Nghe Tiểu Huyền miêu tả về tướng mạo của gã nam nhân cao lớn ở Cầm Thiên bảo, Trùng đại sư rốt cuộc đã có thể xác định thân phận của hắn. Kẻ này tất nhiên chính là nhân vật xếp hàng thứ ba ở phủ tướng quân, được coi là sát thủ hắc đạo lợi hại nhất trong vòng gần trăm năm trở lại đây, Quỷ Thất Kinh!
Hiện giờ đã chứng thực được việc Quỷ Thất Kinh có qua lại với Ninh Hồi Phong, còn công nhiên ra vào Cầm Thiên bảo, như vậy rất có thể phủ tướng quân và Cầm Thiên bảo đã ngầm liên minh với nhau.
Tiểu Huyền thấy sắc mặt Lâm Thanh, Trùng đại sư và hai nàng Hoa, Thủy đều có vẻ kỳ quái, liền tò mò hỏi: “Kẻ này là ai vậy? Người của Cầm Thiên bảo dường như đều rất sợ hắn, ai cũng đứng cách hắn một khoảng rất xa.”
Thủy Nhu Thanh thấy Tiểu Huyền dường như đã bình an vô sự, lại bắt đầu trêu chọc nó: “Coi như ngươi mệnh lớn, kẻ đó chính là hắc đạo đệ nhất sát thủ Quỷ Thất Kinh, ngay đến quỷ gặp hắn cũng phải sợ hãi, ngươi không sợ đến chết đã coi như là rất may mắn rồi...”
“Thì ra hắn chính là Quỷ Thất Kinh!” Tên của nhân vật lừng danh hắc đạo này Tiểu Huyền đã từng được nghe cha nhắc đến. Sau khi thoáng ngẩn người, nó lại nói tiếp: “Có điều, ta cảm thấy sự hung dữ của hắn đều hiện ra ngoài mặt cả rồi, không giống như tên Ninh tiên sinh kia, bề ngoài thì trắng trẻo, nho nhã nhưng thực chất lại quái gở, dị hợm khiến người ta khó mà hiểu nổi. Khi hắn nghe Quỷ Thất Kinh nói ta có quan hệ với Lâm đại thúc, cặp mắt liền đảo qua đảo lại, ta vừa nhìn đã biết ngay là không hay rồi. Quả nhiên một lát sau hắn đột nhiên cười hì hì, nói muốn dùng ta làm món quà gì đó...”
Thủy Nhu Thanh che miệng cười khúc khích. “Không phải món quà, là chiến thư.”
Tiểu Huyền khẽ “hừ” một tiếng, trừng mắt nhìn Thủy Nhu Thanh. “Khốc thúc thúc một lòng muốn bảo vệ ta, nói ta là do y mang về, ít nhất phải đưa ta đi gặp bảo chủ trước đã. Tên Ninh tiên sinh kia nhất quyết không chịu, hai người nảy sinh tranh chấp với nhau, cuối cùng Ninh tiên sinh còn bất ngờ ra tay đánh Khốc thúc thúc một chưởng.” Nói đến đây, sống mũi nó bỗng cay cay, chừng như sắp rơi nước mắt. Nhưng rồi nó lại cố kìm nén, lẩm bẩm nói: “Không biết bây giờ Khốc thúc thúc thế nào rồi, ta thấy thúc thúc bị trúng một chưởng của Ninh tiên sinh, còn nôn ra máu, liền mắng Ninh tiên sinh là đồ khốn kiếp, nhưng lại bị hắn vung tay điểm vào eo, lập tức không động đậy được nữa. Sau đó hắn đưa ta đến một căn phòng nhỏ, lúc thì xoa bóp lúc lại chích kim, khiến toàn thân ta đau đớn.” Nghĩ lại tình hình lúc đó, trên khuôn mặt nó thấp thoáng vẻ kinh sợ. “Hắn cứ làm vậy với ta suốt một, hai canh giờ liền, ta rất sợ hãi, về sau liền mơ màng ngủ thiếp đi. Đến khi tỉnh lại, phát hiện mình không thể nói chuyện được, ta thực cảm thấy bứt rứt vô cùng...”
Lâm Thanh và Trùng đại sư đưa mắt nhìn nhau, Ninh Hồi Phong tốn bao công sức để bày trò trên người Tiểu Huyền, e là không phải chỉ đơn giản là để hạ “chiến thư”, bên trong đó ắt còn có thâm ý.
Hoa Tưởng Dung mỉm cười, an ủi Tiểu Huyền: “Bây giờ thì ổn rồi, không phải tiểu đệ đệ đã không việc gì rồi sao?”
“Không!” Trùng đại sư nghiêm túc nói. “Tình hình của thằng bé này hiện giờ e là còn tệ hơn vừa nãy.”
Lâm Thanh xoa đầu Tiểu Huyền, vừa như có ý trách móc lại vừa như khẽ thở dài. “Thằng nhóc ngươi tại sao phải dùng Giá Y thần công chứ? Chẳng lẽ ngươi không biết sử dụng môn võ công này sẽ gây hại rất lớn cho thân thể sao?”
“Cháu biết.” Tiểu Huyền nói với giọng kiên định. “Chỉ là vừa rồi cháu nghe Lâm thúc thúc nói, nếu không thể giải được huyệt đạo cho cháu thì sẽ bị tên Ninh tiên sinh kia chê cười. Cháu... cháu không muốn trở thành gánh nặng cho Lâm thúc thúc...”
Tới lúc này Lâm Thanh mới biết vừa rồi Tiểu Huyền ở phòng cách vách đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa mình và Trùng đại sư, liền khẽ thở dài một tiếng. “Ngươi làm như vậy há chẳng phải là quá không tin tưởng vào bản lĩnh của Lâm thúc thúc sao?”
Tiểu Huyền muốn nói gì đó song lại thôi, cuối cùng chỉ cúi đầu im lặng. Kỳ thực nó sử dụng Giá Y thần công còn bởi một nguyên nhân khác nhưng lại không tiện nói ra.
Thì ra vừa rồi Trùng đại sư bảo Tiểu Huyền đi nghỉ ngơi, sau đó trở ra nói chuyện với Lâm Thanh, nhưng Tiểu Huyền trằn trọc mãi mà không sao ngủ được. Nó rất tin tưởng vào võ công của Lâm Thanh, không hề lo lắng việc huyệt đạo của mình không thể giải được, chỉ là trên người vẫn còn mang chiếc khóa vàng của Thủy Nhu Thanh nên khó mà yên tâm, trong lòng ngẫm nghĩ, nếu việc này mà bị phát hiện, nhất định nàng sẽ nói mình là kẻ trộm. Chẳng bằng bây giờ hãy chủ động trả chiếc khóa lại cho nàng, cứ nói rằng mình vô ý nhặt được nó ở chỗ Diệu thủ vương.
Tiểu Huyền quyết định như vậy xong bèn lén rời khỏi phòng. Hiện giờ tuy tứ chi của nó đều mỏi nhừ nhưng đi lại thì không có vấn đề gì lớn, chẳng mấy chốc đã tìm được phòng của Thủy Nhu Thanh, chuẩn bị gõ cửa, chợt lại nghe thấy giọng nói của Thủy Nhu Thanh vọng ra từ trong phòng: “Nếu muội mà là Lâm đại ca thì nhất định sẽ chẳng thèm tốn công vì cái tên tiểu quỷ đó đâu...” Tiểu Huyền thầm mắng: “Ngươi mới là tiểu quỷ ấy” rồi áp sát tai vào cửa ngưng thần lắng nghe, lại nghe Hoa Tưởng Dung nói: “Lâm đại ca và Trùng đại thúc đều là người hiệp nghĩa, sao có thể thấy chết không cứu! Hơn nữa, nó dù sao cũng chỉ là một đứa bé...”
Thủy Nhu Thanh khẽ “hừ” một tiếng. “Tỷ thử nghĩ mà xem, tên Ninh Hồi Phong kia nhất định chẳng có ý đồ gì tốt, lúc này lại đưa tới một tên tiểu quỷ sống dở chết dở, rõ ràng là tính trước được Lâm đại ca và Trùng đại thúc sẽ không bỏ mặc nó. Nếu như Lâm đại ca và Trùng đại thúc vì nó mà bị tổn hao công lực, ngày mai làm sao có thể chống lại địch đây? Nói không chừng, tên tiểu quỷ kia còn là gian tế mà Cầm Thiên bảo phái tới ấy chứ...”
Tiểu Huyền nghe tới đây thì cả giận. Trong lòng nó quả thực có một thứ tình cảm khó diễn tả bằng lời với Thủy Nhu Thanh, rõ ràng là rất muốn được gặp nàng nhưng khi gặp rồi lại một lòng muốn đối địch với nàng. Thứ tâm trạng lơ mơ lúc mới chớm nụ tình ấy ngay bản thân nó cũng không hiểu rõ. Nếu là lúc kèn cựa nhau thì không có gì nhưng bây giờ vô ý nghe Thủy Nhu Thanh nói xấu sau lưng mình như thế, rõ ràng là không coi mình ra gì, nó làm sao nuốt cơn giận này đây?
Nó bèn hậm hực nhét chiếc khóa vàng đang cầm trong tay vào vạt áo trước ngực, quyết định không trả cho nàng vội, để nàng phải nôn nóng một phen. Hành động này của nó thực ra cũng không thể tính là trẻ con càn quấy, xét cho cùng nguyên nhân cũng bởi cơn giận dỗi với Thủy Nhu Thanh mà thôi.
Tiểu Huyền quay trở về phòng, càng nghĩ lại càng tức giận. Khi đi ngang qua phòng khách, vừa khéo lại nghe thấy Trùng đại sư nói với Lâm Thanh rằng nếu không thể giải được huyệt đạo ình thì có lẽ sẽ bị kẻ địch chê cười... Nó nghĩ bất kể thế nào cũng không thể để Lâm thúc thúc phải khó xử vì thương thế của mình, chợt nhớ ra trong Chú Binh thần lục có ghi lại môn Giá Y thần công có thể kích thích tiềm lực trong cơ thể, một khi thi triển, nói không chừng sẽ có tác dụng với mình. Tuy nó biết môn Giá Y thần công đó rất có hại cho thân thể, khi sử dụng nhất định phải cẩn thận nhưng thứ nhất nó không biết hậu quả là gì, thứ hai là đang giận dỗi vì Thủy Nhu Thanh coi thường mình, nghĩ bụng nếu có thể dùng sức của bản thân để tự giải huyệt đạo thì hẳn sẽ không còn bị nàng hiểu lầm là gian tế của Cầm Thiên bảo nữa.
Tiểu Huyền bèn dằn lòng, cắn vào đầu lưỡi, dựa theo pháp môn được ghi trong Chú Binh thần lục lặng lẽ thi triển Giá Y thần công. Nó quả nhiên cảm thấy có một luồng nội tức nóng bỏng bùng lên ở Đan Điền, sau đó chạy đi khắp nơi trong cơ thể, cuối cùng giống như dòng nước lũ chạy thẳng về phía đỉnh đầu.
Môn Giá Y thần công này cực kỳ bá đạo, dựa vào việc tự hủy hoại bản thân để kích thích tiềm lực, một khi bắt đầu vận công sẽ không thể khống chế được nữa. Lúc này, nó vốn nên vận khí đưa luồng nội tức dữ dội này vào các kinh mạch trong cơ thể, sau đó từ từ sử dụng, có điều nó tuy từ nhỏ đã theo Hứa Mạc Dương học được một ít nội công nhưng dù sao thời gian cũng rất ngắn, lúc này chỉ cảm thấy kinh mạch toàn thân như muốn nứt ra, đau đớn vô cùng, nên không khỏi bối rối chân tay, bắt đầu cảm thấy có chút sợ hãi, nhất thời quên mất việc á huyệt của mình đang bị phong bế, liền mở miệng gọi Lâm Thanh. Tâm niệm vừa mới nổi lên, luồng nội tức kia lập tức chuyển động, nhanh chóng trào lên đả thông á huyệt của nó...
Nó không hề biết rằng các kinh mạch trong cơ thể mình đã bị Ninh Hồi Phong phong bế hoàn toàn, lúc này lại sử dụng Giá Y thần công không đúng cách, khiến cho tất cả kinh mạch đều bị tổn hại, nhìn bề ngoài thì dường như có chuyển biến tốt nhưng thực ra thương thế đã nặng thêm mấy phần.
Tình hình trong cơ thể Tiểu Huyền hiện giờ cũng giống như khi đối phó với nước lũ, vốn nên chậm rãi khơi thông nhưng nó lại bít kín hết các lối đi của dòng nước, cuối cùng có một chỗ bị vỡ ra, dòng nước theo đó cuộn chảy ra ngoài. Tuy