Chương 19Náu mình sau bụi câu, Tề Nhạc Nhân nín thở đến độ đến một hơi cũng chẳng dám hắt ra. Vậy mà Lục Hữu Hân thì cứ vô tư bình phẩm cô nàng vừa xuất hiện: “Gái này ngon thật đó, nhìn cái dáng nóng bỏng kia kìa, lại còn gương mặt quyến rũ nữa chứ! Đúng là mỹ nhân rắn rết loại cực phẩm nha.”Tề Nhạc Nhân cảm thấy thực hết hiểu nổi, Lục Hữu Hân dù gì cũng là người chơi lâu năm, vậy mà chẳng tỏ ra chuyện nghiệp chút nào cả. Nhìn cái dáng rúc bụi rình gái đẹp lại còn chỉ trỏ nhận xét thế này, cậu cảm thấy độ dâm dê của cô ta hoàn toàn ở một đẳng cấp vượt trội rồi.“Cô nói nhỏ thôi.” Tề Nhạc Nhân thì thào nhắc nhở.“Không sao, không sao, tôi biết mà.” cô ta vừa cười tươi roi rói vừa đáp lại.Cô nàng được Lục Hữu Hân đặt cho danh xưng mỹ nhân rắn rết đứng trước tòa tháp, bộ đồ hiến tế chẳng thể khiến ả thánh khiết hơn. Nhìn đâu cũng thấy rõ ràng cô ta tựa như một con rắn xinh đẹp đầy nguy hiểm.Đám côn trùng xoắn xít xung quanh, ả nâng cánh tay ngọc ngà của mình lên để một con trong số chúng đậu xuống ngón tay mình.“Mấy cục cưng của chị sao bỗng nhiên lại bồn chồn thế?” Ả nỉ non, “Bởi vì có mùi hương đáng ghét nào sao?”Tề Nhạc Nhân căng thẳng tột cùng, nếu ả có thể điều khiển côn trùng thì họ nguy rồi!“Đi tìm con ả đó đi.” Mỹ nhân rắn rết bắn nhẹ ngón tay một cái, con côn trùng vừa đậu đó bay vòng vòng quanh ả, chẳng nỡ rời xa.Liều chết một phen thôi. Tề Nhạc Nhân hít sâu, tay cầm chặt quả lựu đạn đổi từ nơi Giao dịch của vùng đất Hoàng Hôn, chuẩn bị tinh thần để save bất cứ lúc nào.“Đừng lo, cô ta không phát hiện được đâu.” Lục Hữu Hân giữ tay cậu lại và nói với giọng đầy tự tin.Tề Nhạc Nhân liếc qua, cô nàng chỉ vào khe thẻ ở thắt lưng mình rồi chỉ cười không nói.Bầy côn trùng bay về hướng ngược với nơi họ đang trốn, cuối cùng, chúng bồi hồi giữa một vùng cây khô. Một đường sáng sắc lạnh lóe lên từ bóng tối, lũ kia rơi rụng lả tả.Ả mỹ nhân rắn rết ô lên một tiếng, rồi đưa ánh nhìn lạnh lẽo về phía mấy bóng cây: “Ra là cô?”Lời chưa dứt, một bóng người đã từ từ xuất hiện từ phía màn đêm: “Không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở nơi này.”Diệp Hiệp!Mỹ nhân rắn rết chậc một tiếng: “Dấm dúi thậm thụt cái gì, chẳng nhẽ định đánh lén? Cô học được mấy thủ đoạn rác rưởi đó từ khi nào vậy?”Diệp Hiệp cười lạnh một tiếng: “Với loại người như cô thì chẳng cần thủ đoạn gì cả.”“Ôi chao, thế thì càng tốt. Giờ tiện thể chúng ta tính cả thù mới hận cũ vào một lần đi.” Mỹ nhân rắn rết cười duyên, cánh tay cô ả vừa nâng lên thì từ dưới bộ váy hiến tế, hơn trăm con côn trùng liền bay ù ù về phía Diệp Hiệp tựa một quầng sương mù đen đặc!Diệp Hiệp cười lạnh rồi rút đao khỏi vỏ! Thanh đao sắc bén vẽ nên những đường chém sáng loáng giữa không chung, tạo ra một luồng gió lớn khiến đám côn trùng đang ầm ầm lao tới như bị va vào một lớp chắn. Chẳng mấy chốc, chúng đã bị đóng băng rồi rơi lộp bộp.“Đừng quên là kỹ năng của tôi khắc cô. Lần này đừng hòng trốn thoát.” Diệp Hiệp cười nhẹ, khom người rồi phóng về phía cô ả như một mũi tên được bắn khỏi dây.Mỹ nhân rắn rết nhẹ nhàng nhảy lên một cành cây khô và nhìn xuống: “Cô cũng đừng quên, kẻ sĩ ba ngày không gặp nhau thì nên rửa mắt mà nhìn.”Vừa dứt lời, bàn tay ả tỏa ra thứ ánh sáng như huỳnh quang. Vừa chạm tới thứ ánh sáng đó, loài cây có bộ rễ khổng lồ như được kích hoạt, nó – thức tỉnh!Đúng vậy, thức tỉnh!Nó giống như một kẻ khổng lồ choàng dậy khỏi bùn lầy, những đoạn rễ rậm rạp không ngừng trồi lên, kéo theo sình và lớp đất mềm bẩn thỉu, cành và tán cây vặn vẹo như những cánh tay, chúng quất điên cuồng về phía Diệp Hiệp!“Ôi chu choa, cảnh này phấn khích thật đó.” Lục Hữu Hân xuýt xoa liên tục, còn lảm nhảm với Tề Nhạc Nhân – người đang căng thẳng phát hờn, “Gái này thú vị thật đó, vừa điều khiển được côn trùng, vừa điều khiển được cây cối, đúng là cao thủ chiến đấu trong rừng nha, nàng mới đến kia gặp nguy hiểm rồi!”“Cô nói nhỏ thôi!” Tề Nhạc Nhân không thể không nhắc cô ta lần nữa, cậu ngờ là Lục Hữu Hân có kỹ năng nào đó giúp cô ta che giấu được cả hình dáng và giọng nói của mình, chứ không, với sự ồn ào nãy giờ của cả hai, chẳng bị nghe thấy đúng là kỳ.“Yên tâm đi. Có biết cái gì là ‘kêu trời trời không thấu’ chưa? Chỉ cần không rời khỏi một phạm vi nhất định, dù cưng có kêu khản giọng cũng không ai nghe thấy.” Lục Hữu Hân bĩu môi với cậu, gương mặt đáng yêu nở một nụ cười “tà mị cuồng luyến”, thực khiến người ta không dám nhìn vào.“….” Sao cái kỹ năng này nghe như cảnh mấy thằng ác ôn đùa giỡn con gái nhà lành vậy? Khoan đã, ai là con gái nhà lành chứ?Lục Hữu Hân tiếp tục đắc ý: “Một chuyên gia rình trộm sao lại không có thủ đoạn tuyệt hảo hòng che giấu bản thân chứ, điều đó chính là sự sỉ nhục của giới si hán!”Tề Nhạc Nhân vờ như nhìn chăm chú vào trận đánh nhau, không nghe mấy lời tự biên tự diễn của cô ta.Tình thế bắt đầu biến đổi, vốn Diệp Hiệp chiếm thế thượng phong do có khả năng khắc được ả kia, nào ngờ giờ đây lại bị gốc cây đó đẩy vào thế khó. Vũ khí của cô khó mà đối phó được loại quái vật vừa to lớn, vừa có cứng rắn như vậy, khả năng đóng băng cũng không có nhiều hiệu quả với nó. Cô chỉ có thể dựa vào sự nhanh nhẹn của bản thân để né tránh những cành cây đánh tới, nhưng dù vậy, cô vẫn còn trong cảnh hiểm nguy, không biết còn chống trụ được bao lâu.Tề Nhạc Nhân sốt ruột thay cho cô, tuy không thân nhau, nhưng dù gì họ cũng từng ngồi chung một chiếc xe ngựa. Cậu có ấn tượng khá tốt với cô gái vừa ngay thẳng vừa kiên nghị này, nên đương nhiên sẽ không mong cô phải bỏ mình ở đây.“Hai người quen nhau hả?” Lục Hữu Hân đột nhiên hỏi.“…Từng gặp trên xe ngựa.” Tề Nhạc Nhân đáp lại thành thực.“À, thế cô ấy tên gì?” Lục Hữu Hân lại hỏi.Tề Nhạc Nhân nhìn cô với ánh mắt kỳ quái: “Diệp Hiệp.”Lục Hữu Hân sờ sờ cằm: “Tên không tồi, người cũng không tồi, chọn cưng rồi đó.”“Cô định làm gì?” Tề Nhạc Nhân thắc mắc.Lục Hữu Hân nhe răng cười: “Đi giúp chứ sao, sao tôi nỡ nhìn người đẹp gặp nạn chứ.”“….Chẳng phải cô thích người kia à? Sao lại giúp Diệp Hiệp?” Tề Nhạc Nhân còn chưa quên khi nãy cô ta lải nhải với cậu về mỹ nhân rắn rết kia nhiều thế nào.Lục Hữu Hân nghiêm mặt hỏi: “Cậu muôn biết nguyên nhân sao?”Thấy cái vẻ mặt nghiêm túc đấy, Tề Nhạc Nhân bất giác cũng đanh mặt theo, gật đầu.“Bởi vì ngực to nha, ngực to mới là chân lý, tôi muốn vùi mặt vào ngực.” Lục Hữu Hân đáp lại với giọng vô cùng đàng hoàng.Tề Nhạc Nhân hoàn toàn bị đánh bại bởi cái sự dâm tà này. Cậu trơ mắt nhìn Lục Hữu Hân hiên ngang bỏ lại câu ấy, rồi lao vọt khỏi bụi cây, miệng hô lớn: “Diệp Hiệp, tôi tới giúp cưng đây!”Ngọn lửa trắng xanh bùng lên từ dưới chân cô ta, đánh ập về phía hai người kia như một làn sóng, chỉ trong nháy mắt, nó đã cuốn trọn tên người cây đang điên loạn. Mỹ nhân rắn rết hoảng hốt, bốn bề là lửa, không còn chỗ để trốn! Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, ả quấn áo choàng rồi mau chóng nhảy xuống, lăn khỏi đám lửa, mặc cho nguy cơ bị bỏng.Sau khi thoát hiểm, ả độc địa phóng ánh nhìn oán hận về phía cả hai: “Ra là có người trợ giúp, tôi coi thường cô rồi.”Nói rồi, ả trốn mất tăm chẳng hề do dự.“Đừng đuổi theo, cẩn thận có bẫy.” Diệp Hiệp ngăn Lục Hữu Hân diệt cỏ tận gốc.Lục Hữu Hân cầm tay cô, ngỏ lời tâm tình: “Người đẹp đã nói vậy thì tôi còn đuổi theo làm gì. Giờ phút này, trong mắt tôi chỉ có em thôi, không có chút nào dành cho cô ta cả.”Diệp Hiệp ngây ra. Thấy cái ánh nhìn hoảng hốt của cô, Tề Nhạc Nhân không nỡ trốn tiếp, đành phải bước ra để làm dịu bầu không khí: “Diệp Hiệp, lại gặp nhau rồi.”“Ra là cô à.” Diệp Hiệp nở một nụ cười thoải mái, rồi tỏ ý biết ơn với Tề Nhạc Nhân vằ Lục Hữu Hân, “Cám ơn hai người, nếu không có cả hai, chắc tôi đã phải chạy trốn bằng cái dáng chẳng đẹp đẽ gì rồi.”“Dáng chạy trốn không phân biệt bằng đẹp và xấu, mà là hiệu quả và không hiệu quả mới đúng. Dù có phải lăn thì chỉ cần trốn được, đó cũng là dáng chạy tốt.” Lục Hữu Hân nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.Diệp Hiệp cười: “Cô thú vị thật đó.”Cặp mắt của Lục Hữu Hân sáng rực lên, cô hào hứng khoe với Tề Nhạc Nhân: “Người đẹp bảo tôi thú vị kìa!”Tề Nhạc Nhân lặng lẽ quay mặt sang hướng khác. Hiện giờ, vờ như không biết người này có còn kịp không?___________________Tác giả: (Dưới đây, tác giả xin được giới thiệu 2 kỹ năng của Lục Hữu Hân đã được sử dụng)[Người đẹp à, hẹn hò không?] Người chơi có xu hướng tính dục là nữ có thể hỏi một câu với người chơi hoặc NPC nữ vừa gặp mặt lần đầu. Người này chắc chắn sẽ đáp thật 100%.Ví dụ: “Cưng à, số đo ba vòng của cưng là bao nhiêu?” “94 – 56 – 80 …. Bốp bốp bốp” ===> đây là tiếng tát[Kêu trời trời không thấu] Sau khi sử dụng kỹ năng này, trong vòng bán kính 3m từ người sử dụng trở đi, mọi tiếng động sẽ không được truyền ra ngoài. Vậy nên dù có đứng ở nơi công cộng bật nhạc nhảy thể dục nhịp điệu thì người ta cũng sẽ tưởng bạn đang im thin thít.***Được Tề Nhạc Nhân nhắc, Diệp Hiệp nhanh chóng biết được cách cởi phong ấn cho tòa tháp. Cô đưa mắt nhìn thi thể trên mặt đất – một cô bé chừng mười sáu, mười bảy tuổi, là NPC tham gia nhiệm vụ này. Hai mắt cô trợn trừng, xám đục. Làm da xanh đen chứng tỏ rằng cái chết được gây ra bởi một loại thuốc kịch độc nào đó.Diệp Hiệp thở dài, cúi xuống vuốt mắt cho cô bé: “Nhìn đi nhìn lại