Edit + Beta: Ruby - --------------
Mười phút sau, Diệp Giang rốt cục gọi điện thoại cho Diệp Hoài, biểu đạt bất mãn đối với Viên Tinh Châu.
"Anh có phải là có bệnh hay không!" Diệp Hoài đang bận rửa rau, mở hands free cho điện thoại rồi để một bên, cả giận nói với bên kia, " Xe em ấy còn chưa di chuyển anh liền tháo chạy không thấy, anh để cho em ấy làm sao theo! Linh hồn bay theo à!"
Diệp Giang bị oán sững sờ: "Cậu ta không phải lái Ferrari sao? Cái này cũng theo không kịp?"
Diệp Hoài: "???"
" Cái kia, thật ngại quá." Viên Tinh Châu rửa dĩa anh đào, nhét vào trong miệng Diệp Hoài một trái, sau đó rất ngượng ngùng nói với điện thoại "Chiếc Ferrari kia không phải là của tôi, xe của tôi là chiếc ở giữa Ferrari cùng Maybach."
Diệp Giang hơi hơi có chút ấn tượng đối với bãi đậu xe, nhất thời có dự cảm không ổn.
Quả nhiên, Viên Tinh Châu thiện ý mà nhắc nhở gã: "Chính là chiếc màu trắng phổ thông có dính chút bụi."
Diệp Giang: "..."
Trong bãi đậu xe của đĩa nhạc Bối Tư không thiếu siêu xe, Diệp Giang vốn là muốn chở Viên Tinh Châu trở lại, sau khi ra khỏi thành phố có thể mau mau tới chỗ. Mà Viên Tinh Châu thập phần tự nhiên cự tuyệt gã, cũng đi về phía sau Ferrari, gã liền cho rằng người này có chút tự kiêu, yêu thích tự mình lái xe.
Nào nghĩ tới kết quả là hiểu lầm.
Nhưng là Viên Tinh Châu gần đây hot như vậy, làm sao còn lái xe tồi?
Viên Tinh Châu cũng có chút lúng túng. Chiếc Jetta kia là công ty hai năm trước bán phân phối cho cậu. Tuy rằng một năm này thù lao đóng phim cùng già vị của cậu thẳng tắp tăng lên, mà lúc thường thời điểm có mặt hoạt động hoặc là phía chủ sự phái xe tới đón, hoặc là công ty phái xe bảo mẫu đi ra ngoài, rất ít yêu cầu lái chiếc này.
Viên Tinh Châu đối với xe không chú trọng, ngược lại xe bốn bánh có thể chạy là được, hơn nữa thật sự là bận, cũng là không muốn đổi. Đương nhiên còn có một nguyên nhân khác, chính là lái chiếc này không dễ dàng bị paparazi theo, phỏng chừng ai cũng không nghĩ ra bây giờ minh tinh đang hot lại lái chiếc Jetta bám đầy bụi tản bộ chung quanh. Paparazi dám đăng báo, fan cũng không dám tin.
Diệp Giang cũng không biết nội tình trong đó, trầm mặc một lát, mới không rõ ràng như vậy mà tỏ vẻ nói: "... Chuyển cho các cậu ít tiền tiêu vặt?"
Diệp Hoài: "..."
Viên Tinh Châu: "..."
"Không cần." Viên Tinh Châu từ chối nói, "Chúng tôi có tiền..."
"Diệp Hoài đâu?" Diệp Giang lại hỏi.
"Cho nhiều ít?" Diệp Hoài quay người, vẻ mặt hưng phấn nhíu mày cùng Viên Tinh Châu, sau đó đầu lưỡi nhe ra thành một cái cuốn anh đào.
Viên Tinh Châu: "..."
"Năm trăm đủ không?" Diệp Giang nói.
Diệp Hoài: "Được rồi."
"Được. Không đủ nói với anh." Diệp Giang thở dài, ngữ trọng tâm trường nói, "Nếu không cậu đến công ty làm việc thế nào? Ngày đó ba ba còn nói cậu học thiết kế, vừa vặn tiến vào công ty nhà mình. Nếu như cậu muốn, tháng sau có một giải thi đấu thiết kế châu báu, vừa vặn an bài giải thưởng cho cậu..."
Viên Tinh Châu một tay nắm cuốn anh đào, trước tiên bị năm triệu dọa quá chừng, lại bị an bài giải thưởng làm kinh ngạc một chút.
"Không cần, không đi, không có hứng thú." Diệp Hoài lại không thế nào bất ngờ, chỉ nói, "Anh để cho ổng yên ổn dưỡng lão đi. Tôi hiện tại liền rất tốt."
Diệp Giang hiển nhiên còn nghi vấn đối với nửa câu sau, không nói gì.
"Còn có." Diệp Hoài liền hướng về điện thoại nói, "Cùng ba nói một tiếng, muốn gặp vợ tôi không sao, trước đó bắt tiếng cùng tôi, tôi sẽ dẫn em ấy cùng nhau đi. Đừng lại muốn làm loại chuyện lén lén lút lút."
"Được rồi, biết rồi." Diệp Giang nghe ra hắn thiếu kiên nhẫn, nói "Vậy tối nay gặp tại Bạn Sơn đi, ba ba đã an bài, còn có cô cô cũng ở đó."
Diệp Hoài hướng về rau quả đang rửa được một nửa trong tay cau mày.
"Sớm một chút nói xong cũng tốt." Diệp Giang lại nói, "Nghe nói cậu muốn vào tổ..."
"Được rồi được rồi, tôi biết rồi." Diệp Hoài đột nhiên ngắt lời gã, nhanh tay nhấn tắt máy, "Anh lái xe đi, cúp."
"Sáu giờ..." Diệp Giang nói còn chưa dứt lời, liền bị cắt đứt.
Viên Tinh Châu vẫn luôn giơ anh đào chờ cho hắn ăn, thấy Diệp Hoài tựa hồ chột dạ liếc mắt nhìn mình, còn hơi kinh ngạc, "Làm sao vậy?"
"A, không có gì." Diệp Hoài liền liếc
mắt nhìn cậu, lúc này mới chuyển qua, vẩy tóc, "Buổi tối đi ăn cơm? Lại đây, cho lão công hôn một chút."
"Lát nữa xuất phát sao? Em hơi sốt sắng." Viên Tinh Châu không nhịn được cười rộ lên, đến gần hôn hắn, "Em có phải mua quần áo hay không đi?"
Diệp Hoài lắc đầu: "Không cần. Tùy tiện mặc là được, lại không phải đại nhân vật gì."
"Nhưng là nhà anh tương đối coi trọng đi." Viên Tinh Châu nói "Tiền tiêu vặt dĩ nhiên dùng vạn làm đơn vị..."
Tiền tiêu vặt năm trăm vạn, thời điểm Viên Tinh Châu khi nghe đến liền sợ ngây người, nghĩ thầm chính mình quả nhiên khuyết thiếu tưởng tượng đối với thế giới của người có tiền. Thế nhưng lại vừa hiểu ra, lại có loại cảm giác thân thích nghèo được người ta tiếp tế.
"Nhà anh không có tiền." Diệp Hoài lại nói, "Các cụ tổ anh năm đó phải đi đào mỏ, sau đó mang theo vàng trốn ra được, chạy đến bên này, quen biết bà cụ tổ anh. Lúc đó nói muốn ở rể, mà ông cố lớn lên đẹp mắt, đời sau cứ tiếp tục họ Diệp..."
Viên Tinh Châu: "..."
"Sau đó tích lũy của cải, đến đời tổ phụ anh bắt đầu làm châu báu, sau đó cha anh liền cưới mẹ anh, dựa vào nhà ngoại tổ đứng vững bước chân... Đối với bên ngoài nói là châu báu thế gia, trên thực tế cha anh được lão Diệp gia chân truyền, dựa vào mặt thượng vị." Diệp Hoài nói "Hoặc là nói cả nhà đều có bệnh đây, hiện tại Diệp Giang đương gia, cũng đang suy nghĩ tìm thiên kim có quyền thế làm vợ."
Phú hào dựa vào gót chân bố vợ lập nghiệp trở mặt với vợ cả kỳ thực còn rất nhiều, Viên Tinh Châu lập tức liên tưởng đến mấy vị đại lão, nhưng mà nhà Diệp Hoài khiến người ta bất ngờ một điểm là, dĩ nhiên người mấy đời đều như vậy...
Tuy rằng loại hành vi này làm người ta khinh thường, mà gien Diệp gia đến cùng thật tốt...
Nếu như đều là Diệp Hoài như vậy, trái lại hoàn toàn có thể lý giải, Viên Tinh Châu liền thường xuyên có loại kích động tán hết gia tài để được mỹ nhân nở nụ cười.
Nhưng khi nhìn Diệp Giang, người nọ bất quá là soái ca phổ thông.
"Vậy anh của anh còn khá..." Viên Tinh Châu vẻ mặt phức tạp nói, "Thật giống ba anh."
"Không, biết cha anh tại sao tìm chúng ta không?" Diệp Hoài quay đầu, nhíu mày hỏi cậu.
Viên Tinh Châu lắc lắc đầu: "Tại sao?"
"Bởi vì Diệp Giang lớn lên không giống ổng." Diệp Hoài chỉ chỉ mặt của mình, "Ổng muốn bảo lưu lại gien tốt đẹp của lão Diệp gia, thuận tiện hậu thế, đời đời dựa vào mặt mà kiếm sống."
Viên Tinh Châu: "..."
Sự khiếp sợ của bát quái mang đến đã thật xa hòa tan lúng túng hôm nay, Viên Tinh Châu càng nghĩ càng cảm thấy khó có thể tin, thế nhưng lại vừa ngẫm nghĩ, liền hoảng sợ: "Ồ, chúng ta chẳng phải là sắp bị gậy đánh uyên ương?"
"Đúng thế." Diệp Hoài lau khô tay, nắm ở eo cậu, vẻ mặt bi thương nói, "Trước khi bị đại bổng đánh sống, đi tới hưởng thụ đại bổng của lão công đi."
Viên Tinh Châu: "..."
"Sáu giờ." Viên Tinh Châu bị hắn đẩy về phòng ngủ, liền liếc nhìn đồng hồ treo tường, "Còn có hai giờ..."
"Biết rồi, " Hai tay lạnh lẽo của Diệp Hoài luồn vào trong vạt quần áo cậu, "Hai giờ vừa vặn làm một phát..."
Viên Tinh Châu cứng ngắt mà kêu một tiếng, không nhịn được liền nở nụ cười, hai người cười vui vẻ nháo đến phòng ngủ.
"Trên đường phải dùng nửa giờ, " Viên Tinh Châu lại nói, "Hơn nữa em còn muốn mua quần áo! Em cần thay đổi hình tượng một chút!"
Cậu mới không cần bị xem là thân thích nghèo!
"Biết rồi mà." Diệp Hoài hôn một cái trên trán cậu, cười nói, "Em nhất định là đẹp nhứt!"