễn, bị mắng một trận. Người khác cũng không biết đây." Diệp Hoài cười cười mà nhướng mày với cậu, hơi nhỏ đắc ý, "Lúc chạy tới vừa vặn em đi phỏng vấn, anh tìm người đưa đồ vật."
Viên Tinh Châu càng nghe càng sững sờ, từ Côn Thành đến bên này, hành trình phải hai giờ, nếu như thêm vào từ thành phố điện ảnh xuất phát đi sân bay, cùng với thời gian từ sân bay bên này sau đó đến đài truyền hình, làm sao cũng phải tốn thời gian sáu, bảy tiếng.
Hơn nữa Tiểu Thiết dĩ nhiên không biết?
"Vậy anh lúc nào thì trở lại?" Viên Tinh Châu sững sờ, lập tức nghĩ tới một cái khác.
"Đêm nay." Quả nhiên, Diệp Hoài nói " Chuyến bay mười giờ, chúng ta còn có thể tán gẫu nửa giờ."
Viên Tinh Châu: " Cái gì?!"
Thanh âm cậu có chút cao, lập tức làm cho rất nhiều người nhìn hướng bên này.
Diệp Hoài vẫn là cười nhìn cậu, liền nhấc lên tay không kia, sửa lại cho cậu tóc mái, "Hảo hảo nói chuyện một chút đi, đã lâu không nói chuyện như vậy rồi."
Viên Tinh Châu vẻ mặt ủ rũ.
Dĩ nhiên chỉ có nửa giờ, nguyên lai kinh hỉ nhất thời biến thành kinh hãi. Tâm tư Viên Tinh Châu nhấc chân rời đi tử tế cùng Diệp Hoài tán gẫu đều có. Nhưng mà vừa nghĩ lại, chuyến bay chính mình là sáng sớm ngày mai, kỳ thực cũng không kém bao nhiêu.
Tới tới lui lui, dằn vặt lâu như vậy, chỉ vì nửa giờ gặp mặt...
Này ngay cả kiss cũng không có nữa!
Viên Tinh Châu trong lúc nhất thời tâm tư phức tạp, mở to mắt nhìn Diệp Hoài, liền nhìn về phía trước.
Trên thính phòng, người trước mặt đang không nhịn được tán gẫu, nói chuyện, chơi điện thoại, phía sau fan kích động lại nôn nóng mà giậm chân chờ đợi.
Bên kia sân khấu ánh sáng tựa hồ xảy ra vấn đề, vốn là người biểu diễn căng thẳng không ngừng đi qua hỏi ý, những đồng bạn thì lại đều ngóng trông chờ, không được đánh lòng bàn tay, che giấu hoang mang của chính mình.
Viên Tinh Châu cùng Diệp Hoài tay nắm tay, bỗng nhiên liền nhớ tới thời điểm bọn họ mới debut.
"Em còn nhớ trận đầu biểu diễn của chúng ta không?" Diệp Hoài quả nhiên cũng nghĩ đến ngày ấy, hỏi cậu, "Anh còn nhớ ngày đó cũng rất loạn."
Sân khấu đầu tiên của nhóm người Viên Tinh Châu, là trên một chương trình tạp kỹ làm khách quý biểu diễn, bản nhạc biểu diễn thì lại là ca khúc "ShowTime" mà bọn họ debut.
Khi đó bọn họ tại trên trên mạng đã có chút nhân khí, các hạng số liệu cũng đều rất tốt, mọi người trước khi lên đường tưởng tượng cảnh tượng các loại bị fan vây đuổi chặn đường, hoan hô tiếp ứng, nhưng mà sau khi đến hiện trường thu hình, mới phát hiện ngồi dưới đài đều là khán giả đài truyền hình an bài.
Những khán giả đồng dạng cũng là người trẻ tuổi, lại rất ít người biết bọn cậu.
Toàn bộ reo hò, vỗ tay cùng với nhiệt liệt phản ứng, đều là hậu kỳ chuyên môn bổ lục, đạo diễn hiện trường chỉ huy cái gì mọi người làm cái đó.
Bởi vậy quá trình lúc thu hình thực tế, bọn Viên Tinh Châu tại trên đài làm giới thiệu, khán giả phía dưới vẻ mặt lạnh lùng, nhiều lắm thảo luận một chút soái ca mình cảm thấy hứng thú.
Sau tới phân đoạn biểu diễn, tổ đặc hiệu xảy ra chút vấn đề. Viên Tinh Châu liền giống như những người biểu diễn bây giờ, căng thẳng vừa lo lắng chờ đợi. Vừa đến khi tất cả chuẩn bị ổn thoả, các đồng đội liền vây quanh ở một chỗ, tay phủ đỡ, ấu trĩ lại nhiệt huyết mà hô lên "Cố lên".
Viên Tinh Châu bị đồng đội mạnh mẽ ôm một cái, lại bị người sờ sờ đầu.
Đó là thời khắc đoàn kết hiếm có của bọn họ, trận này biểu diễn có linh hồn đoàn đội, cũng làm cho bọn họ từ đây đại hỏa.
"Em lúc đó khẩn trương đến mức tay đều lạnh." Viên Tinh Châu cười nói, "Khi đó anh cũng căng thẳng sao?"
"Đương nhiên." Diệp Hoài nói "Bất quá so với em tốt hơn một chút, em sắp thành kem que."
Viên Tinh Châu cười hì hì, bỗng nhiên lại sửng sốt một chút, "Làm sao anh biết?"
Diệp Hoài quay mặt sang, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn cậu.
Viên Tinh Châu: "...?"
"Lúc đắp tay nhau?" Viên Tinh Châu rốt cục phản ứng lại, khó có thể tin nói "Anh ở kế bên em?"
"Anh ở phía trên em. Sau đó còn ôm em một cái." Diệp Hoài nhìn cậu, đột nhiên nghĩ đến cái gì, thả chậm ngữ điệu lập lại, "Nghe hiểu chưa. Anh, ở phía trên em."
Viên Tinh Châu: "..." Lần này không hiểu cũng đã hiểu.
"Lại dám gọi anh chị dâu." Diệp Hoài lần này nhớ tới tính sổ, nhìn lướt qua hướng Cù Mạch bên kia, "Đứa nhỏ tuổi còn trẻ, ánh mắt không tốt."
Viên Tinh Châu nhịn cười.
"Thôi, không thời gian tính toán cùng hắn." Diệp Hoài liền quay đầu, nói với cậu "Ừm, còn có 15 phút, muốn nói chút gì không?"
Nhân viên công tác trước sân khấu đều đi xuống. Viên Tinh Châu cực kỳ hi vọng nhìn bọn họ có thể tiếp tục có vấn đề,
kéo dài lên hai mươi phút.
Nhưng mà cậu hi vọng rất mau tan biến, Lý Nguyên ở phía trước hướng cậu vẫy tay.
Viên Tinh Châu lần này không thể không đi qua. Cậu thực sự không nỡ lòng bỏ đi, đành phải chậm rãi buông ra tay Diệp Hoài, cũng ở trong lòng suy nghĩ thời gian lần sau xin nghỉ. Nhưng mà mấy ngày nữa chính là buổi biểu diễn cuối năm, phép đoàn phim cho căn bản không đủ, khẳng định không đó thời gian đi tham ban.
"Hiện tại sao?" Viên Tinh Châu khe khẽ thở dài, bất đắc dĩ quay người hướng đài PK, nguy hiểm lên tiếng, "Bây giờ muốn hôn anh."
Cậu nói xong quay người liền đi, nhưng mà ngón tay Diệp Hoài lại đột nhiên cuộn lên, câu lấy ngón út cậu, một tay khác giữ chặt người, sau đó dùng sức lôi cậu trở về.
Khách quý trên đài chỉ kém Viên Tinh Châu chưa tới vị trí, tất cả mọi người đều nhìn bên này.
Viên Tinh Châu giật mình trong lòng, liền cảm thấy đỉnh đầu chụp xuống bóng mờ, Diệp Hoài cúi đầu ngậm lấy môi của cậu, mạnh mẽ vừa hôn, tức thì liền thả ra.
Chung quanh tràn đầy máy thu hình, mọi người mắt thấy tình cảnh này nhất thời nổ tung, chung quanh vang lên một trận rít gào, tiếng phức tạp reo hò cùng tiếng huýt gió.
Viên Tinh Châu được thả ra, lập tức theo bản năng mà bưng kín mặt. Trên mặt cậu nhất thời dâng lên một trận triều nhiệt, hồng đến nước mắt đều phải chảy ra.
"Đi thôi." Diệp Hoài hôn xong, cười đẩy cậu ra ngoài, "Cố lên!"
——
Ánh đèn sáng lên, người chủ trì lên đài, Viên Tinh Châu không có bổ trang, luôn cảm giác mình miệng ướt nhẹp, một trái tim cũng bị khóa lại ở phía dưới, cũng không nhịn được mà muốn quay đầu lại.
May là, tổ thứ nhất lời bình lại là bọn cậu.
"... Tổ Cù Mạch cùng Viên Tinh Châu, biểu diễn rất tốt, tôi có thể dùng hai chữ hoàn mỹ để hình dung."
Trên ghế bình ủy, trước tiên có người lấy ra thiếu sót của Cù Mạch, một người nói cậu ta biểu diễn tương tự như sáo lộ lúc trước, không có kinh hỉ lớn. Người còn lại thì lại biểu thị, làm loại hình ca sĩ sáng tác, Cù Mạch cần phải lấy ra tác phẩm của mình để biểu diễn cho mọi người. Lần này cải biên mặc dù tốt, mà không có đột phá ra ưu thế nguyên sang của cậu ta.
Viên Tinh Châu vừa nghe việc này liền biết xếp hạng lần này của Cù Mạch ổn rồi. Nhóm bình ủy từ trước đến giờ biết phân công mặt đỏ trắng (*), hai vị phụ trách phê bình đều ôn hòa như thế, vậy xem ra là không có vấn đề.
(*) 2 mặt thiện – ác trong hí kịch Trung Quốc Viên Tinh Châu tay phải đặt tại trên cổ tay bên trái, làm bộ cúi đầu, thực tế tầm mắt liên tiếp chăm chú nhìn vào đồng hồ đeo tay.
Kim đồng hồ hoa hồng đi qua một đoạn ngắn.
Kế tiếp là chủ bình ủy, cũng là bình ủy A lúc diễn tập gặp được, vị này ngược lại là bắt đầu dùng hai chữ "Hoàn mỹ" khẳng định biểu diễn của hai người, sau đó nói, " Độ hoàn thành cùng với thiết kế bố trí cuả ca khúc các cậu, là trước mắt đều là một tổ tốt nhất trong các tuyển thủ. Nơi này, tôi đặc biệt là muốn khích lệ một chút người hợp tác Cù Mạch, Viên Tinh Châu."
Viên Tinh Châu không nghĩ tới còn có thể cue đến mình, bất giác sững sờ, theo bản năng thẳng tắp sống lưng.
Bình ủy A nhìn động tác nhỏ của cậu, không khỏi cười cười, mới nói, " Biểu hiện của Viên Tinh Châu cho tổ các cậu thêm điểm không ít, đặc biệt là chỗ mới bắt đầu, các cậu làm xử lý giáng âm, cậu ấy giọng thấp chuẩn âm rất mạnh, hoàn toàn không có vấn đề, trang trí âm thanh vừa đúng, âm sắc, tâm tình, cùng ý cảnh ca khúc có thể nói là dung hợp hoàn mỹ. Chỉ riêng mở đầu này, liền cho các cậu phần thắng không ít."
"Viên Tinh Châu trước kia là thành viên ST có đúng không?" Bình ủy C đột nhiên hỏi, " Nguyên Trừng tổ thứ nhất mới vừa nãy biểu diễn là đồng đội với cậu, đúng không?"
Viên Tinh Châu lúc này mới nhớ tới Nguyên Trừng hẳn là cũng ở đây. Cậu nhìn lướt qua, phát hiện Nguyên Trừng dĩ nhiên không có đây.
"Đúng thế." Viên Tinh Châu chỉ đành phải nói.
" Biểu diễn của các cậu đều rất tốt, rất có điểm sáng." Bình ủy C gật gật đầu, sau đó nhìn về phía mới vừa chủ bình ủy, " Cảm xúc của Viên Tinh Châu là nội liễm hàm súc, Nguyên Trừng chính là ngoại phóng, càng thu hút người một ít."
"Đây đúng là lời tôi muốn nói." Chủ bình ủy lại nói, " Trận đấu của chúng tôi lần này, là hợp xướng. Rất nhiều ca sĩ, thời điểm chính mình ca hát không thành vấn đề, mà hợp ca dễ dàng vỡ, tại sao? Bởi vì người người đều muốn biểu hiện mình, muốn cướp diễn, muốn thu hút người. Vừa nãy tổ thứ nhất biểu diễn, đến chỗ cao trào hai người đều tiêu, tranh nhau giựt spotlight. Một đoạn phía sau còn có hai chỗ giành ống kính..."
Bình ủy C: "..."
Bình ủy C muốn khen Nguyên Trừng, lời nói nói hết ra, lại bị chủ bình ủy vả mặt, những việc này có chút lúng ta lúng túng.
Viên Tinh Châu cũng không nghĩ tới vị lão sư này nói chuyện ác như vậy, nghĩ thầm theo như năng lực hoạt động của bọn công ty Nguyên Trừng, một đoạn này có thể phát sóng đi không? Phát thật nhóm Trừng fan không phải đem chương trình xé nát nha...
Dưới đài xếp sau hiển nhiên cũng có fan Nguyên Trừng, mà không có ai lên tiếng.
Viên Tinh Châu liền liếc một cái, phát hiện mười phút trôi qua.
Bộ dáng bình ủy A lại hoàn toàn không đã nghiền, đối với mấy người khác nói "Mà Tinh Châu nhưng là thu liễm vừa đúng, cậu ấy nhường quang cảnh cho Cù Mạch. Cậu ấy sau khi tiến vào điệp khúc, liền trước sau khống chế chính mình chỉ làm hát đệm, để cho mình âm sắc cùng Cù Mạch dung hợp hoàn mỹ, hoàn toàn mà đến làm nền... Điểm này đặc biệt đặc biệt quan trọng."
"Đúng, " Bình ủy B cũng nói, "Có thể rất rõ ràng nghe thấy, một tổ trước là hai người đang ca hát, cậu có thể tỉnh táo mà biết kỹ xảo bọn họ đang thể hiện. Tổ này càng giống như là một đôi tình nhân đang đối thoại, cảm giác trực tiếp nhất chính là thoải mái, trôi chảy, khiến người đi vào bên trong."
Mấy người liền khen một lần Cù Mạch.
Dưới đài có một chút rối loạn rất nhỏ, Viên Tinh Châu rốt cục không nhịn được, hướng vị trí của Diệp Hoài quay đầu lại.
Diệp Hoài quả nhiên phải đi, giơ giơ cánh tay với cậu, sau đó quay người, bước nhanh mà đi ra ngoài.
"Bọn họ diễn dịch ái tình thành nhiệt tình lại thẫn thờ..." Người chủ trì bắt đầu đọc lời bình để khán giả bỏ phiếu, cuối cùng nhìn về phía PK đài, "Hai vị còn có gì muốn nói sao? Kéo phiếu cho chính mình."
Cù Mạch hỏi: "Nói phương diện nào đây?"
Người chủ trì nở nụ cười: "Tùy tiện nói, đương nhiên liên quan với bài hát này, hoặc là liên quan tới chủ đề các cậu, phần tình yêu càng tốt hơn."
"Vậy phải nhường sư ca tôi nói. Tôi còn nhỏ, không hiểu sâu tình yêu." Cù Mạch cười nói.
Người chủ trì liền vừa nhìn về phía Viên Tinh Châu: "Vậy Tinh Châu, thời điểm hát bài hát này cậu đang nhớ về cái gì?"
Viên Tinh Châu nguyên bản đã chuẩn bị qua trả lời trong đầu, nhưng mà khoảnh khắc cầm lấy micro, cậu đột nhiên liền đổi chủ ý.
"Tôi đang nhớ về... Diệp Hoài." Viên Tinh Châu không nhịn được lần thứ hai quay đầu lại, Diệp Hoài đã đi rồi.
Cậu lại liền quay mặt lại, hít sâu một hơi, mặt mày cong lên, mang theo nụ cười đẹp đẽ, "Tôi rất nhớ anh ấy, nhớ vô cùng. Đương nhiên, điều quan trọng nhất nhất nhất là, tôi rất yêu anh ấy, chỉ yêu một mình anh ấy."