Chương 7Lũ cá đâu rồi? Tề Nhạc Nhân nhìn chằm chằm vào mặt sàn, ngơ ngẩn hồi lâu vẫn không nói được lời nào.Tô Hòa đưa mắt theo cậu rồi trầm ngâm một tiếng: “Không thấy.”Bác sĩ Lã chà chà cánh tay mình: “Đừng nói nữa, tôi thấy ở đây chỗ nào cũng kỳ quái. Rợn rợn.”“Nghĩ theo chiều hướng tốt thì, khéo cái chỗ nhìn thấy cá vàng mới là không bình thường, giờ chúng ta đã quay về nơi bình thường.” Tiết Doanh Doanh rất lạc quan.“Cũng có lý!” Bác sĩ Lã chậc một tiếng, “Cá sao mà rít được chứ, cái điểm bất thường đó ý chỉ chúng ta đã bị kéo sang một không gian khác, số cá bằng số người, vậy nên mỗi khi con số ấy giảm đi nghĩa là có người bị lôi sang chiều không gian khác, và không thể thấy nhau được. Giờ chúng ta đã quay về thực tại nên đương nhiên sẽ không thấy chúng nữa.”Lời giải thích của bác sĩ Lã khiến Tiết Doanh Doanh thở phào nhẹ nhõm, nhưng Tề Nhạc Nhân lại càng lo lắng.Nếu số cá là để ám chỉ bọn họ.Vậy thì….Vì sao trước khi ngất, cậu chỉ thấy có ba con?Con đã chết chắc chắn là để chỉ cậu, vậy hai con nhảy khỏi bể đó…. là chỉ ai?Điều quan trọng nhất là…Vì sao chỉ có hai, mà không phải ba.Con còn thiếu…. là ai?Tề Nhạc Nhân đột nhiên thấy sởn gai ốc. Bốn người, ba con cá, thiếu mất một con…. tức là sao?Chẳng lẽ…Trong một thoáng, Tề Nhạc Nhân không dám ngẩng đầu nhìn ba đồng bạn của mình, giống như lúc trước, cậu không dám quay lại nhìn kẻ đang cầm tay mình là ai. Cái cảm giác sợ hãi khi hoài nghi bạn đồng hành của mình đã bị thay thế bằng thứ quái thai nào đó quá mức mãnh liệt. Nhưng cậu không thể giãi bày điều này với ai, bởi, cậu không biết mình có thể tin ai.Chỉ mình cậu nhìn thấy cảnh đó, chỉ mình cậu nhận ra.Không, có lẽ là mình lo bóng lo gió thế thôi, có lẽ hai con cá vàng ấy chẳng có ý ám chỉ gì cả, mọi thứ chỉ là trùng hợp mà thôi. Nhưng, thực sự chỉ là trùng hợp thôi sao?Nếu thật sự có một người đã….Thì đó là ai?Có ai đó vỗ nhẹ vai cậu, Tề Nhạc Nhân mém chút thì giật nảy lên, vừa quay đầu thì thấy Tô Hòa đặt tay lên vai mình, hắn hơi chau mày, lo lắng hỏi: “Sắc mặt cậu không được khỏe lắm.”Chẳng cần nhìn Tề Nhạc Nhân cũng đoán được hẳn giờ mặt mình đang trắng bệch, chẳng khá khẩm hơn đám ma quỷ là bao.“Anh không sao chứ, khi bọn tôi tìm được anh thì anh đã ngất rồi, nhìn có vẻ không khỏe lắm.” Tiết Doanh Doanh hỏi han.“Tôi không sao.” Tề Nhạc Nhân nói ra một câu mà chính cậu cũng không tin nổi, “Vừa rồi…”Cậu kể lại những gì mình vừa trải qua, nhưng đương nhiên là đã giấu vụ số cá vàng trong bể. Ba người nghe xong liền sửng sốt, không ngờ rằng, sau khi chết, người chơi sẽ biến thành thứ ác linh đó.Không biết thiếu nữ đó trở thành lệ quỷ là do oán hận, hay bất cứ ai khi chết đi đều…Nghĩ đến cái giả thiết đáng sợ đó, ai nấy đều sởn gai ốc.“Giờ chúng ta làm sao đây?” Tiết Doanh Doanh hỏi.Bác sĩ Lã vẫn nhìn đăm đăm vào tấm bảng điện tử, thì thào: “Không ổn, tôi vẫn cảm thấy có điều gì bất thường. Nhưng là điều gì mới được? 4 giờ 13 phút. Chẳng nhẽ là mật mã 0413? Nhưng nếu thế thì phải có ổ khóa chứ, hơn nữa cũng quá đơn giản.”Thấy game thủ kinh niên của mấy trò kinh dị đã rơi vào trầm tư, Tô Hòa đưa ra ý kiến: “Chi bằng chúng ta tới phòng của Lý trưởng khoa xem? Nếu nơi ấy thực sự khiến lũ ma kiêng dè, hẳn cũng phải có một số thứ đặc biệt, ví dụ như tràng hạt, đàn hương gì gì đó. Khéo lại có tác dụng.”Bác sĩ Lã cười hì hì, vén tay áo blouse của mình lên, để lộ ra hai cánh tay đeo đầy tràng hạt: “Nãy tôi tiện tay lấy, còn nhiều lắm, mấy người muốn đi hốt một mẻ không?”Hành vi dở hơi của bác sĩ Lã khiến Tề Nhạc Nhân thoáng an tâm hơn, cán cân trong lòng cũng nghiêng về phía anh. Thực ra, cậu vẫn có lòng tin với người mình gặp gỡ từ giây phút đầu tiên hơn là Tiết Doanh Doanh và Tô Hòa.Không ai có ý kiến gì khác, vậy nên cả nhóm đi theo bác sĩ Lã tới văn phòng của trưởng khoa Lý. Vừa đi anh vừa lảm nhảm: “Lúc trước tôi cũng định chạy tới đó, nhưng nghĩ tới chuyện phải băng qua mấy chỗ nguy hiểm như khoa u não hay phòng nạo phá thai là lại sợ. Nãy cũng vì bị ép nên mới cố mà tới được phòng đó, aiz… sao tôi xui thế không biết?”Tề Nhạc Nhân bước chầm chậm theo sau ba người, vừa đi vừa suy tư.Trong số họ, ai là kẻ có vấn đề?Tiết Doanh Doanh và Tô Hòa gặp phải tình huống khá giống nhau. Sau khi biến mất, họ đều bị lũ ma truy đuổi, sau đó dùng túi máu để phản công rồi trốn thoát.Bác sĩ Lã thì dựa vào ưu thế sân nhà để né được những bóng ma.Nếu buộc phải chọn một kẻ tình nghi, thì có lẽ đó là người trải qua tình huống khác biệt nhất – bác sĩ Lã. Tuy nhiên, anh ta lại có “vật chứng” – chính là những chuỗi tràng hạt. Chúng chứng minh, anh ta thực sự đã tới văn phòng của Lý trưởng khoa. Hơn nữa, họ cũng đang tới căn phòng ấy, văn phòng của trưởng khoa Lý có thể ức chế lũ ma hay không, chỉ cần thử một chút là biết.Nói dối chuyện này, quá dễ lộ.Còn chuyện Tiết Doanh Doanh và Tô Hòa phải trải qua, nghe có vẻ mạo hiểm, nhưng lại không có cơ sở nào để chứng minh.Điều quan trọng nhất là…Tề Nhạc Nhân cúi xuống nhìn mình. Cơ thể cậu được load lại nên vết máu từ vết thương ở động mạch cổ và vết huyết tương đã hoàn toàn biến mất.Nhưng trên người bọn họ, cũng không có máu.Quần áo Tiết Doanh Doanh có chút xộc xệch, tóc tai bù xù, đầu gối và khuỷu tay có vết trầy xước, bầm tím, thoạt như đã trải qua một trận chiến.Tô Hòa thì không có những dấu vết đó.Quần áo của hắn vẫn chỉn chu, sạch sẽ, đi đứng thong dong, nhàn nhã nói chuyện cùng bác sĩ Lã, tuy rằng đôi khi cũng chau mày suy nghĩ, nhưng vẫn có điều gì đó khác thường.Quá bình tĩnh, không hề có chút nào tỏ ra sợ hãi. Ngay từ khi mới gặp, hắn đã thế. Dù có bị bóng ma tấn công, hoặc ngay cả khi sắp rơi xuống lầu, thì hắn vẫn không để lộ cảm xúc quá khích nào – thậm chí khi ấy, Tề Nhạc Nhân còn hoảng loạn hơn cả người đang bị lôi xuống kia. Giờ ngẫm lại, cậu mới nhận ra điểu quái lạ này.Một điểm đáng ngờ nữa là hắn không có thẻ kỹ năng.Tuy vẫn chưa rõ liệu có phải bất cứ ai cũng có tấm thẻ đó không, nhưng ngay từ đầu, cậu và bác sĩ Lã đã có, Tiết Doanh Doanh sau khi sảy thai, đạt được thành tựu thì cũng có một tấm.Tô Hòa nói rằng mình không có, điều này có thể xảy ra, nhưng nếu không có thẻ kỹ năng, một người thường sao có thể an toàn sống sót giữa nơi nguy hiểm thế này? Ngay vừa rồi, hắn từng bị lũ ma tấn công, hắn thoát thân bằng cách nào?Bọn họ cũng chưa từng được nhìn thấy khe thẻ dấu dưới lớp áo của Tô Hòa!Nếu Tô Hòa không phải người chơi…. Không, có lẽ chỉ là cậu nghĩ nhiều, Tô Hòa có nhắc đến hệ thống và tân thủ thôn, tức là thân phận “người chơi” của anh ta không có vấn đề.Không, cũng không hẳn, nếu như có cách nào đó khiến NPC biết được những thứ mà đáng lẽ họ không được biết thì sao? Hoặc là khi bóng ma nhập hồn, nó sẽ có được ký ức của thân xác đó?Càng nghĩ, lòng cậu càng trĩu xuống. Đôi mắt nặng nề giương về phía bác sĩ Lã và Tô Hòa, hai người kia đang mải mê đàm luận về tác động của sức mạnh tôn giáo tới những bóng ma ở trong phim kinh dị. Bác sĩ Lã từng xem rất nhiều phim thể loại đó, Tô Hòa thì có lượng kiến thức rộng lớn, hai người trò chuyện vô cùng vui vẻ.Có lẽ là cảm nhận được tầm mắt của Tề Nhạc Nhân, Tô Hòa bỗng nhiên đưa mắt nhìn về phía cậu, rồi mỉm cười, gật gật đầu.Tề Nhạc Nhân vội nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào hắn.Giữa khu hành lang sáng choang được chiếu