Biết Tô Đức Ngôn muốn nói gì, Tô Phi Sắc dứt khoát tự mình quỳ xuống, vẻ mặt sợ hãi nhận tội: "Cha, Phi Sắc lần đầu chưởng gia, kinh nghiệm chưa đủ, bình thường làm việc vẫn còn lóng ngóng tay chân, bây giờ lại xảy ra chuyện này Phi Sắc thật sự không thể thoái thác tội của mình, kính xin cha trách phạt.
"
Chuyện chưa từng làm bao giờ, thì Lý thị lấy đâu ra được chứng cứ để chứng minh là nàng hạ độc chứ.
Mà lời này của nàng cũng đã nói thẳng ra sự thật rằng nàng mới lần đầu chưởng gia, kinh nghiệm chưa đủ, nàng đã nói như vậy rồi, cho dù Tô Đức Ngôn có muốn trách tội nàng cũng không tiện trách tội.
Nhưng nàng càng biểu hiện ra sự thông minh như vậy, Tô Đức Ngôn lại càng thêm tức giận.
Trong mắt ông ta, loại thông minh này của Tô Phi Sắc nên dành cho người ngoài, mà không phải là đối với người cha là ông ta mới phải.
Tô Đức Ngôn tràn ngập lửa giận mà không có chỗ phát tiết, nhưng cũng không cam lòng mà cứ như vậy bỏ qua cho Tô Phi Sắc, suy nghĩ một lát: "Nếu con đã tự nhận không chưởng được gia, vậy thì hãy giao khế ước bán thân của hạ nhân và chìa khóa phòng thu chi ra đây đi, bây giờ đại nương của con đang mang thai, phủ Thừa tướng không thể cho phép có bất kỳ sơ suất gì được.
"
"Mang thai? Lão gia, thiếp! " Lý thị kinh ngạc ngồi dậy, trong mắt tràn đầy vui sướng, bà ta làm nhiều như vậy, còn chẳng phải là vì giây phút này sao.
Tô Đức Ngôn thấy vậy bèn vội vàng ân cần đỡ lấy bà ta, trong mắt cũng tràn ngập ý cười: "Phu nhân vẫn nên nằm thì hơn, vừa rồi đại phu nói, nàng đã mang thai hơn một tháng, chưa biết chừng còn là một cái thai nam nữa.
"
Câu cuối cùng là Tô Đức Ngôn tự nói thêm, có thể thấy được ông ta mong muốn có một đứa con trai biết bao nhiêu.
"Nhất định sẽ là một cái thai nam, lão gia ngài cứ yên tâm đi.
" Lý thị dịu dàng cúi đầu cười.
Tô Phi Sắc lại bắt được một cảm xúc khác thường trong mắt bà ta, nhất định sẽ là cái thai nam ư?
Vì sao Lý thị lại dám khẳng định như vậy?
Trong lòng nàng vừa động, lập tức mở lớn hai mắt tràn đầy vô tội nhìn Tô Đức Ngôn: "Khế ước bán thân của hạ nhân và chìa khóa phòng thu chi ư? Đại nương vẫn chưa đưa cho con, mặc dù lần trước cha có nói muốn đại nương cho người đưa hai thứ này tới, nhưng mà! Con cũng không dám đi tìm đại nương đòi, dù gì hai thứ này để ở chỗ của đại nương cũng là điều hiển nhiên, nếu như không có cha lên tiếng, thì con ngay cả tư cách được nhìn còn không có, chứ đừng nói là chạm vào.
"
Tô Đức Ngôn vốn định dùng khế ước bán thân và chìa khóa phòng thu chi để bắt chẹt Tô Phi Sắc một lần, không ngờ lại vướng phải cái đinh này.
Ông ta có chút bất mãn trừng mắt liếc Lý thị một cái, nhưng lại ngại vì có thai nhi trong bụng bà ta, cho nên cũng không dám phát tác.
Bây giờ trời đất có rộng lớn cũng không to bằng con trai bảo bối của ông ta được, nghĩ đến đây, Tô Đức Ngôn cũng chẳng muốn nhìn thấy nữ nhi Tô Phi Sắc này nữa, không kiên nhẫn phất phất tay với nàng: "Nếu đã như vậy thì con lui xuống trước đi, sau này không có chuyện gì thì cũng đừng ra khỏi Bích Vân Uyển, cũng đừng tới quấy rầy đại nương của con, bây giờ bà ấy đang dưỡng thai, là khoảng thời gian rất quan trọng.
"
"Vâng ạ.
" Tô Phi Sắc ngoan ngoãn lui ra, khóe môi lại không nhịn được cười lạnh, không ra khỏi Bích Vân Uyển? Đây là muốn giam lỏng nàng!
"Tiểu thư, bây giờ phải làm sao đây? Lý thị này vừa mang thai đã không chỉ lấy lại được quyền chưởng gia, mà còn làm cho Tô Đức Ngôn muốn giam lỏng ngài nữa.
" Tang Tử căm giận nói, dường như cảm thấy Tô Đức Ngôn không nên đối xử với Tô Phi Sắc như vậy.
Tô Phi Sắc không cho là đúng cười khẽ: "Đây chẳng qua mới chỉ là bắt đầu mà thôi, lấy tính tình của Lý thị, thì sao có thể sẽ dễ dàng bỏ qua cơ hội tốt dẫm lên trên đầu ta được, sau này chắc chắn sẽ còn bày ra lắm trò hơn.
"
Tang Tử nghe xong liền kinh hãi: "Vậy thì phải làm sao bây giờ, Tô Đức Ngôn coi trọng thai nhi trong bụng Lý thị như thế, nhất định sẽ che chở cho bà ta.
"
Đâu chỉ coi trọng thai nhi trong bụng bà ta, Tô Đức Ngôn hẳn là cũng đã cho lời của Lý thị đêm đó vào tai rồi.
Đối với ông ta mà nói, một nữ nhi không thân thiết như nàng nếu có thể cho ông ta lợi dụng thì không còn gì tốt hơn, nhưng nếu ông ta không