Phí Nguyên nghe thấy cái tên lừng danh giang hồ này, đến nói năng cũng trở nên khó khăn, chỉ biết gật đầu lia lịa. Tiểu Huyền lại kể tiếp: “Ngươi nói xem, tại sao Trùng đại sư lại có thể xuất quỷ nhập thần, giết quan tham dễ như lấy đồ trong túi? Chẳng lẽ ông ấy thật sự có thuật phân thân sao?”
Phí Nguyên nói: “Đó là bởi dưới trướng ông ấy có bốn đại đệ tử là Tần Linh Vận, Tề Sinh Kiếp, Thư Tầm Ngọc, Mặc Lưu Bạch, tất nhiên làm việc gì cũng thuận lợi.”
Thực ra Tiểu Huyền cũng chẳng mấy tỏ tường các sự tích về Trùng đại sư, lúc này nghe Phí Nguyên nói vậy thì thầm xao động, muốn hỏi cho rõ ràng nhưng như thế há chẳng phải tỏ rõ là mình đang nói bừa hay sao? Nó đành cố kìm nén sự tò mò, đồng thời ngầm ghi nhớ bốn cái tên này, chờ ngày sau sẽ hỏi Nhật Khốc quỷ. Ngoài mặt nó vẫn thản nhiên như thường, còn liếc mắt nhìn Phí Nguyên vẻ tán thưởng, tựa như đang khen hắn biết không ít các điển cố trên giang hồ. “Cũng không hẳn là như vậy. Thực ra, người ra tay thay Trùng đại sư còn có các nhân vật của Thải Kiếm môn. Chẳng hạn như việc giết tham quan Lỗ Thu Đạo một năm về trước, đó chính là “kiệt tác” của con cháu nhà họ Phí.”
Một năm trước, Trùng đại sư treo tên của tham quan Lỗ Thu Đạo trên Ngũ Vị Nhai, tuyên bố rằng sẽ giết hắn trong một tháng. Khi đó, đại tổng quản Thủy Tri Hàn của phủ tướng quân và hắc đạo đệ nhất sát thủ Quỷ Thất Kinh đã cùng đi theo bảo vệ Lỗ Thu Đạo, nhưng cuối cùng vẫn để Trùng đại sư đắc thủ, Lỗ Thu Đạo bị giết chết trong thành Thiên Châu. Việc này đã lan truyền rộng rãi trên giang hồ, nhưng rất nhiều người không đoán được với thực lực kinh người của Thủy Tri Hàn và Quỷ Thất Kinh, cớ sao lại không bảo vệ được Lỗ Thu Đạo? Sau lần ấy, danh vọng của Trùng đại sư đã lên cao tột độ, còn uy thế của Minh Tướng quân thì giảm đi nhiều.
Phí Nguyên giật mình hiểu ra, nghĩ bụng thì ra là vậy, xem ra Thải Kiếm môn quả nhiên có chút lai lịch. Hắn làm sao biết Tiểu Huyền chẳng qua chỉ tiện miệng nói bừa, dù sao trên giang hồ cũng có rất nhiều lời đồn, còn về chân tướng sự việc thì ngoài đương sự ra chẳng ai hay biết. Trùng đại sư xưa nay hành tung vốn kín đáo, tất nhiên chẳng ai có thể hỏi được gì từ chỗ ông ta, còn phủ tướng quân thì coi việc này là điều sỉ nhục lớn, dĩ nhiên không người nào dám hỏi đến.
Tiểu Huyền thấy Phí Nguyên gật đầu lia lịa, trong lòng không khỏi đắc ý, chợt nghe bên tai vang lên một tràng cười trong trẻo như tiếng chuông bạc. Nó giật mình kinh hãi, vội vàng ngước mắt nhìn quanh nhưng lại chẳng thấy dù chỉ một bóng người, còn Phí Nguyên thì dường như không phát hiện ra điều gì khác lạ. Nó thầm cảm thấy nghi hoặc, rồi nghĩ rằng bản thân đã nghe nhầm, lại nói tiếp: “Thải Kiếm môn này sở dĩ lấy tên là Thải Kiếm là bởi trong môn phái có bảy thanh bảo kiếm, lần lượt có các màu đỏ, cam, lam, lục, tím, đen, trắng, do bảy vị truyền nhân bảo quản...”
Phí Nguyên thoáng suy nghĩ, không kìm được nói chen vào: “Kiếm màu đỏ và màu cam được rèn từ xích thiết và vàng, kiếm màu lục và tím thì dùng đồng thau là rèn được, còn kiếm màu trắng tất nhiên dùng bạc để chế tạo, loại kiếm đen rèn bằng thép ròng cũng thường xuyên được nhìn thấy trên giang hồ, nhưng kiếm màu lam thì chẳng hay được dùng thứ gì để chế tạo ra? Xin Dương huynh đệ hãy giúp ta giải mối nghi hoặc trong lòng!”
Tiểu Huyền thầm nói một câu “hỏi hay lắm”, rồi không nghĩ ngợi gì đã lập tức trả lời: “Côn Luân hàn ngọc, ẩn giữa núi băng, hình thành trong sấm sét, được gió mưa tưới tắm mà thành trân phẩm. Thứ này mang thuộc tính thủy, lạnh giá tựa băng, cứng rắn như sắt, có màu xanh lam.” Lần này thì nó không hoàn toàn nói dối. Côn Luân hàn ngọc thực sự có tồn tại trên đời, là vật xếp hàng thứ chín trong các loại thần khí. Những lời này được nó lấy ra từ trong Chú Binh thần lục của phái Binh Giáp, khiến Phí Nguyên nghe mà trợn mắt há miệng, hoàn toàn tin tưởng.
Tiểu Huyền có ý trêu chọc Phí Nguyên, bèn cười hì hì, nói: “Bị ngươi chen ngang, giờ ta quên mất mình nói đến đâu rồi.”
Phí Nguyên thành thực cười xòa, nói: “Dương huynh đệ nói tới chỗ bảy thanh bảo kiếm của nhà họ Phí được giao cho bảy truyền nhân bảo quản... Huynh đệ cứ nói từ từ, ta không chen ngang nữa.”
Tiểu Huyền khẽ “hừ” một tiếng bằng giọng mũi, dáng vẻ hết sức vênh váo, tự cao, trong lòng thì lại tính toán làm sao cho câu chuyện này viên mãn hơn một chút, sau đó mới nói tiếp: “Mấy chục năm trước, lão tứ của nhà họ Phí, cũng là người bảo quản thanh kiếm màu xanh lục kia, vì một lời bất hòa với các huynh đệ mà giận dữ bỏ đi tha hương, tự lập môn hộ. Những năm nay, người nhà họ Phí vẫn luôn tìm kiếm tung tích của y, chỉ là chuyện xấu trong nhà không tiện truyền ra ngoài nên chỉ có thể ngầm nghe ngóng...”
Phí Nguyên nghe tới đây thì rốt cuộc đã hiểu ra căn nguyên sự việc, lại cúi đầu nhìn thanh kiếm màu xanh lục trong tay mình, nghĩ đến người cha đã chết, thầm nghĩ nếu có thể nhận họ hàng với một danh môn đại phái như thế thì thực là cái phúc kiếp trước tu được, tinh thần liền phấn chấn hẳn lên. “Chẳng hay tên húy của vị lão tứ nhà họ Phí kia là gì?”
Tiểu Huyền thở dài, than: “Ông ấy là lão nhân gia đời trước, ta làm sao dám hỏi thăm tên húy. Có điều, tên của sáu đệ tử nhà họ Phí đời này ta đều biết, vừa khéo đều chỉ có một chữ, do đó khi nãy ta mới hoài nghi ngươi chính là con cháu của vị lão tứ nhà họ Phí kia.”
Lúc này, giọng nói của Phí Nguyên cũng trở nên run rẩy: “Sáu người đệ tử đó có tên thế nào vậy? Để ta xem xem có chút uyên nguyên nào với tên của ta không.”
Tiểu Huyền thấp giọng nói: “Đây là bí mật lớn của nhà họ Phí, ta chỉ nói ột mình ngươi biết thôi, ngươi ngàn vạn lần không được nói ra với người ngoài đấy!”
Phí Nguyên gật đầu lia lịa, rồi ghé sát tai đến bên miệng Tiểu Huyền, chỉ hận không thể đem chỗ bạc hôm nay đã bị thua mất nhét hết vào túi nó.
Tiểu Huyền nói khẽ vào tai Phí Nguyên: “Ngươi nhớ kĩ đây, sáu người đệ tử của nhà họ Phí lần lượt có tên là: Hưng, Thắng, Thạch, Ly, Hoa, Vũ.”
Phí Nguyên nhất nhất ghi nhớ, thầm nghĩ xem những cái tên này có mối liên hệ gì với tên của mình không, nhưng nghĩ mãi vẫn chẳng thể tìm ra điều gì đặc biệt, bèn khẽ lẩm bẩm: “Phí Hoa, cái tên này nghe hơi quen tai.”
Tiểu Huyền cố nhịn cười đến đau cả bụng, nó không dám nói cả họ lẫn tên chính là vì sợ Phí Nguyên nghe ra được huyền cơ bên trong. Do thời gian quá ngắn, nó làm sao nghĩ ra nhiều cái tên như thế được, những cái tên vừa rồi chẳng qua ứng với phí tâm, phí thần, phí sự, phí lực... Hai cái tên cuối cùng thì lại càng trực tiếp hơn, là phế thoại và phế vật[10]. Tiểu Huyền trêu chọc Phí Nguyên một phen, còn nhận của hắn hai mươi lạng bạc, trong lòng sớm đã hết giận, còn cảm thấy có chút xấu hổ, bèn khuyên nhủ một câu: “Có lẽ ngươi và bọn họ chẳng có chút quan hệ nào, không cần phải hao tâm tổn trí...” Nói tới đây, nó vội vàng dừng lại, rất sợ Phí Nguyên nghe ra được vấn đề trong từ “hao tâm tổn trí” này. Thực ra, những lời vừa rồi của nó có rất nhiều điểm đáng ngờ, chỉ là Phí Nguyên đã bị lợi ích làm mờ mắt, một lòng muốn với cao nên mới bị trúng kế, không nghe ra được cái ý ở ngoài lời của Tiểu Huyền. Vừa hay lúc này Nhật Khốc quỷ và Lỗ Tử Dương từ trong nhà đi ra, Tiểu Huyền bèn vội vàng bước tới. “Thúc thúc, cháu đói rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi!”
[10] . Phí tâm có nghĩa là hao tâm tổn trí, phí thần có nghĩa là tổn hao tinh thần, phí sự có nghĩa là tốn công mất việc, phí lực có nghĩa là mất công mất sức, còn phế thoại có nghĩa là lời nói thừa thãi, phế vật có nghĩa là đồ bỏ đi. Sáu từ này đọc từa tựa hoặc hoàn toàn đồng âm với Phí Hưng, Phí Thắng, Phí Thạch, Phí Ly, Phí Hoa và Phí Vũ - DG.
Lỗ Tử Dương cười, nói: “Tiểu huynh đệ đừng nôn nóng, để ta bảo người đi chuẩn bị đồ ăn.”
Nhật Khốc quỷ không muốn tiếp xúc quá nhiều với người khác, bèn cung tay, nói: “Hảo ý của Lỗ huynh, ta xin tâm lĩnh, có điều ta còn phải đi chỗ khác, Lỗ huynh không cần khách sáo! Ta sẽ còn ở trong thành Phù Lăng này một, hai ngày, nếu thăm dò được tin tức gì xin hãy thông báo cho ta là được!”
Lỗ Tử Dương không tiện miễn cưỡng, đành nói: “Tiểu đệ ắt sẽ không phụ sự nhờ cậy của Khốc huynh! Có điều, lần sau Khốc huynh đến, nhất định phải để tiểu đệ bày bàn tiệc,