“Pháo bát bình ngũ.”
“Mã bát tiến thất.”
“Pháo tam tiến nhất.”
“Xe cửu bình bát.” “Mã nhị tiến tam.”
...
Theo những khẩu lệnh của Ngu đại sư và Thanh Sương lệnh sứ, ván cờ kinh thiên động địa ấy rốt cuộc đã bắt đầu!
Bốn đại gia tộc vốn là các thế gia thần bí nhất trong võ lâm, mỗi đời đều xuất hiện vô số cao thủ, mấy trăm năm nay thi thoảng có đệ tử ra ngoài đi lại trên giang hồ đều gây ra những phen sóng to gió lớn. Thực lực của bọn họ tuyệt đối không kém bất kỳ danh môn đại phái nào trong võ lâm, ngay cả khi so sánh với bạch đạo đệ nhất đại bang Liệt Không bang, dù thanh thế có phần thua kém nhưng số lượng cao thủ tuyệt đỉnh của bọn họ thì chắc chắn nhiều hơn đối phương rất nhiều.
Ngự Linh đường tuy không mấy nổi tiếng trên giang hồ nhưng có thể đối địch với bốn đại gia tộc suốt mấy trăm năm, tất nhiên cũng là một thế lực cực kỳ ghê gớm.
Cả hai bên đều có ý muốn đoạt giang sơn, do đó đã dốc lòng bồi dưỡng nhân tài. Trải qua mấy trăm năm nằm gai nếm mật, khổ tâm nghiên cứu, các loại kỳ công bí thuật, tuyệt học bản môn đều đã đạt tới hóa cảnh, lại nhờ có sự đốc thúc của cuộc đại chiến sáu mươi năm một lần này, hơn bốn chục người tụ tập trên Ly Vọng Nhai không một ai không phải là cao thủ tuyệt đỉnh đủ sức hô mưa gọi gió trên giang hồ.
Lúc này, tuy không thấy bóng đao bóng kiếm, chưởng kình quyền phong nhưng ván cờ dưới kia lại có liên quan tới tính mạng của rất nhiều cao thủ, mỗi quân cờ đều tương đương với một con người, sự nguy hiểm trong đó thực khó mà dùng lời để diễn tả.
Ván cược này đã kéo dài gần ngàn năm, tổ tiên của hai bên đều từng lập lời thề độc trước mặt Thiên Hậu, quyết không dám hủy ước, huống chi nếu bên nào hủy ước, Hạo Không môn sẽ lập tức đứng ra trợ giúp bên còn lại, do đó mấy trăm năm nay bên thua trận luôn phải ẩn giấu hành tung, không dám xuất hiện trên giang hồ, cho dù có muốn liều một phen cá chết lưới rách thì cũng tự biết rằng khó mà địch nổi sự liên thủ của Hạo Không môn và đối phương.
Ngự Linh đường tuy có thể quảng thu đệ tử, không giống bốn đại gia tộc đa phần chỉ nhận đích hệ, nhưng nếu xét riêng về võ công thì quả thực còn thua bốn đại gia tộc một bậc, do đó trong những cuộc chiến bao năm qua, bên thua đa phần là Ngự Linh đường.
Hơn hai trăm năm qua, Ngự Linh đường đã thua liền bốn trận, do đó mới dốc hết tâm sức bày ra ván cược đấu cờ đấu mạng này. Cho dù Anh Hùng chủng kỳ đạo quán tuyệt thiên hạ nhưng các đệ tử trong bốn đại gia tộc có uyên nguyên với nhau rất sâu, tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn bất kỳ đồng môn nào tự vẫn; mà kỳ đạo khác với võ đạo, tinh thần quan trọng vô cùng, chỉ cần người chơi thoáng phân tâm là sức cờ sẽ giảm mạnh. Lần này, đệ tử Ngự Linh đường trước khi tới đây đều đã chuẩn bị sẵn, chẳng ai ôm lòng mong còn sống trở về, còn bốn đại gia tộc thì đột nhiên gặp cơn biến cố, sức cờ của Ngu đại sư nhất định sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều, Ngự Linh đường ít nhất cũng có được bảy, tám phần thắng...
Do đó, Thanh Sương lệnh sứ mới giả vờ không biết tới sự tồn tại của Ngu đại sư để cố ý tỏ ra yếu thế, sau đó lại bình xét về võ công của bốn đại gia tộc làm mê hoặc kẻ địch, cuối cùng còn đưa ra điều kiện nếu hòa cờ thì coi như bên mình thua, kéo đối phương vào cái bẫy đã được định sẵn từ lâu, có thể nói là dụng tâm vất vả, nhưng quả thực cũng bởi chẳng còn cách nào. Nếu lại đấu bằng võ công, chỉ sợ Ngự Linh đường sẽ phải thua lần thứ năm liên tiếp.
Trên Tiệm Ly Nhai, Ngu đại sư quay lưng về phía bàn cờ, quả nhiên đã dùng lối cờ mù để đối đầu với Thanh Sương lệnh sứ. Mấy người Vật Thiên Thành, Thủy Nhu Sơ và Thủy Nhu Thanh đã bị Mạc Liễm Phong điểm huyệt đạo đều nhìn đăm đăm vào bàn cờ, mắt không chớp lấy một lần, duy có Hoa Khứu Hương sau khi nghe mấy lời của Ngu đại sư liền lặng lẽ rời đi, không rõ tung tích.
Thanh Sương lệnh sứ lặng lẽ ngồi xếp bằng trên Tương Vọng Nhai, cặp mắt nhìn đăm đăm vào bàn cờ, miệng lần lượt nói ra từng nước đi. Chiếc mặt nạ bằng đồng kia đã che đi khuôn mặt hắn, nhưng dù không thể nhìn thấy vẻ mặt hắn lúc này, ít nhất người ta cũng nhận ra hắn không còn ung dung như lúc đầu nữa. Hắn tuy đã biết việc Hoa Khứu Hương rời đi, cảm thấy hơi có vấn đề nhưng thứ nhất là rất tự tin vào kỳ nghệ của mình, không sợ Ngu đại sư giở trò gì; thứ hai là cũng chẳng phân tâm được, chỉ có thể dốc lòng tập trung vào ván cờ.
Các đệ tử của hai bên trong bàn cờ đều nghe lệnh mà đi, nhất nhất y lời. Bọn họ đang ở giữa ván cờ, ngoài một số người có hiểu biết đôi chút về kỳ đạo, những người khác đều không biết sau khi mình đi nước này liệu có bị đối phương “ăn mất” hay không. Nhưng vì vinh quang và sứ mệnh của bản môn, họ chỉ có thể đặt chuyện sống chết qua một bên, nghe theo mệnh lệnh một cách bị động.
Điều tàn khốc hơn là tuy bọn họ có võ công tuyệt thế nhưng lại không được phản kháng, chỉ có thể tiếp nhận vận mệnh. Mắt thấy các chiến hữu bên cạnh không ngừng tự vẫn ngã gục, mỗi bước chân bọn họ đặt xuống đều rền vang thành tiếng, hất cát bụi bay mịt mù, dường như muốn phát tiết hết hùng tâm tráng chí cùng nỗi u uất đầy lòng vào cát bụi, lưu lại một mảnh hào tình ngàn năm bất diệt giữa thế gian.
Nơi Ly Vọng Nhai này tuy hội tụ các tinh anh của bốn đại gia tộc và Ngự Linh đường nhưng ngoài tiếng chỉ huy của Ngu đại sư và Thanh Sương lệnh sứ, xung quanh chỉ có tiếng bước chân nặng nề cùng với tiếng thở dốc của đệ tử hai bên.
Ván cược này không chỉ là sự so đấu về kỳ nghệ và lòng trung thành, còn so đấu về dũng khí kiên cường cùng với lòng tin mãnh liệt của đệ tử hai bên.
Khi khai cuộc, hai bên đen - đỏ đều hết sức cẩn thận, để pháo đầu đối mặt với mã bình phong, cùng thủ vững trận địa của mình. Sau khi đi được hơn hai mươi nước, những cuộc giao tranh trực diện rốt cuộc đã diễn ra.
“Pháo thất tiến tứ!” Ngay khi giọng nói của Ngu đại sư vang lên, con pháo đen đã ăn mất một con tốt của bên đỏ. Gã đệ tử Ngự Linh đường đứng ở vị trí con tốt đó mặt mày lạnh lùng hờ hững, không nói hai lời, vác theo quân cờ đi ra khỏi bàn cờ, rút kiếm đâm thẳng vào ngực...
Thủy Nhu Thanh nhìn mà tim đập chân run, muốn nhắm chặt mắt lại nhưng không sao làm được, chỉ có thể thầm cầu xin ông trời hãy phù hộ cho phụ thân mình đừng gặp điều bất trắc...
“Pháo ngũ tiến tứ!” Thanh Sương lệnh sứ tựa hồ chẳng hề nhìn thấy cái chết thảm của thủ hạ, giọng nói vẫn bình thản như trước.
Cảnh Thành Tượng chấn động toàn thân. Cảnh Mộ Đạo hô lớn một tiếng: “Phụ thân bảo trọng, hài nhi bất hiếu!” Nói rồi, y cũng vác quân cờ đi ra khỏi bàn cờ, vung chưởng vỗ vào đỉnh đầu, đoạn khí ngã gục.
Hai dòng nước mắt vốn đã cạn khô của Thủy Nhu Thanh lại một lần nữa tuôn trào.
Cờ tới trung cuộc, hai bên đều đã mất mấy quân, cục diện vẫn khá cân bằng.
Thanh Sương lệnh sứ không hề khoác lác, lối đi của hắn mạnh mẽ, khoáng đạt, bố cục đường đường chính chính, chiêu pháp kín kẽ, già dặn, khi có ưu thế không khinh suất xông bừa, khi thất thế không luống cuống chân tay, mỗi nước đi đều được tính toán hết sức cẩn thận.
Thế nhưng điều khiến hắn cảm thấy kinh ngạc là các nước đi của Ngu đại sư cũng không hề bị rối loạn, ngay cả khi đổi quân cũng chẳng chút nhượng bộ...
Đi thêm được mấy nước, Thanh Sương lệnh sứ đột ngột ngẩng đầu lên. “Người đánh cờ với vãn bối rốt cuộc là ai? Xin tiền bối giúp vãn bối giải mối nghi hoặc này!”
Ngu đại sư không ngoảnh đầu lại, giọng nói bình tĩnh vô cùng: “Tại sao lại hỏi vậy?”
Thanh Sương lệnh sứ nói: “Vãn bối từng nghiên cứu rất kĩ kỳ phổ của tiền bối và Anh Hùng chủng chủ, phong cách đánh cờ mà hai vị thể hiện hoàn toàn khác với bây giờ.”
Ngu đại sư thầm kinh hãi, Vật Thiên Thành hồi trẻ từng tới kinh sư đấu cờ với tay kỳ thủ hàng đầu của tiền triều là La Tử Việt, do đó mới có được danh hiệu thiên hạ đệ nhất kỳ thủ, tất nhiên là có kỳ phổ lưu lại; nhưng bản thân mình hồi trẻ rất ít khi bước chân ra giang hồ, gần năm mươi năm nay lại bế quan nơi hậu sơn của đỉnh Minh Bội, sao Thanh Sương lệnh sứ lại có được kỳ phổ của mình? Trong đầu suy nghĩ không ngừng nhưng ngoài miệng ông vẫn hờ hững nói: “Vừa rồi không phải ngươi đã nói lão phu có thể đổi người sao? Chẳng lẽ bây giờ lại muốn nuốt lời?”
Thanh Sương lệnh sứ cười, nói: “Vãn bối khó khăn lắm mới có cơ hội đấu ván cờ này, làm sao nuốt lời được? Có điều, nhìn thấy tay đối thủ hiện giờ kiêm cả phong cách dữ dội và già dặn, thiên phú thực cao tới kinh người, do đó vãn bối mới muốn gặp mặt một lần.” Ngự Linh đường hết sức xem trọng ván cờ này, tất nhiên sẽ không nuốt lời, nếu không thì thực khó mà tìm được cơ hội khác để giành chiến thắng trong ván cược sáu mươi năm một lần này.
Ngu đại sư lạnh lùng nói: “Đánh xong ván cờ này rồi gặp cũng không muộn.”
Thanh Sương lệnh sứ chỉ khẽ thở dài một tiếng rồi không nói gì thêm. Trong lòng hắn kỳ thực đã có chút hối hận, tay đối thủ không rõ tên tuổi này hoàn toàn nằm ngoài ý liệu của hắn, tác phong đánh cờ không theo lẽ thường, luôn đi được những nước tuyệt diệu khiến người ta phải đập bàn khen hay. Hơn nữa, người này còn tính nước sâu xa, mỗi chiêu mỗi thức thoạt nhìn thì hết sức bình thường nhưng thực ra ẩn chứa rất nhiều thâm ý, cho dù sức cờ chưa chắc đã cao hơn hắn bao nhiêu nhưng cũng đã thể hiện tài năng siêu phàm. Thêm nữa, hắn đã có lời từ trước, nếu hòa cờ thì sẽ tự nhận thua, do đó chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ lập tức phải ôm hận...
Ngự Linh đường đã phải bỏ ra mấy chục năm để chuẩn bị cho ván cờ này, tất nhiên hiểu rất rõ về tình hình của mấy vị cao thủ kỳ đạo trong bốn đại gia tộc. Nhưng lúc này, Thanh Sương lệnh sứ suy nghĩ mãi mà vẫn không đoán được trong bốn đại gia tộc còn có người nào có sức cờ ghê gớm như thế, gần như không thua kém Vật Thiên Thành.
Tất nhiên Thanh Sương lệnh sứ không thể nào ngờ được, người hiện đang đánh cờ với hắn chính là Tiểu Huyền.
Thì ra vừa rồi Ngu đại sư được lời của Thanh Sương lệnh sứ nhắc nhở, bèn quay sang dặn dò Hoa Khứu Hương một hồi. Hoa Khứu Hương vâng lời đi tìm Tiểu Huyền, lúc này hai người bọn họ đang ngồi đấu cờ với nhau trong một sơn động cách đó mấy chục bước chân. Hoa Khứu Hương không để cho Tiểu Huyền nhìn thấy cảnh đấu cờ nơi Ly Vọng Nhai, còn dùng vải mềm bịt tai nó lại, sau đó mới đi cờ theo nước của Thanh Sương lệnh sứ, rồi lại truyền âm cho Ngu đại sư các nước đi của Tiểu Huyền.
Ngu đại sư biết rõ mình khó mà bỏ được lòng quan tâm với các đệ tử trong bàn cờ, rất sợ có những nước cờ không nỡ đánh ra, liền dứt khoát ngồi đó mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tựa như đang tọa thiền, không hề nghĩ đến việc trong bàn cờ, chỉ nhất nhất nói ra những nước cờ mà trong tai nghe thấy. Cứ như vậy, kỳ thực ông đã giao ván cờ có liên quan tới vận mệnh của bốn đại gia tộc này cho Tiểu Huyền.
Hoa Khứu Hương nghe Ngu đại sư nói Tiểu Huyền có sức cờ không kém gì đại sư thì nửa tin nửa ngờ, nhưng trong tình cảnh hiện giờ cũng đành miễn cưỡng liều một phen. Ông ta sợ Tiểu Huyền ôm lòng chơi đùa, không chịu dốc sức, bèn gạt nó rằng nếu có thể thắng được ván này thì Ngu đại sư sẽ thả nó xuống núi, từ nay bốn đại gia tộc sẽ không làm khó nó nữa.
Tiểu Huyền cứ ngỡ là thật, tất nhiên đã dốc hết sức mình. Những ngày vừa rồi không ngừng đấu cờ với Ngu đại sư, thêm vào đó lại tinh thông cả Thiên Mệnh bảo điển và Dịch Thiên quyết, sức cờ của Tiểu Huyền đã tăng lên rất nhiều, ngay đến hạng nhân vật đã nghiên cứu kỳ đạo mấy chục năm như Thanh Sương lệnh sứ cũng khó mà chiếm được ưu thế trước nó. Có mấy lần hắn cố ý muốn đổi quân để thử thăm dò Ngu đại sư còn bị Tiểu Huyền thừa dịp chiếm lấy tiên cơ, thành ra ưu thế đi trước đã hoàn toàn không còn nữa.
Dịch Thiên quyết vốn để tâm tới sự hậu phát chế nhân, không mong nhanh thắng, động một chút là đổi