Editor: Nyanko
Hay cho ngươi Tô Phi Sắc, tuổi còn nhỏ lại có thể tàn nhẫn độc ác như thế, còn tính kế đến cả trên đầu bà ta nữa, thù này bà ta nhất định phải báo!
Tô Đức Ngôn hơi nhíu mày, trong lòng cũng có chút hoài nghi với Tô Phi Sắc, nhưng nhớ lại nhất cử nhất động vừa rồi của nàng, lại có chút không xác định, dứt khoát mở miệng: "Phi Sắc thấy chuyện này thế nào?"
Vấn đề này muốn nàng trả lời như thế nào đây? Nếu nói chuyện thay cho Tô Tĩnh Hương, cũng sẽ trùng hợp chứng minh nàng có liên quan đến chuyện này, nói chuyện thay cho Lý thị, thì lấy chỉ số thông minh của Tô Tĩnh Hương còn sẽ không lập tức làm ầm lên sao, đến lúc đó chỉ sợ càng làm càng loạn.
Ngay khi Tô Phi Sắc đang nghĩ phải trả lời như thế nào, một giọng nói lười biếng âm lệ lại đột nhiên truyền đến: "Có chuyện gì vậy? Không bằng hỏi bổn đốc xem thử một chút!"
Ngọc Tuyền Cơ? Sao hắn lại tới đây?
Tô Phi Sắc nhìn về phía phát ra giọng nói kia, chỉ thấy Ngọc Tuyền Cơ mặc một bộ trường bào màu tím, lông mi hơi rũ xuống, sâu trong đôi mắt là một tầng khói mù, càng có vẻ quỷ mị sâm u.
Mà phía sau hắn còn dẫn theo một đám tiểu thái giám mênh mông cuồn cuộn, trong tay thái giám nâng rương lớn hộp nhỏ, đoàn người đều mang vẻ vui mừng phấn khởi.
"Lão gia, Cửu Thiên Tuế không cho thông báo đã! " Quản gia vội vội vàng vàng tiến vào muốn giải thích.
Nhưng lại bị Tô Đức Ngôn ngắt lời: "Làm càn, Cửu Thiên Tuế vào phủ Thừa tướng mà còn cần thông báo sao? Lui ra.
"
Tô Phi Sắc nhẹ nhàng nhướng mày, Ngọc Tuyền Cơ tới đột ngột như vậy, Tô Đức Ngôn lại có thể có cách ứng đối như thế, không thể không than ông ta một câu lợi hại.
Chỉ là! Lúc này mục đích Ngọc Tuyền Cơ tới đây là gì?
Có điều mặc kệ mục đích hắn tới là gì, dù sao cũng đã giúp nàng giải quyết một vấn đề khó khăn.
"Không biết Cửu Thiên Tuế đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa được, còn xin Cửu Thiên Tuế tha lỗi.
" Tô Đức Ngôn cung kính hành lễ với Ngọc Tuyền Cơ, cơn tức giận vừa nãy đã sớm trở thành hư không.
"Tô thừa tướng không cần khách khí như vậy, chỉ là không biết Tô thừa tướng và người nhà đang thảo luận chuyện gì, bổn đốc có quấy rầy hay không?" Ngọc Tuyền Cơ cong môi cười, rõ ràng là đang cười, nhưng lại khiến cho người ta có một loại cảm giác sởn tóc gáy.
Mặt Tô Đức Ngôn cứng đờ, nhanh chóng cười làm lành: "Chỉ là chút chuyện nhà mà thôi, để cho Cửu Thiên Tuế chê cười rồi, vậy mời Cửu Thiên Tuế dời bước đến sảnh ngoài, thần sẽ sai hạ nhân chuẩn bị chút nước trà cho ngài tiêu mệt.
"
Chuyện gièm pha của phủ Thừa tướng tuyệt đối không thể để cho Ngọc Tuyền Cơ biết được, nếu không sau này ông ta làm sao đứng ở trên triều đình được nữa.
Lý thị cũng kinh hoảng co rúm người lại, sợ hãi lùi về phía sau từng chút một, lo sợ sẽ bị Ngọc Tuyền Cơ chú ý tới.
Chỉ là, tầm mắt của Ngọc Tuyền Cơ phủ khắp kinh thành, phủ Thừa tướng lại càng bị hắn khống chế gắt gao trong tay, có gì có thể che giấu được hắn?
Ngọc Tuyền Cơ nở nụ cười, dứt khoát tìm một cái ghế dựa ngồi xuống: "Không vội, đợi Tô thừa tướng xử lý xong việc nhà rồi chúng ta bàn tiếp.
"
Lời này nói rõ là muốn xem chuyện chê cười của Tô Đức Ngôn, Tô Đức Ngôn lại chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lệnh.
Ông ta khó xử cau mày, Lý thị lại đột nhiên mở miệng: "Lão gia, chẳng qua chỉ là một cái bình hoa mà thôi, ngài cũng đừng trách cứ Hương nhi.
"
Lời này của Lý thị, đơn giản là muốn tạo cho Tô Đức Ngôn một cái bậc thang đi xuống, cũng làm cho ông ta phải cảm kích bà ta, nhưng không ngờ Tô Đức Ngôn còn chưa mở miệng, giọng nói quỷ mị của Ngọc Tuyền Cơ lại truyền đến: "Miệng của phu nhân đây là bị sao vậy? Tô thừa tướng đúng là càng già càng dẻo dai, làm cho thái giám như bổn đốc đây thật là hâm mộ.
"
Nghe thấy lời này, Tô Phi Sắc suýt chút nữa bật cười, tên Ngọc Tuyền Cơ này, đúng là phúc hắc quá mà.
Miệng của Lý thị lúc này vẫn còn sưng đỏ lên do ân ái quá mức mãnh liệt lúc nãy, câu này của hắn chẳng khác nào đã bóc trần vết sẹo của Tô Đức Ngôn, giống như nói với Tô Đức Ngôn rằng lúc phu nhân của ông ta hôn kẻ khác đã dùng sức nhiều đến mức nào.
Có nam nhân nào có thể chịu được loại nhục nhã như vậy chứ, mặt Tô Đức Ngôn nhanh chóng trầm xuống, cuối cùng không rảnh lo tới việc còn mặt mũi hay không, lạnh giọng hạ lệnh: "Người đâu, dẫn phu nhân đi, không được ta cho phép thì không cho bước ra sân nửa bước.
"
"Lão gia, lão gia! " Lý thị kinh hãi, trong lòng hận Ngọc Tuyền Cơ muốn chết nhưng cũng không dám nói.
"Đại nương, ngài vẫn nên đi kiểm điểm hối lỗi thì hơn, đây chính là bình hoa do