Hoa Tưởng Dung nháy mắt ra hiệu với Thủy Nhu Thanh một cái rồi bế Tiểu Huyền đi theo Lâm Thanh. Nào ngờ Tiểu Huyền thoáng ngẩn người, sau đó ra sức giãy giụa khiến Hoa Tưởng Dung khó có thể bế nó đi tiếp được, đành khẽ gọi Lâm Thanh một tiếng.
Lâm Thanh ngoảnh lại nhìn, thấy mặt mũi Tiểu Huyền đỏ bừng thì cả kinh, thầm nghĩ chẳng lẽ vì mình giải huyệt không đúng cách nên đã gây ra hậu quả khó lường? Y thấy Tiểu Huyền tỏ ra gần gũi với mình thì cũng thầm quan tâm đến nó, huống chi Ninh Hồi Phong đã trịnh trọng phái Điếu Ngoa quỷ mang Tiểu Huyền đến như một bức thư, bên trong ắt hẳn có vấn đề. Y bèn cất bước đi tới, đón lấy Tiểu Huyền, hỏi: “Ngươi có chỗ nào không thoải mái sao?”
Hoa Tưởng Dung nói với Tiểu Huyền: “Nếu ngươi biết viết chữ thì hãy viết lên đất đi!”
Tiểu Huyền đỏ bừng mặt, khẽ gật đầu.
Lâm Thanh đặt Tiểu Huyền xuống đất. Thủy Nhu Thanh nghĩ bụng, dù sao cũng từng được Tiểu Huyền mời cơm một lần, không nỡ làm khó nó nữa, lại sợ nó ngồi xổm viết chữ sẽ khó chịu, bèn đưa một cành cây tới. “Ngươi viết đi!”
Tiểu Huyền đón lấy cành cây. Lúc này ngoài việc miệng không thể nói, tay chân mỏi nhừ ra thì những bộ phận khác của nó đều không có gì khó chịu, bèn lấy cành cây vạch từng nét chữ.
“Nam?” Thủy Nhu Thanh nhìn kĩ chữ mà Tiểu Huyền vừa viết, không khỏi bật cười. “Bọn ta đều biết ngươi là con trai.”
“Nữ?” Hoa Tưởng Dung cũng không sao nhịn được cười, thằng bé này bị làm sao vậy, đến lúc này rồi mà còn có tâm trạng viết mấy chữ chẳng đâu vào đâu.
“Thụ... thụ... bất... thân!” Lâm Thanh đọc nốt những chữ Tiểu Huyền viết ra, thoáng ngẩn người rồi không kìm được bật cười ha hả. Thì ra vừa rồi Tiểu Huyền đỏ bừng mặt là vì bị Hoa Tưởng Dung bế trong lòng, vậy mà bọn họ còn tưởng thân thể nó có chỗ nào không thoải mái. Nghĩ đến việc nó mới chỉ là một thằng bé mà đã có suy nghĩ như vậy, y càng cảm thấy tức cười.
Hoa Tưởng Dung và Thủy Nhu Thanh cũng cười đến nghiêng ngả. Thủy Nhu Thanh một tay ôm bụng, một tay chỉ về phía Tiểu Huyền, cười đến nỗi không đứng thẳng người được. Duy có Tiểu Huyền là vẫn tỏ ra nghiêm túc, cặp mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh, dường như mong y tới bế mình.
“Ha ha, thằng bé này thật quá thú vị, khiến ta cũng phải hiện thân.” Chẳng rõ Trùng đại sư đột nhiên nhảy ra từ nơi nào, trên đầu vẫn đội chiếc nón lá, sau khi xuất hiện thì lập tức bước tới bế Tiểu Huyền lên. “Nào nào nào, để ta bế ngươi về thuyền thì chắc không có vấn đề gì chứ!” Tiểu Huyền gật đầu thật mạnh, bên khóe miệng để lộ nét cười, trong mắt vẫn còn vương một giọt lệ chừng như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
"Kính chào Lâm huynh!
Đứa bé này trúng phải phép điểm huyệt độc môn của ta, miệng không thể nói, hành động như thường, nhưng nếu trong vòng một tháng mà không thể hóa giải thì sẽ có hậu quả khôn lường.
Từ lâu đã nghe nói Lâm huynh và Trùng đại sư là người hiệp nghĩa, chuyên trừ bạo an lương, huống chi đứa bé này còn có uyên nguyên khá sâu với Lâm huynh, tin rằng Lâm huynh sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Nay xin lấy năm ngày làm kỳ hạn, nếu Lâm huynh không thể giải quyết, Ninh mỗ tự nhiên sẽ ra tay, tới khi đó, giữa Cầm Thiên bảo và chư vị sẽ không còn vướng mắc gì với nhau nữa.
Sáu năm trước, Lâm huynh từng hạ chiến thư với thiên hạ đệ nhất cao thủ Minh Tướng quân giữa chốn muôn người, việc này đã lan truyền khắp võ lâm, thực khiến bọn ta ngưỡng mộ khôn cùng. Nay xin học theo đó, dùng đứa bé này làm chiến thư, thực đã múa rìu qua cửa Lỗ, mong Lâm huynh không chê cười!
Ninh Hồi Phong"
Thủy Nhu Thanh đọc xong bức thư mà Tiểu Huyền mang theo trên người, ngẩng lên, lẩm bẩm nói: “Thì ra tên tiểu quỷ này là một bức chiến thư.”
Lâm Thanh trầm ngâm không nói gì, Ninh Hồi Phong đã dám hạ chiến thư với y như vậy, ắt hẳn là có mấy phần nắm chắc. Lời lẽ trong thư tuy khách sáo nhưng câu nói: “Giữa Cầm Thiên bảo và chư vị sẽ không còn vướng mắc gì với nhau nữa” chẳng qua là có ý bảo y đừng can thiệp vào chuyện của bọn họ. Mà vừa rồi, khi giải huyệt cho Tiểu Huyền, y quả thực khó lòng xác định được thủ pháp của đối phương, nói không chừng sẽ thật sự phải thua keo này.
“Đây chính là kế hoãn binh.” Trùng đại sư nói. “Ninh Hồi Phong đã lấy năm ngày làm kỳ hạn, như vậy trong năm ngày này, Cầm Thiên bảo ắt sẽ có hành động gì đó.”
Thủy Nhu Thanh thì lại có niềm tin tuyệt đối vào Lâm Thanh: “Ninh Hồi Phong chẳng qua chỉ là một tên sư gia của Cầm Thiên bảo, có thể có bản lĩnh gì chứ? Cháu chẳng tin Lâm đại ca phải dùng đến năm ngày để hóa giải phép điểm huyệt mà hắn thi triển đâu.” Sau đó, nàng lại liếc mắt nhìn qua phía Tiểu Huyền, cười hì hì trêu chọc: “Tên tiểu quỷ ngươi đúng là may mắn lắm đấy, ta thật muốn nhìn thấy bộ dạng của ngươi khi cả đời không thể nói năng được.”
Tiểu Huyền nghe Thủy Nhu Thanh đọc đến đoạn: “Nhưng nếu trong vòng một tháng mà không thể giải thì sẽ có hậu quả khôn lường”, trong lòng đã trào lên một cơn giá lạnh. Tạm chưa nói tới cái hậu quả gì đó, chỉ riêng việc cả buổi sáng không thể nói năng, tứ chi mỏi nhừ đã khiến nó khó chịu đến mức chỉ muốn khóc lớn một phen. Lúc này nó làm gì còn tâm trạng đôi co với Thủy Nhu Thanh, huống chi dù muốn đôi co cũng chẳng được, nên chỉ ngoảnh đầu qua một bên, không thèm để ý tới nàng.
Lâm Thanh ngẩng đầu nhìn trời, khẽ thở dài một tiếng. “Tên Ninh Hồi Phong này tuyệt đối không thể coi thường. Hắn dám làm như vậy, e là đã bỏ ra không ít công sức lên người thằng bé này, ta không nắm chắc có thể hóa giải được.”
“Ồ!” Nghe Lâm Thanh nói vậy, Trùng đại sư liền hơi nhướng mày, nắm lấy bàn tay Tiểu Huyền, nhắm mắt ngưng thần theo dõi tình hình kinh mạch trong cơ thể nó. Một hồi lâu sau, ông mới mở mắt, trên khuôn mặt thoáng xuất hiện vẻ kinh hãi. “Đây là thủ pháp gì vậy? Ta chưa thấy bao giờ.”
Hoa Tưởng Dung vốn thiện lương, thấy Tiểu Huyền hơi biến sắc mặt khi nghe thấy những lời này thì liền cầm lấy bàn tay nó, khẽ an ủi: “Đừng sợ, ngươi từng nghe nói có việc gì mà Ám khí vương và Trùng đại sư không thể giải quyết chưa?”
Trùng đại sư khẽ lắc đầu. “Tiểu nha đầu chớ vội nói khoác, thủ pháp điểm huyệt này bá đạo dị thường, ta bình sinh hiếm gặp, cần phải nghiên cứu kĩ càng một phen trước đã.”
Lâm Thanh trầm giọng nói: “Vừa rồi tiểu đệ đã thử qua một chút, nhưng lại phát hiện kinh mạch trong cơ thể thằng bé này đã rối loạn. Chỉ nhìn mạch tượng mà xét, các huyệt đạo ở hai kinh Thiếu Âm, Thái Âm đã đóng kín, không thể truyền nội khí vào...”
Trùng đại sư khẽ gật đầu. “Vậy mà trong hai kinh Dương Minh và Thái Dương lại có một luồng dị khí vô cùng dữ dội, chuyển động không ngừng. Nếu nhất quyết dùng ngoại lực để can thiệp, ta sợ thân thể của thằng bé này sẽ không chịu đựng nổi.”
Lâm Thanh đang nghĩ đến việc trong thư Ninh Hồi Phong có nói Tiểu Huyền có uyên nguyên khá sâu với mình, liền tiện miệng đáp: “Tạm thời đừng nên vội vã cứu trị, loại thủ pháp này ngầm ẩn chứa sát cơ, chỉ sơ sẩy một chút thôi là sẽ tẩu hỏa nhập ma.”
Tiểu Huyền nghe thấy vậy thì tim đập chân run, tuy không hiểu những kinh mạch đó có nghĩa là gì nhưng nhìn sắc mặt nặng nề của Trùng đại sư và Lâm Thanh thì biết ngay là tình trạng của mình hiện tại không tốt chút nào.
Hoa Tưởng Dung và Thủy Nhu Thanh đưa mắt nhìn nhau, thực sự không ngờ với bản lĩnh của Trùng đại sư và Lâm Thanh mà cũng có lúc phải bó tay như vậy, xem ra tên Ninh Hồi Phong này quả thực chẳng phải hạng xoàng.
Hoa Tưởng Dung vốn có tâm tư tinh tế, thấy Lâm Thanh và Trùng đại sư bàn luận về tình hình của Tiểu Huyền ngay trước mặt nó thì sợ nó lo lắng, lại thấy quần áo nó bị rách mấy chỗ, trên mặt còn có một vết thương, trong lòng không khỏi thương xót, liền bước tới kéo tay nó, nói: “Ngươi hãy theo ta vào trong khoang thuyền nghỉ ngơi một lát, nhân tiện thay quần áo để ta đi nhờ người vá lại cho ngươi.”
Tiểu Huyền vội đẩy tay Hoa Tưởng Dung ra, nhảy bật dậy, kiên quyết lắc đầu.
“Sao thế?” Hoa Tưởng Dung tò mò hỏi.
Tiểu Huyền cắn chặt môi, chỉ lắc đầu nguầy nguậy, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
Thấy khuôn mặt Tiểu Huyền đầy vẻ hốt hoảng, Thủy Nhu Thanh cũng có chút không nhẫn tâm, bèn đưa cho nó một cốc nước, cất giọng hòa nhã: “Đã tới đây rồi thì ngươi cứ yên tâm đi. Ngươi đã biết chữ, chi bằng hãy viết lại quá trình tên xấu xa đó điểm huyệt ngươi, như vậy chưa biết chừng sẽ có tác dụng đối với việc giúp ngươi giải huyệt đạo.”
Tiểu Huyền khẽ gật đầu, hai tay đưa lên ôm chặt vai, rồi lại lắc đầu nguầy nguậy.
Trùng đại sư thấy Thủy Nhu Thanh nói có lý, cũng bảo: “Tiểu huynh đệ nghe lời đi, hãy vào trong khoang thuyền viết lại quá trình ngươi bị điểm huyệt. Kiểu gì ta cũng có cách giải huyệt cho ngươi.”
Thủy Nhu Thanh đưa tay định kéo Tiểu Huyền nhưng lại bị Tiểu Huyền né tránh. Thấy bộ dạng của Tiểu Huyền như sợ bị người ta chạm vào, Thủy Nhu Thanh bật cười, nói: “Chẳng lẽ ngươi vẫn còn nhớ việc nam nữ thụ thụ bất thân? Đúng là một tên tiểu lão phu tử cứng nhắc.” Mọi người nhớ lại cảnh tượng hồi nãy, đều khẽ bật cười.
Tiểu Huyền nhìn thấy nụ cười của Thủy Nhu Thanh, trái tim bất giác đập rộn, khuôn mặt cũng đỏ ửng. Lúc này nó đã chẳng mấy lo lắng về thương thế của mình nhưng lại sợ phải đi thay quần áo. Thì ra hồi sáng Quan Minh Nguyệt đã đưa cho nó chiếc khóa vàng của Thủy Nhu Thanh, được nó cất ở