Editor: Nyanko
"Tang Tử, đi lấy ít thuốc tiêu sưng giảm đau tới đây.
" Tô Phi Sắc dứt lời, liền tự mình tiến lên nâng Tri Cầm đứng dậy: "Chuyện ngày hôm nay ủy khuất ngươi rồi.
"
Hốc mắt Tri Cầm lập tức đỏ lên, vội vàng giơ tay lau nước mắt: "Không ủy khuất, phòng của tiểu thư vốn không phải ai cũng có thể tùy tiện ra vào, Tri Cầm thân là nô tỳ của tiểu thư, chỉ là làm chuyện bản thân nên làm mà thôi.
"
Không khóc lóc kể lể, không tranh công, thật là một nha hoàn rất khá, Tô Phi Sắc tán dương hơi gật đầu, móc từ trong lòng ra một thỏi bạc rồi bỏ vào trong tay Tri Cầm: "Mặt này cũng không biết phải mấy ngày mới hết sưng, ngươi cầm bạc đi mua chút gì ngon mà ăn, lát nữa ta lại bảo Tang Tử đi lấy cho ngươi một bình phấn trân châu.
"
Mặt này của Tri Cầm là bởi vì nàng nên mới bị đánh, dĩ nhiên nàng phải xử lý tốt.
Tuyệt đối không bạc đãi người trung tâm với mình, đó vẫn luôn là nguyên tắc làm người của nàng.
"Tiểu thư, ngài đối tốt với nô tỳ như vậy, nô tỳ! " Tri Cầm cảm động đến rơi nước mắt.
Tri Kỳ đứng ở một bên thì lại ghen tị đến đỏ cả hai mắt, phấn trân châu là thứ gì? Đó chính là dùng từng viên trân châu lớn mài ra mà thành.
Đừng nói là người nhà bình thường, cho dù có là tiểu thư con nhà quan cũng không hay có, vậy mà bây giờ Tô Phi Sắc lại thưởng nó cho Tri Cầm dùng, là do hôm nay bị dọa đến mức choáng váng đầu óc rồi sao?
Lấy thứ đồ quý giá như vậy cho nha hoàn?
Tô Phi Sắc vỗ vỗ bả vai Tri Cầm: "Ta trước giờ không bạc đãi người trung tâm với ta, hôm nay ngươi đã làm không tồi, đây cũng là ngươi xứng đáng được nhận.
"
Nghe thấy lời này, Tri Kỳ nhanh chóng tiến lên giả bộ bày ra dáng vẻ lo lắng: "Đúng vậy, hôm nay thật là dọa chết nô tỳ rồi, may mà Cửu Thiên Tuế tới đúng lúc, nếu không bị đánh hai mươi đại bản thì Tri Cầm không chết cũng tàn phế.
"
Lúc này mới nghĩ tới việc lấy lòng nàng sao? Không khỏi cũng quá muộn rồi! Tô Phi Sắc nhẹ cong khóe môi: "Tri Cầm, ngươi lui xuống trước đi, Tang Tử sẽ đưa đồ qua cho ngươi sau.
"
"Dạ vâng.
" Tri Cầm ôm mặt lui ra, trong lòng lại tràn đầy cảm kích, nàng ấy biết mình đã gặp đúng chủ tử rồi.
Tri Kỳ thấy vậy không khỏi khẽ nhíu mày, Tri Cầm lui ra nghỉ ngơi, vậy nàng ta thì sao?
Chẳng lẽ mọi việc trong viện nàng ta phải tự làm hết?
"Tri Kỳ.
" Đúng lúc này, giọng nói của Tô Phi Sắc truyền đến.
Tri Kỳ vội vàng ân cần ngẩng đầu: "Tiểu thư, ngài có chuyện gì cứ việc phân phó.
"
Chẳng lẽ Tô Phi Sắc thưởng cho Tri Cầm xong, bây giờ muốn thưởng cho nàng ta? Nghĩ đến đây, trong lòng Tri Kỳ lập tức nhiều thêm mấy phần mong chờ.
Tô Phi Sắc thấy vẻ mặt mơ mộng hão huyền này của nàng ta, không khỏi cười lạnh, nhưng ngoài mặt cũng không biểu hiện ra: "Mặt của Tri Cầm dù sao cũng là vì ta nên mới bị thương, trước khi mặt của nàng ấy khỏi hẳn, mọi việc ở trong viện đành giao cho ngươi.
"
Thà rằng đắc tội quân tử, chứ không đắc tội tiểu nhân.
Đối phó với loại người giống như Tri Kỳ thì nên từ từ ra tay, tránh cho nàng ta chó cùng rựt giậu gây nên việc gì đó.
Ban thưởng biến mất, còn đổi lại lượng việc gấp đôi, khuôn mặt nhỏ của Tri Kỳ lập tức liền suy sụp xuống.
"Sao? Không vui? Cũng phải, bây giờ ta cũng không phải người nắm quyền quản lý phủ Thừa tướng, hay là để ta đi nói với cha, để ông ấy điều ngươi tới nơi khác vậy?" Tô Phi Sắc làm ra vẻ tốt bụng nói.
Tri Kỳ lại bỗng nhiên kinh hãi.
Mặc dù Tô Phi Sắc cũng không được sủng ái bao nhiêu, nhưng dù sao cũng là tiểu thư của phủ Thừa tướng, sao có thể để cho một nha hoàn nho nhỏ như nàng ta coi thường được.
Nếu như để cho Tô Đức Ngôn biết nàng ta có loại suy nghĩ này có khi còn lập tức đuổi nàng ta đi mất.
Nghĩ đến đây, nàng ta vội vàng lắc đầu: "Sao có thể chứ? Được hầu hạ tiểu thư là phúc phần của Tri Kỳ, vừa rồi Tri Kỳ chỉ là lo lắng cho mặt của Tri Cầm mà thôi, cũng không biết có bị lưu lại sẹo hay không nữa.
"
Nếu như lưu lại sẹo thì chính là tốt nhất!
"Yên tâm đi, có ta ở đây tuyệt đối sẽ không để cho mặt Tri Cầm lưu lại sẹo đâu.
" Dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Tri Kỳ, Tô Phi Sắc lạnh lùng nói.
Tri Kỳ nuốt nuốt nước miếng: "Nếu như tiểu thư không còn chuyện khác phân phó vậy nô tỳ đành lui xuống trước?"
"Ừ.
" Tô Phi Sắc cũng không muốn dây dưa thêm với nàng ta, liền xoay người đi vào trong phòng.
Một buổi trưa cũng không thấy Tang Tử đâu, mãi cho đến